“Trạm Lư, mạng tinh thần bao trùm toàn căn cứ, ba phút sau, ta muốn nhìn thấy ‘bản đồ toàn cảnh’, bao gồm tất cả phản ứng năng lượng tự nhiên và phi tự nhiên.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
“Khống chế quyền hạn camera, hạch nghiệm thông tin cơ sở, đóng toàn bộ cổng người cơ, sau khi bản đồ toàn cảnh ra đồng bộ đến thiết bị đầu cuối của mọi người, chia sáu tổ kiểm kê căn cứ, tất cả thiết bị đưa vào danh sách, số hiệu của căn cứ -” Lâm Tĩnh Hằng lau sạch tay, ánh mắt quét qua căn cứ khí hậu hơi khô hanh trên sao Khải Minh, thoáng dừng lại, “Tạm đặt là ‘SPMF1’, gọi tắt là căn cứ số 1.”
Dù hắn đặt tên cho căn cứ là “búp bê may mắn”, các cựu bộ đến từ cứ điểm Bạch Ngân cũng chẳng dám nghi ngờ, chỉ có Trạm Lư dám bất kể chính trị, bênh vực lẽ phải, mở miệng nói ngay: “Tiên sinh, theo quy tắc của liên minh, căn cứ quân sự lục địa chữ cái đầu không phải ‘S’, hơn nữa…”
Lâm Tĩnh Hằng giơ tay chỉ hắn: “Bản đồ toàn cảnh!”
Trạm Lư là một trí tuệ nhân tạo vô cùng mạnh, chỉ cần có điện là có thể dùng một trái tim vào mười vạn tám ngàn việc, miệng lải nhải vẫn không lỡ việc quét, Lâm Tĩnh Hằng vừa dứt lời, trọng tam “Vù” khẽ một tiếng, hình ảnh thu nhỏ của bản đồ toàn cảnh lập thể khổng lồ trải trên hư không, số liệu chi chít nhảy tới nhảy lui, đồng thời phiên bản thu nhỏ hơn truyền đến thiết bị đầu cuối cá nhân của mỗi người.
Mà Trạm Lư cũng kiên trì nói xong lời mình muốn nói: “… Số hiệu ‘SPMF1’ đã bị cứ điểm Bạch Ngân của liên minh chiếm dụng.”
Lâm Tĩnh Hằng tương đối vừa lòng khi có được bản đồ toàn cảnh, bởi vậy không nổi giận, chỉ trả lời với ngữ khí rất hòa nhã: “Quy tắc liên minh cái con mẹ nó.”
Thành viên Hiệp hội chống Utopia đang tiến hành hoạt động tà giáo bị đánh không kịp trở tay, nhanh chóng tước vũ khí trước Bạch Ngân Vệ, dưới mạng tinh thần của Trạm Lư bao trùm, trên người họ ngay cả cây kim cũng không thể giấu, tay không tấc sắt bị xe cơ giáp lần lượt dọn dẹp, hệt như phế liệu kiến trúc bị xe giải tỏa mặt bằng xúc đi vậy.
Những người này phục cổ đến quần ma loạn vũ, ăn mặc kiểu gì cũng có, trông chẳng đẹp đẽ gì, Lâm Tĩnh Hằng nhìn sơ qua, tưởng như đi vào một hội triển lãm nghệ thuật vậy.
Chỉ có một người trung niên thanh tú như hạc trong bầy gà, may mắn được ánh mắt Lâm tướng quân dừng một chớp mắt trên người.
Người này hẳn không phải đầu lĩnh kiểu “tiên tri” gì, bởi vì ông ta im lặng ở trong đám đông, khi bị xe cơ giáp lôi ra, những người khác không hề có biểu hiện gì đặc biệt.
Nhìn khuôn mặt ông ta phải hơn hai trăm tuổi rồi, khóe mắt chi chít nếp nhăn, con ngươi vẩn đục mà bình tĩnh, ánh mắt như xuyên qua một cái giếng sâu nhìn ra bên ngoài, tóc cắt rất ngắn, tóc mai hoa râm, mặc áo khoác vải đay vừa người, không đeo mấy cái đầu thừa đuôi thẹo không biết tên, vạt áo khoác mềm bị gió nhẹ tênh cuốn lên. Ông ta bị một cái tay máy của xe cơ giáp trói đẩy tới phía trước, treo thẳng đờ lên lưng chừng, vậy mà cũng không thảm hại.
