Tận Thế Tông Sư

Chương 53



Yến Thừa Cựu vẫn giữ lời thả Giang Đại Vệ.
So với La Thành, Giang Đại Vệ thông minh và thức thời hơn, cũng biết người nào có thể chọc người nào không thể chọc. Lại nói, lần đó Giang Đại Vệ đã bị Nam Tĩnh thấy mặt, sau này e là còn có phiền phức, vẫn nên giao cho một mình Giang Đại Vệ đau não thôi, chỉ là Yến Thừa Cựu không ngờ, căn bệnh truyền nhiễm nho nhỏ này vậy mà có thể liên lụy đến nhiều người như thế, ngay cả phòng thí nghiệm cũng phải dời giải phẫu ra sau?
Tất có kỳ lạ!
Yến Thừa Cựu đổi quần áo một lần nữa, đeo mặt nạ đi dạo trên đường cái. Hai ngày trước ở chỗ này, trên đường vẫn là người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, hiện tại cũng chỉ có vài người đeo mặt nạ làm sạch tản bộ trên đường như cậu.
Suy nghĩ một hồi, Yến Thừa Cựu quyết định tiến lên hỏi thăm họ.
"Anh gì ơi, tôi có thể hỏi anh một chút được không?" Yến Thừa Cựu tìm hai người đàn ông đi cùng hỏi, "Tôi vừa mới tới đây, không biết tình huống ở vùng đất trung tâm thế nào rồi? Không gạt anh, tôi có người bạn nhập viện, ban đầu tôi nghĩ tới đây xem có gì tiến triển không, nào ngờ đi mãi mà không thấy ai."
Yến Thừa Cựu nói rất thành khẩn, mặc dù ngữ điệu nhanh nhưng mồm miệng rõ ràng, cứ liên tiếp nói thế cũng không làm người ta thấy phiền.
Hai người kia nghe Yến Thừa Cựu nói, ngược lại khá là thông cảm. Chuyện họ biết rất nhiều người cũng biết, có nói hay không cũng chả lo lắng gì.
"Nếu cậu từ nơi khác đến, thì vẫn nên nhanh về nhà đi, tôi thấy mấy ngày nữa, đoàn tàu cũng phải ngưng hoạt động rồi." Một người đàn ông trong đó mở miệng nói, "Bệnh viện người đông như mắc cửi, căn bệnh này tuy chưa giết bao nhiêu người, nhưng người mắc phải cũng không thoải mái là bao, sợ là trong thời gian ngắn không tốt lên nổi. May mắn duy nhất là, hình như người mắc bệnh sẽ không chết quá nhanh."
"Vậy à, tôi cứ cho rằng trung tâm bên này sẽ tốt hơn nơi khác một chút chứ? Chẳng qua không phải chúng ta đều đã bắt đầu phòng chống, hơn nữa đeo mặt nạ làm sạch rồi sao, sao mà người mắc bệnh ngày càng nhiều thế?" Yến Thừa Cựu tò mò hỏi.
"Dường như căn bệnh này không lây qua mỗi không khí đâu." Người đàn ông khác trả lời, "Nghe nói Nhân Ngư bên kia cũng có vài người ngã xuống, họ từ trước tới nay cách biệt với bệnh tật của người thường chúng ta, cũng không biết căn bệnh này rốt cuộc là nguyên lý gì. Chúng tôi phải về rồi, ai, tự mình cẩn thận một chút nhé."
"Được, cảm ơn hai anh." Yến Thừa Cựu lễ phép nói lời cảm ơn.
Thậm chí ngay cả Nhân Ngư cũng bị nhiễm bệnh?
Yến Thừa Cựu âm thầm cảm thấy không ổn, quyết tâm đi tiếp xem tình huống ra sao rồi nói.
Lúc trở về, nhân viên trên tàu nói với Yến Thừa Cựu, đây là chuyến xe cuối cùng của họ, bây giờ mọi người đều cổng lớn không ra cửa sau không tới, căn bản là không ra khỏi nhà, quan chức cấp trên của căn cứ cũng sau lần hội nghị nào đó mà ngã xuống không ít, bây giờ hầu hết đều tiến hành hội nghị qua video, người thật không hề xuất hiện.
Đợt bệnh truyền nhiễm này đến hấp ta hấp tấp, hiệu quả còn rất nổi bật, nháy mắt đã kích những mâu thuẫn không nhìn thấy trong căn cứ ra.
Yến Thừa Cựu nhìn những người cầm bảng hiệu du hành thị uy trên đường, trong lòng không khỏi thở dài.
Đây là thứ mà Giang Đại Vệ nói, dấu hiệu xuất hiện của tận thế sao?
"Thừa Cựu, gần đây dì Lily của con cũng mắc bệnh." Sắc mặt Nina rất là phiền muộn, "Đại học Lam Thiên cũng tạm hoãn thời gian nhập học, chỉ sợ mọi chuyện lớn dần."
