Tận Thế Vui Vẻ

Chương 15: 15: Mục Đích Hợp Tác




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Máy móc màu xanh nâu đang tới gần.
Lần này có hai con robot sinh kỹ thuật.

Nếu như nói hình thể của ốc vít sống còn hơi giống con thỏ thì Nguyễn Nhàn không có cách nào tìm được hình dung cho thứ đang đến trước mắt - bọn chúng cao hơn năm mét, được ghép từ những cái xác máy móc rỉ sét, hai cái chân giống con rối hình người chống đỡ thân thể không còn hình dạng.

Nếu tách rời ngực, đầu và hai tay của một con rối có thể chuyển động, chỉ để lại phần bụng hình cầu cùng với hai cái đùi bên dưới thì hình dáng của nó miễn cưỡng có thể nói là cùng loại.
Những đường ống cao su rậm rạp to bằng ngón tay quấn lên "cơ thể" của nó, chỗ vỡ tan chậm rãi chảy ra chất lỏng màu trắng vàng.

Dây điện dài mảnh buộc chặt lấy những bộ phận sinh kỹ thuật bằng kim loại, thân xác mềm mại hơi lồi ra.
Trong cơ thể tái nhợt của nó chìa ra hai mươi cái chân đốt rất dài mềm nhũn, bị thứ này kéo sau lưng.

Động tác của bọn chúng rất chậm chạp cứng ngắc giống như những ông cụ lẩm cẩm, dáng vẻ lại càng giống hai tà thần dị giáo.
Cơ thể của hai con quái vật cọ vào những tán cây rậm rạp, dùng một loại tư thế cổ quái nào đó dựa sát vào nhau, lắc lư tiến lên.
Đường Diệc Bộ ngoan ngoãn nghe lệnh, giăng lưới mê hoặc lên cây sau đó im lặng leo tới bên cạnh Nguyễn Nhàn.

Tấm lưới mềm mại được gác ở giữa những nhánh cây, có vài tia điện lóe lên.

Khu rừng vốn đang rộng rãi đã biến thành nơi nguy quấn đầy dây leo.

Ngay sau đó là những tiếng động cơ không được tự nhiên, một môtơ lơ lửng xông ra khỏi cánh rừng, phóng về hướng hai con quái vật phía.
Một con trong đó do dự chậm chạp xoay người, giống như là bị môtơ thu hút lực chú ý.

Một con khác vẫn đang kiên trì tiến lên, nó không thèm nhìn lưới mê hoặc mà Đường Diệc Bộ bày ra, chỉ lắc lư đi về phía giỏ nhựa đựng đầy ốc vít sống.
Bản thân Nguyễn Nhàn không tính là gầy yếu, Đinh Trạch Bằng còn vô cùng rắn chắc.

Lại thêm Đường Diệc Bộ khổ người không nhỏ, ba người trẻ tuổi chen chúc trên ngọn cây giống như chim cút.

Không ai dám động đậy chút nào, chỉ sợ sẽ đẩy người nào đó xuống.
Cuối cùng con quái vật cực kỳ cố chấp kia đã đi tới mục đích, đám chân đốt dài vốn bị kéo rũ sau lưng đột nhiên duỗi lên, đâm vào trong giỏ ốc vít.
Một cái chân đốt thẳng băng lướt qua tai Nguyễn Nhàn, suýt nữa thì đâm trúng mắt anh.

Nguyễn Nhàn đang định động hai lần theo bản năng, lại bị Đường Diệc Bộ đè chặt tại chỗ.
Quái vật không nhìn máy phụ trợ cảnh giới đang đi lòng vòng dưới chân, nó chỉ nhét đống ốc vít sống đã mất đi âm thanh vào trong khe hở cơ thể.