Khi đi ngang qua Lâm Tĩnh Hằng, người đó đột nhiên gọi ra thân phận hắn: “Lâm tướng quân.”
Lâm Tĩnh Hằng dừng bước, xe cơ giáp lập tức ngừng lại, cánh tay máy giơ lên cao, một họng súng laser từ trong xe giơ ra, gí vào huyệt thái dương ông ta, cảnh cáo không được nói lung tung.
Lâm Tĩnh Hằng thoáng nheo mắt: “Ngươi gọi ta là gì?”
Người nọ nho nhã lễ độ nói: “Tướng quân Lâm Tĩnh Hằng, trước kia tôi từng xem ảnh và phim về ngài, thế nên quen thuộc diện mạo ngài, xin tự giới thiệu, tôi tên thánh là ‘Hope’, là một kẻ vô danh tiểu tốt của Hiệp hội chống Utopia, rất vinh hạnh được gặp người thật.”
“Vô danh tiểu tốt” hẳn là thật, bằng không cũng chẳng bị phái đi theo lão thần kinh Ares Phùng, dù sao chủ lực Hiệp hội chống Utopia đều đang bận lật đổ thiên hà khác.
“Ta đã tự giới thiệu tỉ mỉ với Ares Phùng lão đại các ngươi, nhìn biểu cảm của lão, đến chết vẫn cảm thấy ta là một tên lừa đảo mạo danh, mà ngươi chỉ dựa vào một khuôn mặt, đã nhận định ta là Lâm Tĩnh Hằng?” Lâm Tĩnh Hằng giơ một tay về hướng xe cơ giáp ấn xuống, Hope của Hiệp hội chống Utopia được tay máy thả xuống, “Tin tử của ‘Lâm Tĩnh Hằng’ là do Vườn Địa Đàng tuyên bố, ngươi vẫn chưa nghe nói à?”
Hope hai chân rơi xuống đất, dưới tay máy thô bạo lảo đảo nửa bước, song trên mặt không có vẻ tức giận, ngược lại gật đầu hướng buồng điều khiển xe cơ giáp cảm ơn: “Chuyện này tôi có nghe nói, nhưng tôi không hề cho rằng ngài trước mắt chỉ là người thích phẫu thuật thẩm mỹ. Ngài tiếp quản nơi này, hẳn là Ares Phùng đã bị tiêu diệt toàn quân? Không giấu gì ngài, thân vương Cayley người này quá cố chấp, rất khó khống chế, thường xuyên bằng mặt không bằng lòng với tổ chức, lại có một… cơ thể bôi nhọ tự nhiên như vậy, rất nhiều người trong tổ chức đều úp mở phê bình, nhưng cuối cùng vẫn quyết định cung dưỡng lão, chính là thích sự điên cuồng và tài năng quân sự của lão. Mấy năm nay, lão tổ chức nhiều lần tập kích nhằm vào liên minh, thận trọng kỹ lưỡng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không phải bất cứ ai cũng có thể so chiêu.”
Hope nói đến đây, lại to gan lớn mật ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Hằng.
Chắc hẳn trong mắt Lâm tướng quân không hề có “vương bát chi khí” trong truyền thuyết, người trung niên theo tà giáo này không hề sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Hằng mà nhấn từng chữ: “Vườn Địa Đàng không phải vạn năng, đúng không, Lâm tướng quân?”
“Không có gì là vạn năng,” Hope khe khẽ nói với hắn, “Bao gồm loài người, từ xưa đến nay, người tinh khôn dần dần chinh phục chuỗi thức ăn, môi trường, Trái Đất, hệ Mặt Trời, đến tám đại thiên hà, thời gian, duy độ, không gian hiện giờ… Hầu như tất cả động vật chưa thuần hóa đều bị tuyệt chủng vì hoạt động của loài người, sau đó tạo lại từ mảnh vụn gien, tại liên minh, mưa gió sấm sét, mọi hiện tượng tự nhiên đều do một tay loài người nắm giữ, các người lấn lướt quyền tạo hóa, quấy nhiễu tự nhiên, biến mình thành vị thần không gì không làm được, quá ngạo mạn rồi – Lâm tướng quân, ngài cho rằng, người tinh khôn như vậy, kẻ địch kế tiếp sẽ là gì?”
Lâm Tĩnh Hằng rất đỗi kinh ngạc, bởi vì chưa bao giờ gặp tên thần kinh nào to gan lớn mật như thế, sau khi bị bắt còn dám truyền đạo cho hắn!