"Dì Nina, dì muốn đi chăm dì Lily sao?" Yến Thừa Cựu nhìn thấy thần sắc của Nina, lập tức hiểu cô đang muốn nói gì.
"Ừ." Nina gật gật đầu, "Con gái của Lily cũng ở bệnh viện, tạm thời không có ai chăm sóc con bé. Bây giờ bệnh viện không còn chỗ trống, Lily ở nhà một mình làm dì rất lo."
"Con đi cùng với dì." Yến Thừa Cựu trầm tư trong chốc lát rồi nói.
"Không được." Nina nghiêm mặt nói, "Con ngoan ngoãn ở nhà đi, con còn có thể chăm sóc ai? Thân thể của dì rất tốt, trước đây gần như không có bệnh. Hiện tại hơn phân nửa trạm giám sát đều ngã xuống mà dì vẫn còn ổn, chứng minh dì sẽ không bị mắc bệnh. Còn con vẫn chưa thành niên, sức đề kháng kém, ngoan ngoãn ở nhà, đúng giờ tiêu độc biết chưa?"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, không có nhưng mà." Biểu hiện của Nina đối với việc này đặc biệt cứng rắn, "Chờ đến lúc dì Lily của con khỏi bệnh rồi, bọn dì lại mang con đi chơi."
Yến Thừa Cựu đột nhiên cảm thấy mình ngụy trang thành vị thành niên hơi quá rồi.
Mặc dù tại thời đại của cậu cậu là vị thành niên không sai, nhưng dựa theo phân chia ở thế giới tận thế, cậu đã là người trưởng thành.
"Được rồi dì Nina." Yến Thừa Cựu đáp ứng ngoài miệng, "Nếu dì cảm thấy có gì không ổn, có thể tìm con."
"Yên tâm đi, chỉ là chăm sóc người thôi mà, không thành vấn đề với dì." Sắc mặt Nina có hơi hòa hoãn, "Ăn cơm cho ngon miệng đi!"
Tình trạng của căn cứ đáy biển lập tức xấu hơn rất nhiều.
Hơn phân nửa người đã ngã xuống vì căn bệnh truyền nhiễm này. Căn cứ hiện có chứng cứ, con đường lây nhiễm của bệnh truyền nhiễm lúc này đây bao gồm không khí, nguồn nước, tiếp xúc thân thể, đường máu, thế tới rào rạt. Chính phủ cùng quân đội cũng ngã xuống không ít, căn bản không còn bao nhiêu đường phản kích.
May mắn là, không chỉ có người của quân đội ngã xuống, mà những tổ chức có lòng dạ khác cũng tương tự, ai ai cũng đang kêu thảm, nói chi là tâm tư nhân cơ hội gây sự nữa?
Căn bệnh truyền nhiễm lợi hại thế này, rất dễ khiến người ta nhớ tới "Pandora" vừa nghe đã biến sắc.
"Người bệnh toàn thân không còn chút sức lực nào, sốt cao gián đoạn giấc ngủ, trừ hôn mê trầm trầm ở ngoài, gần như không còn vấn đề nào khác." Giáo sư nói một câu, sắc mặt đen một phần, "Tương tự có một số ít bệnh nhân kèm theo gào thét ầm ĩ, bệnh trạng táo bạo, hiệu quả giống TX68 sau khi uống như đúc."
"Giáo sư, dường như nghiên cứu viên kia chết rồi." Điều tra viên trở về báo cáo, "Căn cứ đã xác định tử vong, xóa tên khỏi hộ tịch."
"Thi thể đâu?"
"Hình như hắn bị Nhân Ngư bạo tẩu tập kích, hài cốt không còn."
"Cũng chính là không tìm ra thi thể." Giáo sư trầm giọng nói, "Thi thể cũng có thể làm giả, huống hồ là căn bản không tìm được thi thể."
"Nhưng TX68 lượng sản khó khăn..."
"Thêm một ít virus Pandora là được không phải sao?" Sắc mặt giáo sư âm trầm, "Con đường lây lan của căn bệnh truyền nhiễm này rộng thế, gần như chính là một phiên bản khác của Pandora, chỉ là không có lực sát thương của Pandora mà thôi. Không phải chúng ta đã nghiên cứu rồi sao, Pandora có năng lực dung hợp lên đến 90% với virus tương tự, chỉ cần TX68 cộng thêm một ít Pandora, thì lượng sản không đáng kể chút nào."
"Dung hợp với Pandora, chuyện này... Nếu khống chế không được sẽ gây ra đại nạn." Mấy nghiên cứu viên nghe được suy đoán của giáo sư mà suýt không đứng thẳng được, "Chỉ cần một sai lầm, thì ngay cả bản thân cũng bị liên lụy, đến nay còn chưa có phương pháp chữa trị Pandora, lẽ nào chính hắn cũng không muốn sống?"
"Kẻ điên không nói đạo lý." Giáo sư tức giận quăng ngã một ống nghiệm, "Chỉ sợ mục đích của hắn không phải giết người, mà là thuần túy kéo dài thời gian."