Nguyễn Nhàn chỉ nghe được tiếng chứ không nhìn thấy bất kỳ động tác nhấm nuốt nào.
Chất lỏng màu trắng vàng chậm rãi nhỏ xuống theo khe hở máy móc.
"Suỵt -" Tiểu Đinh làm khẩu hình, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ hơn không ít: "Anh Nguyễn, đừng lên tiếng."
Nguyễn Nhàn trầm mặc gật đầu.
Trương Á Triết và Trì Lỗi trốn trên một cái cây khác, yên tĩnh như không tồn tại.

Quái vật chậm rãi di chuyển qua hai cái cây giống như không hề phát hiện ra bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không thể may mắn trốn đến khi kết thúc.
Quái vật kia hơi quay người, chân đốt dài mà rắn chắc đong đưa theo động tác của nó, đột nhiên đánh trúng cổ của Đinh Trạch Bằng cổ, kéo Đinh Trạch Bằng xuống khỏi ngọn cây.


Toàn bộ quá trình không vượt qua nửa giây.

Đinh Trạch Bằng phản ứng cũng rất nhanh - cậu nhóc bắn dây thừng có móc ra, thoát khỏi chân đốt, vững vàng đu xuống mặt đất, tạm thời thoát khỏi vận mệnh ngã gãy xương.
Nhưng cậu ta đã khiến mình bị lộ.

Vài gốc chân đốt trong nháy mắt quấn lên Đinh Trạch Bằng.
"231, bảo vệ Tiểu Nguyễn, Tiểu Nguyễn cậu trốn cẩn thận vào! Lão Trì, đi yểm hộ Tiểu Đinh với tôi!" Trương Á Triết tại cái sau trong nháy mắt liền nổ súng, tinh chuẩn đập gãy hai cây chân đốt, đem quái vật lực chú ý toàn bộ tập trung trên người mình.
"Bọn họ không có vấn đề gì chứ?" Nguyễn Nhàn thấp giọng hỏi Đường Diệc Bộ.
"Bình thường sẽ không có vấn đề gì, loại vật này không hiếu chiến, kích thích một chút rồi sẽ rời đi."
"Bình thường?" Nguyễn Nhàn không buông tha tiền đề này.
Bị đạn đánh trúng, quái vật thu hồi chân đốt đang túm lấy Tiểu Đinh, tạp âm giống như rít lên truyền ra từ trong cơ thể.
"Con này mang thai, khuynh hướng tấn công sẽ mạnh lên." Đường Diệc Bộ bình tĩnh tỏ vẻ.
Nguyễn Nhàn kinh hãi nhìn về phía con robot giống như ác mộng kia, suýt nữa rơi khỏi cây.
Một con quái vật khác lúc trước chú ý đến môtơ bị thét gọi về.

Hai con quái vật khổng lồ vươn chân đốt ra đâm về phía ba con người dưới đất.

Robot cảnh giới trực tiếp nổ súng, động tác của nó vô cùng linh hoạt, nhưng ở trước mặt thể tích mang tính áp đảo này lại không có tác dụng lớn.
"Chúng ta phải chạy, một con còn được, hai con thì nhiều lắm!" Trì Lỗi quát.
"Chạy không thoát đâu, kiên trì một hồi nữa, hai con này không thích hợp!" Trương Á Triết hét lại: "Tiểu Đinh, Tiểu Đinh! Lấy súng phóng tên lửa màu lam trên xe ra!"
"Chúng ta dẫn một con trong đó đi." Nguyễn Nhàn quyết định thật nhanh.
Đường Diệc Bộ chỉ nhìn anh: "Bây giờ anh không cần thiết phải ra tay."
"Nơi này không trốn được.

Nếu như tôi là Trương Á Triết, tôi sẽ dẫn bọn chúng dẫn tới sân bãi dễ dàng khống chế.