Bản thân hắn lười nói nhiều, nghe mấy lời nhảm nhí này, ngay cả cười khẩy cũng lười cho, mặt không biểu cảm coi thành gió thoảng qua tai, quay người muốn đi.
“Lâm tướng quân, ngài biết chứ? Tại cổ đại, người tinh khôn Trái Đất ngu xuẩn bắt đầu từ khi xây dựng thành bang đầu tiên, đã tự nguyện từ bỏ tự do của thân xác, gò bó mình trong tường cao, từ đó hàng ngàn hàng vạn năm, vì bất động sản, đất đai có hạn và không hề có giá trị trong tường cao, mà suốt đời dốc lòng dốc sức, một mất một còn, như cổ trùng bị nhốt vào hũ – lũ cổ trùng này lớn lên, đời sau tiếp tục cố gắng, kế đó lại tự nguyện từ bỏ ‘tự do của tinh thần và tư tưởng’, từ bỏ ‘tự do của ngũ quan lục cảm’. Họ xây dựng cái gọi là ‘mạng’, dùng số liệu thấu thị rành rành mỗi tiếng nói cử động, gốc gác của mọi người, tư tưởng của mỗi người đều nhấn chìm trong số liệu có dụng tâm khác, lặp lại tẩy não, không thể kháng cự bị dẫn đến hướng đã định, việc này đã tương đối nguy hiểm, mà các người lại còn xây dựng Vườn Địa Đàng! Tự nguyện từ bỏ sự tự do của linh hồn!” Hope ở phía sau hắn lớn tiếng nói, “Lâm tướng quân, Vườn Địa Đàng chỉ là một khởi đầu, bước tiếp theo, đến lượt chúng ta từ bỏ cái gì? Liên minh đã không có tự do, cũng không có bình đẳng, đây là loài người đang tự lừa mình dối người! Chủng loài này sớm muộn sẽ tự mình diệt vong!”
Lâm Tĩnh Hằng không dừng bước.
“Mau khai ngộ đi.” Hope thở dài, người lái trong xe cơ giáp vội vàng hiểu ý lôi ông ta đi. Hope bị trói trên cánh tay máy, đón gió mà đứng, áo khoác dài màu đay tung bay phần phật, người đàn ông này nhìn thẳng phía trước, trông như một Chúa cứu thế sắp sửa tuẫn nạn, xung quanh không ít thành viên Hiệp hội chống Utopia bị bắt nghe những lời này đều xúc động, đám “người làm nghệ thuật” vừa nãy giãy giụa gào thét đều im lặng, có người nhòe nhoẹt nước mắt, có kẻ lảm nhảm thì thào “khai ngộ” theo Hope.
Họ nói: “Khai ngộ đi, anh em đồng bào của tôi, tự nhiên sẽ phù hộ anh.”
Tiếng người nhỏ và rời rạc như nước lũ tụ lại, cuốn đi theo gió.
Lục Tất Hành đến sao Khải Minh vào hai ngày sau, bởi vì hệ thống kỹ thuật của Hiệp hội chống Utopia có sai khác với liên minh, ngay cả loại cổng nối nguồn năng lượng cơ giáp cũng không giống nhau, nói một cách đơn giản chính là thiết bị nạp điện không phù hợp, cần kỹ sư đến giải quyết.
Lâm Tĩnh Hằng đang họp trong tòa tháp căn cứ mới chiếm, phòng họp ở tầng bốn, mặt hướng về trạm thu phóng cơ giáp là cửa sổ sát đất mặt cầu, tầm nhìn tương đối trống trải. Quan quân nhu của Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ báo cáo phương án đường lối thu lấy chiến bị bước tiếp theo, Lâm Tĩnh Hằng không nói một lời, vừa nghe vừa nhíu mày, sắc mặt khiến mọi người kinh hồn táng đảm.
Đúng lúc này, tạp âm lớn khi cơ giáp vào trạm xuyên qua màng chống ồn của phòng họp truyền vào trong, như một tiếng thở dài loáng thoáng, Lâm Tĩnh Hằng vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy một trọng giáp cũ kỹ của Bạch Ngân Cửu đáp xong, cabin mở cửa, một gánh xiếc thú chạy ra!
Các hảo hán “Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8” nói liến thoắng lăn ra, một số người khả năng đời này chưa lên hành tinh bao giờ, kích động quá mức, có kẻ ra sức nhảy, giơ hai tay lên trời mà kêu gào… Còn có kẻ chổng mông bò rạp dưới đất nghiên cứu đất đai.