"Thời gian nào?"
"Sau khi dùng TX68, bệnh trạng sẽ từ từ biến mất trong vòng nửa năm, không cần thuốc thang, bản thân cũng sẽ tự chữa khỏi, chỉ là người nhiễm bệnh không còn khả năng tiến hành giải phẫu Nhân Ngư. Chúng phát tán căn bệnh này, chỉ sợ là vì làm chậm thời gian phẫu thuật của chúng ta." Ánh mắt giáo sư nghiêm túc.
Toàn bộ nhân loại hóa thành sinh vật biển sâu, nghe có vẻ là một con đường sống, nhưng thực tế căn bản không phải thế.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, thế giới biển sâu cũng thế.
Vì sinh vật biển sâu có tính đa dạng, nên cho dù hai bên đều có lý trí, nhưng cấu tạo sinh lý bất đồng, vẫn sẽ khiến chúng không có biện pháp lý giải lời nói của nhau như cũ. Nói cách khác, nếu cậu là một sinh vật ăn thịt, thì cậu căn bản không thể đảm bảo món ăn mình vừa nuốt vào có phải con người hay không?
Vậy nên, có khác gì ăn thịt người đâu?
Không thể bảo trì hình người, toàn bộ văn minh bị hủy hoại, có thể câu thông với cậu chỉ có nhóm sinh vật nào đó, sau này cậu sinh con, nó cũng không thể có được tư duy và thần trí của cậu, thời gian chậm rãi qua đi, chờ đến lúc đám người biến thành sinh vật biển chết đi, nền văn minh của loài người sẽ còn tồn tại sao?
Tận thế, sẽ bắt đầu từ một khắc loài người biến thành sinh vật biển, cái gọi là cứu vớt, chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
"Giáo sư, vậy chúng ta còn làm giải phẫu hay không?"
"Làm, tại sao lại không làm!" Giáo sư cất cao âm thanh, phảng phất như đang thuyết phục bản thân, "Nếu sống sót, có lẽ còn có cơ hội, còn nếu cứ từ bỏ như thế, ôm cái gọi là tôn nghiêm của loài người chết đi, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Căn cứ đáy biển chúng ta có 1 tỷ người, dù cho chỉ có mười nghìn người, một nghìn người dung hợp gen giao nhân như Nam Tĩnh, thì văn minh đều sẽ được kéo dài. Nam Tĩnh mới đến một năm trước, nghiên cứu viên kia không biết sự tồn tại của cậu ta cũng rất bình thường."
"Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành giải phẫu, hẹn bệnh nhân trước đi." Sự ôn hòa trên mặt giáo sư cũng dần dần uể oải, "Sau khi làm xong, lập tức công khai video nguyên lý giải phẫu, cho phép những phòng thí nghiệm khác đến đây học tập, tôi muốn truyền bá kỹ thuật này cho tất cả mọi người trong căn cứ. Còn muốn ngăn cản à, cứ việc tới thử xem sao."
Những nghiên cứu viên khác đều không lên tiếng, lần này giáo sư giận thật rồi.
Nina đi chăm sóc Lily.
Yến Thừa Cựu một bên nghe bốn phía tuyên truyền kỹ thuật kéo dài tuổi thọ của Nhân Ngư, một bên ăn cơm, cảm thấy dấu hiệu tận thế ngày càng rõ ràng.
Thời điểm thế này, Yến Thừa Cựu ngược lại mới hiểu vì sao những nhiệm vụ giả đó đều thích hoạt động theo đoàn đội hơn. Chỉ có một mình, muốn biết tin tức gì cũng thiếu cách phân thân ra hỏi, hợp tác với đoàn đội, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.
Yến Thừa Cựu mỗi ngày đều nghiêm túc tiêu độc đồ đạc trong nhà, đeo mặt nạ làm sạch.
Vì giảm bớt khả năng nhiễm bệnh, số lần hô hấp của Yến Thừa Cựu cũng đã ít hơn rất nhiều.
Lạ thật, dì Nina đã ra ngoài hai ba hôm rồi, trừ ngày đầu tiên có gọi điện thoại ra, thì hai ngày sau ngay cả một chút tin tức cũng không có?
Hay là đến nhà dì Lily xem một chút coi sao.
Yến Thừa Cựu nghĩ thế, cửa nhà lại bị gõ vang.
"Thừa Cựu, Thừa Cựu, con có ở đó không?"
"Có, tới ngay đây ạ." Yến Thừa Cựu mở cửa ra.
"Thừa Cựu, Nina cũng bị bệnh." Người đến là một ông chú Yến Thừa Cựu quen, sau hắn có vài người nhấc theo một cái cáng, Nina nằm trên đó dường như đang ngủ say.
"Con chăm sóc cô ấy cho tốt, giáo sư bên kia đã thông báo, căn bệnh truyền nhiễm này không chết người, người chết đều vì những nguyên nhân khác. Cứ an dưỡng cho tốt nửa năm, căn bệnh này sẽ không thuốc mà khỏi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.