Trong quá trình này, một khi bọn chúng bởi vì bị đánh trúng mà chạy loạn-" Nguyễn Nhàn thấp cúi đầu.
Một cái chân đốt đảo qua đỉnh đầu anh.
"-thì sẽ thế này." Nguyễn Nhàn nắm chặt súng trong tay, "So với chật vật trốn tránh, tôi muốn nắm giữ quyền chủ động hơn."
"Tôi biết." Đường Diệc Bộ hơi nghiêng đầu, cái chân đốt đánh tới ngay sau đó lướt qua vài cọng tóc của hắn: "Chúng ta thực sự có khả năng bị đánh rơi rất lớn, sau đó Trương Á Triết sẽ lệnh cho anh trốn đi."
"Hắn ta sẽ bảo chúng ta nhanh chóng rời xa hiện trường, chỉ cần kéo dài khoảng cách, chúng ta không cần giấu giếm tình hình thật của mình nữa."
"Cái này về tới luận điểm của tôi, chúng ta không cần thiết phải ra tay." Đường Diệc Bộ chỉnh lại cổ áo màu đen của mình: "Bọn họ sẽ bị thương nặng, nhưng miễn cưỡng xử lý được cục diện này."
Trương Á Triết dưới cây vẫn đang tỉnh táo chỉ huy hai người, đúng là duy trì được tiết tấu tấn công trong đám chân đốt đâm loạn xạ.
"Nếu như tôi có thể nhanh chóng nắm giữ cách sử dụng máy sơ cấp loại S sẽ càng có lợi với cậu hơn." Nguyễn Nhàn trầm giọng nói, nhấn mạnh đạo đức và tình cảm của loài người chắc không có quá tác dụng quá lớn với Đường Diệc Bộ: "Chúng ta là quan hệ hợp tác, cậu sẽ không thích dẫn theo một thứ làm vướng víu hành động - thực chiến mới là người thầy tốt nhất."
"Được." Đường Diệc Bộ không dông dài nữa.
Lúc này Đường Diệc Bộ đưa tay bắn một phát vào sau lưng con quái vật chính giữa.

Hắn bắn trúng vào đầu ống cao su, chất lỏng màu trắng vàng lập tức phun ra.

Quái vật lập tức nghiêng đầu sang, xông về phía bọn họ.

Đường Diệc Bộ ôm chặt eo Nguyễn Nhàn, dùng dây thừng có móc đu sang một cái cây khác.
"Nếu như cậu đã chuẩn bị xong, tôi sẽ dạy cậu.


Lần này tôi sẽ không phát huy sức mạnh vượt qua loài người mà để cậu làm chủ đạo."
"Ừm." Cơ thể quái vật chuyển động rất chậm, mục tiêu lại lớn.

Dưới tiền đề thể lực không đủ, nó dễ đối phó hơn ốc vít sống nhiều - Nguyễn Nhàn dùng súng đập lên ống cao su trên người con robot, không hề để tâm đến tiếng hét lo lắng của Trương Á Triết.
"Anh phán đoán, tôi tấn công."
Sau khi xác định ba người khác đã bị rừng cây che chắn hoàn toàn, Đường Diệc Bộ mới lạnh nhạt nói: "Kết hợp hoàn cảnh và địa hình, chú ý mỗi một chi tiết vận động cả người nó, tiếng gió khi tứ chi vung vẩy, mùi hương biến hóa theo cảm xúc chuyển biến, tiết tấu cơ bắp co bóp vân vân, cuối cùng tính toán kết quả - đối với máy sơ cấp loại S, đây cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Tôi nói cho cậu kiểu gì?"
Đường Diệc Bộ lấy một thứ giống như bông tai từ trong túi ra, trực tiếp quấn lên vành tai trái của Nguyễn Nhàn, sau đó quấn một cái khác lên tai phải mình.
"Thứ này có thể truyền đạt chỉ lệnh đơn giản trong đầu.

Cho tôi phương hướng, động tác và tốc độ đánh cụ thể là được rồi."
Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía quái vật đang xông đến.
[Hướng 8 giờ.