Quét sạch sành sanh bầu không khí tiêu điều nghiêm cẩn trong “căn cứ số 1” nóng sốt mới ra lò.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Quan quân nhu thấy đôi mày hắn xoắn lại sắp thắt nút, ngượng ngập ngậm miệng.
Chờ mọi người xuống gần hết rồi, Lục Tất Hành mới chậm chạp đi xuống, chẳng biết có phải Bạch Ngân Vệ gửi tin vắn về đã viết sai tin tức rồi hay không, người này không giống đến làm việc, mà hệt như đi nghỉ vậy. Cậu ta mặc áo gió dài rất dẫn đầu trào lưu, xỏ đôi giày da vừa thoải mái vừa nghiêm chỉnh, sơ mi vừa vặn bó sát thắt lưng, còn có cổ đứng rất đỏm dáng, trên mũi đeo kính râm, bên cạnh là Gà Chọi to con vác ba lô cho cậu.
Ba học sinh khác thêm một Độc Nhãn Ưng hung hãn, như một đoàn vệ sĩ đi theo thiếu gia lái xe làm việc vặt, hộ tống thiếu gia đi xem tuần lễ thời trang.
Lục Tất Hành nhìn đông ngó tây giây lát, cũng không biết là trên kính râm có ống nhòm hay là thế nào, cách rất xa cậu đã tập trung ánh mắt tại phòng họp, toét miệng khoe hàm răng trắng, vẫy tay chào hướng phòng họp.
Quan quân nhu nhìn trộm Lâm Tĩnh Hằng, thấy đôi mày hắn nhíu chặt tuy rằng không giãn ra, nhưng đuôi mày hơi nhếch lên, khóe miệng nằm ngang như cười như không, vì thế thử “Meo” một tiếng: “… Vậy tôi tiếp tục nói xu thế phát triển tương lai của phương án hai?”
Lâm Tĩnh Hằng hạ tầm nhìn xuống, cuối cùng đã mở miệng: “Không ổn, nói cái kế tiếp, nói trọng điểm, ngắn gọn thôi.”
Tuy là ý kiến phủ định, nhưng tốt xấu cũng là một ý kiến, quan quân nhu gần vua như gần cọp cuối cùng đã được chỉ thị rõ ràng, suýt nữa lệ nóng tràn mi, hiệu suất báo cáo không chỉ cao gấp ba.
Chờ xong cuộc họp này, Lục Tất Hành đã dùng một thiết bị phối trí điện từ giải quyết vấn đề không phù hợp của cơ giáp và căn cứ.
“Thiên Hà Số 8 vốn là trại tập trung buôn lậu, cơ giáp loại hình kỳ lạ nào tôi đều từng gặp, cô biết rất nhiều kỹ sư thiết kế cơ giáp tư nhân hợp tác với xưởng chui đều rất tùy tiện, người ta căn bản mặc kệ tiêu chuẩn liên minh hay tiêu chuẩn vũ trụ, hoàn toàn theo tâm trạng mình, cơ giáp làm ra nhìn tính năng không tệ, mà một số đáp xuống ngay cả quỹ đạo cũng không nối được.” Lục Tất Hành ở trong trạm cơ giáp cầm một cây bút điện tử, xắn tay áo, thong thả nói, “Cho nên đề nghị của tôi là, nếu sau này cơ giáp và vũ khí của các cô lai lịch không xác định, tốt nhất hãy xây dựng một ‘bình đài hiệp nghị’, tất cả cổng đều thiết lập linh hoạt, có thể tự định nghĩa điều chỉnh.”
Turan bên cạnh sửng sốt: “Đây là một công trình lớn nhỉ? Thế phải mất bao nhiêu thời gian?”
“Nếu tôi làm sẽ không lâu lắm, cô cho tôi mượn bộ đội bảo trì cơ giáp của Bạch Ngân Cửu, một tuần đi.” Lục Tất Hành vê tay, bút điện tử trong tay cậu hóa thành một mảnh điểm sáng, quay về thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay, “Kho cơ giáp trên sao Cayley của ba tôi trước kia chính là do tôi cải tạo lại.”
Turan chưa từng gặp khoa học gia dân gian xuất thân phi chính quy kiểu này, kinh ngạc nói: “Chỉ… chỉ chuyển đổi đầu cắm…”
“Là thiết bị phối trí điện từ.”