Chân đốt.

03 giây.] Sau khi đeo bông tai lên, trong đầu giống như có thêm một khung nhập dữ liệu, anh gần như hiểu rõ cách dùng của thứ này.
Đường Diệc Bộ tiến lên trước một bước, chân đốt sắc bén của quái vật đâm xuống mặt đất sát lưng hắn.
"Rất tốt, tiếp tục."
[Hướng 12 giờ.

Chân đốt.

07 giây.

Ngay trên đỉnh đầu.

Dẫm đạp.

1 giây.]
Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm động tác của quái vật, động tác trên tay cũng không ngừng.

Anh nhắm bắn chính xác mỗi một cái ống cao su, rất nhanh chất nhầy màu trắng vàng đã dính đầy toàn thân quái vật.
[Hướng 9 giờ.

Chân đốt.

1 giây.]
[Hướng 6 giờ, hướng 9 giờ, hướng 3 giờ.

Chân đốt.


08 giây.]
Đường Diệc Bộ linh hoạt nhảy vọt giống như khiêu vũ trong đám chân đốt.

Thấy Nguyễn Nhàn dồn sức bắn ống cao su, hắn liền tấn công những mảnh vỡ đường nối của con robot.

Động tác của quái vật bắt đầu trở nên không có kết cấu gì, tiếng thét chói tai cũng đứt quãng.
Nguyễn Nhàn buông lỏng thân thể, tinh thần càng thêm tập trung.
Mọi thứ bên trong tầm mắt dần dần trở nên tuyết trắng, chỉ còn con quái vật quỷ dị kia còn có màu sắc.

Mỗi một tiếng gió tạo ra từ động tác của nó, mỗi một tiếng kim loại ma sát nhẹ đều rõ như tiếng sấm trong tai.

Âm thanh, màu sắc, mùi, không khí lưu động đều xuyên thấu qua ngũ quan và làn da tiến vào trong náo, tạo thành một vài quỹ tích chuyển động liên tục.
Căn cứ vào phản ứng của sinh vật sinh kỹ thuật trước mặt, chỉ cần đánh trúng thêm một ống mềm của nó, nó sẽ phải quyết định xem bữa cơm này và mạng của mình cái nào quan trọng hơn.

Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm mục tiêu của mình không chớp mắt, bóp cò súng lần nữa.
Song lần này tiếng súng không vang lên.
Biến cố này khiến lực chú ý của anh phân tán nửa giây, ngay sau đó trong lòng Nguyễn Nhàn mát lạnh.
[Hướng 8 giờ.

Chân đốt...]
Cánh tay phải của Đường Diệc Bộ bị mũi nhọn chân đốt sắc bén rắn chắc đâm trúng, trong nháy mắt da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Nhưng vẻ mặt hắn không hề có chút đau đớn nào, chỉ đưa tay bắn thêm một phát súng trúng cái ống mềm cuối cùng mà Nguyễn Nhàn vốn nên đánh trúng.
Quái vật phát ra một tiếng rít dài, sau đó đổi phương hướng, lảo đảo bỏ chạy vào sâu trong rừng.
"Xin lỗi." Thấy Đường Diệc Bộ đi về chỗ mình, Nguyễn Nhàn vội vàng tiến lên hai bước.

"Là tôi mất tập trung, tôi -"
Đường Diệc Bộ trực tiếp đè gáy anh xuống.
Lại một nụ hôn.
So với lần trước, nụ hôn này cướp đoạt rất nhiều hô hấp.

Nguyễn Nhàn nhíu mày, đầu lưỡi bị mút đến run lên, cả người gần như ngạt thở.

Anh vòng cánh tay đến trước ngực mình, dùng sức ngăn Đường Diệc Bộ lại.
"Gần được rồi." Bị sau khi tách ra, Đường Diệc Bộ không tiếp tục làm ra hành động khác người nào nữa mà chỉ liếc miệng vết thương của mình.
Lỗ máu sâu hoắm đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một vết rạch.
"Anh có ký ức loài người, có lẽ hành động này sẽ khiến anh cảm thấy không vui, tôi xin lỗi.

Nhưng thứ này có độc, tôi không có thời gian trưng cầu ý kiến của anh."
Đường Diệc Bộ lau mồm, hài lòng nhìn vết thương khôi phục: "Mặt khác nếu không làm như vậy, tôi sẽ phải lấy máu hoặc tế bào của anh, đây là cách ít gây thương tổn nhất với anh."
Nguyễn Nhàn kéo căng vẻ mặt, cứng đờ gật đầu: "...Cậu cần năng lực nhận biết và năng lực chữa trị của máy sơ cấp loại S."
"Là mô hình kiểu cũ, tôi không có cách nào ra linh kiện phù hợp để thay thế.

Tay chân giả sẽ khiến sức chiến đấu của tôi hạ xuống, lại càng dễ bị thương, đó là một vòng tuần hoàn ác tính."
Nguyễn Nhàn đang định há mồm đáp lại, nhưng nhìn thấy mấy người chạy đến từ đằng xa, anh lập tức cẩn thận nuốt lời muốn nói lại.
"Nguyễn Lập Kiệt!" Trương Á Triết thở hồng hộc vọt tới trước mặt Nguyễn Nhàn, vung tay đập bốp một cái vào đầu anh: "Không phải tôi bảo cậu trốn đi sao?!"
"Tôi -"
"Tên nhóc này, mẹ nó cậu đang liều mạng đấy! Phải, tôi rất cảm ơn cậu đã dẫn một con đi.

Nhưng 231 căn bản không có cách nào đối phó với thứ đó, nếu không phải hai người may mắn..." Trương Á Triết kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: "Chúng tôi có kinh nghiệm hơn cậu, nhân viên thăm dò là công việc nói mất mạng liền mất mạng, cậu cho rằng cậu đang chơi đùa sao? Hả? Lần sau cho dù cậu có phải nhìn chúng tôi chết cũng phải trốn đi cho tôi!"
Trương Á Triết bắn tung tóe nước bọt lên trên mặt Nguyễn Nhàn, lửa giận hàng thật giá thật.

Cho dù Nguyễn Nhàn xin lỗi đi xin lỗi lại, trên đường trở về Trương Á Triết vẫn không nói với anh một câu nào, ngược lại là Trì Lỗi không giấu được nụ cười trên nỗi đau của người khác.
"Anh Nguyễn, đừng buồn.

Anh Trương rất quan tâm đến mệnh lệnh." Đinh Trạch Bằng nhân lúc bọn họ trở về chỗ tránh nạn cất môtơ lơ lửng, lặng lẽ xích lại: "Anh Trì đã nói với tôi, lúc còn trẻ anh Trương rất lợi hại, cho nên hơi ham chơi.

Một lần làm nhiệm vụ rơi mất đồ hộp đã làm trái mệnh lệnh đội trưởng mà chạy về nhặt, suýt nữa làm mất mạng cộng tác - về sau hắn ta không dám chạy loạn nữa, đồ hộp cũng giấu rất kỹ trên người."
Cậu nhóc vừa hít khí vừa xoa vết thương trên cánh tay: "Hôm nay là anh may mắn, anh Trương chỉ sợ anh tèo thôi."
"Tôi biết." Nguyễn Nhàn phủi bụi trên quần áo, "Con quái vật của các cậu thế nào?"
"Chúng tôi dùng thuốc thư giãn đánh nó, nó thấy con đuổi theo các anh bỏ chạy, tình huống không tốt nên cũng không dây dưa nữa.

Haiz, chỉ tiếc một giỏ ốc vít sống, sao chúng ta lại gặp phải Thập Hoang Mộc Ngẫu chứ, đúng là xui xẻo."
"Thứ đó có thể mang thai?"
"Vâng, bọn chúng có thể sinh ra một đống cục thịt màu trắng.

Cục thịt mới sinh sẽ dính mảnh vỡ máy móc lên trên người để làm khung xương cho mình.

Càng dính nhiều mảnh vỡ cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng mà anh thấy.

Nhưng điều khiến người ta sợ hãi là lần trước chúng tôi không cẩn thận đánh vào ổ của bọn chúng, sau khi nhìn thấy con non tôi phải nôn ba ngày -"
"Đinh Trạch Bằng, cậu còn sức lực phải không? Đi phòng y tế, nhanh!" Trương Á Triết sa sầm mặt lại.
Cả người Đinh Trạch Bằng kéo căng, trong nháy mắt ngậm miệng chạy như bay đi.
"Anh Trương..." Thấy vẻ mặt của Trương Á Triết hòa hoãn một chút, Nguyễn Nhàn thử thăm dò mở miệng lần nữa.
"Sao?" Cuối cùng Trương Á Triết cũng tức giận trả lời.
"Ở đây có chỗ nào đổi súng không? Anh Trì nói đúng, tôi có chút kinh nghiệm về súng.

Cán súng này có chút không thuận tay."
"Có, để 231 dẫn cậu đi." Trương Á Triết hừ lạnh một tiếng, mấy giây sau mới sụp đổ xuống, thở dài: "...!Haiz, chuyện ngày hôm nay, cậu nên nghĩ thêm đi."
"Vâng."
Nguyễn Nhàn cúi đầu xuống, dùng vẻ mặt sám hối và xấu hổ phủ lên trên mặt vẻ mặt trầm tư.

Mà "sám hối và xấu hổ" vẫn cứ tiếp tục đến khi anh và Đường Diệc Bộ đi vào xưởng vũ khí, cũng xác định bên trong xưởng không có bất kỳ người nào.
Sau khi đóng cửa sau lưng lại, Nguyễn Nhàn lau mặt, bình tĩnh đánh giá gian phòng không lớn.
"Xưởng B-73, tôi đã hẹn trước ba giờ, trong khoảng thời gian này không có người khác tới." Đường Diệc Bộ quan tâm nói, "Anh muốn thay đổi cái gì?"
"Hack tất cả máy giám thị, đổi thành đoạn thu hình tuần hoàn này.

Tôi biết cậu làm được, quản lý tiên sinh." Nguyễn Nhàn ngồi xuống trước một cái bàn trong đó, để súng ở trong tay.

Anh lấy một tờ giấy đến, tùy tiện viết linh tinh vài biểu thức số học.
Đường Diệc Bộ sâu xa ồ một tiếng.
"Đổi xong rồi.

Bây giờ tôi muốn thay đổi cách hỏi, anh định làm cái gì?" Hai giây sau, Đường Diệc Bộ buông lỏng thân thể, hai tay để sau lưng đổi thành giao nhau.
"Cho tôi nửa giờ." Nguyễn Nhàn nói.
Anh đứng lên, rút đống linh kiện và vũ khí trên bàn ra, thuận tiện kích hoạt màn hình tư liệu ở một bên.

Động tác thuần thục rất giống như đã làm việc này vài chục năm.
"Nửa giờ sau thì sao?" Đường Diệc Bộ vuốt ve bông tai truyền tin còn khảm trên vành tai phải.
"Đàm phán." Nguyễn Nhàn vuốt ve khẩu súng trong tay, một cái tay khác cầm lấy công cụ tháo dỡ, không đến ba mươi giây đã hóa chúng nó thành linh kiện.
"...Không cần nhìn xung quanh, Đường Diệc Bộ." Lúc nói lời này, Nguyễn Nhàn đã nhanh chóng lắp ráp linh kiện, động tác nhanh đến mức không thấy rõ.
"Đối tượng tôi đàm phán là cậu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.