“… Thích là cái gì thì tùy. Nếu là ở cứ điểm Bạch Ngân trước kia, đầu tiên phải tập hợp đám kỹ sư ăn hại của Bạch Ngân Tam mở cuộc họp, đua nhau thảo luận một buổi trưa, người chuyên trách chỉnh sửa biên bản cuộc họp, qua đội trưởng Tam Vệ, phòng quản lý quân nhu, ban thư ký phê duyệt ba tầng, đưa đến lão đại, lão đại phê xong, Bạch Ngân Tam mới có thể cầm đi xét duyệt kinh phí, làm báo cáo lên quân ủy, chạy gãy chân cũng phải ba ngày.” Turan hết sức cảm động cầm tay cậu, “Ba ngày, bị thầy giải quyết chỉ trong năm phút, thầy Lục, đẹp trai quả nhiên rất tài mà!”
Lâm Tĩnh Hằng lạnh tanh nói: “Tốt, tương lai thông tin liên lạc khôi phục, ngươi phụ trách thông báo Bạch Ngân Tam, bảo họ tự sát ngay tại chỗ.”
Turan cuống quýt buông tay đứng nghiêm.
Lâm Tĩnh Hằng bới lông tìm vết: “Vệ đội trưởng Turan, ngươi rất rành trình tự nhỉ, vậy ngươi nói xem, ta bảo ngươi dẫn đám phế phẩm ăn cơm phá rối của căn cứ đến đây khi nào?”
Cái nồi bằng cái đấu chụp trên đầu Turan, cô nàng cảm thấy mình oan ra Thiên Hà Số 8 rồi: “Tôi…”
“Là em là em.” Lục Tất Hành đẩy kính râm lên đầu, “Em cho bọn họ đến hỗ trợ, bọn Chu Lục rất hữu dụng, hơn nữa lên chiến trường rồi không muốn quay về cuộc sống ngu ngu ngơ ngơ trước kia, Đội Tự Vệ đã xây dựng lại, họ về sau muốn làm bộ đội ngoài biên chế của anh, tinh anh thì tinh anh, Thiên Hà Số 8 rộng như vậy, cho dù Bạch Ngân Thập Vệ đến hết cũng không kham hết nổi, dẫu sao cũng phải đào tạo đội ngũ mới chứ.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe xong, không ý kiến gì, vờ như vừa rồi chưa có gì xảy ra hết, kiểm tra một lần trạm đậu cơ giáp được Lục Tất Hành cải tiến, rồi vội vàng đi mất.
Lục Tất Hành dùng khuỷu tay huých Turan, nhỏ giọng hỏi: “Kỹ sư tùy quân của các cô muốn làm cái gì, còn cần tướng quân phê duyệt à?”
Turan lờ đờ nói: “Cần chứ, quân ủy liên minh rất quan liêu, rất nhiều đôi mắt dõi theo cứ điểm Bạch Ngân, trình tự nội bộ chưa đi hết, cầm đến quân ủy cũng sẽ bị trả về. Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, tướng quân cũng chẳng có biện pháp nào.”
Lâm Tĩnh Hằng đôi khi cố ý chọc tức quân ủy, đến hắn phê duyệt, một chữ “đồng ý” cũng không viết, chỉ viết một dấu chấm câu – dấu chấm là phê chuẩn đồng ý, dấu chấm hỏi là yêu cầu phương án phải chi tiết hóa thêm một bước, chấm than là trả về làm lại, dấu chéo thì có nghĩa là “đồ ngu”.
Turan phàn nàn: “Một chút tự do cũng chẳng có, đám kỹ thuật thiếu i-ốt của Bạch Ngân Tam lại lắm ý tưởng, khiến đội trưởng Tam Vệ năm đó mỗi ngày ôm một xấp chứng từ, chạy theo tướng quân khắp nơi, suốt ngày bị hắn làm nhục, còn hận không thể chui luôn vào thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn.
Lục Tất Hành: “Tốt quá rồi!”
Kỹ sư tùy quân phi chính quy không cần họp, cũng không cần bàn bạc với ai, bên cạnh chỉ có bốn học sinh ghi bút ký, chỉ mất một buổi chiều đã làm xong kế hoạch của công trình “bình đài hiệp nghị”, Lục Tất Hành vểnh cái đuôi không nhìn thấy lên trời, khẩn cấp chạy đi tìm Lâm tướng quân cầu làm nhục.
Thời gian “báo cáo” còn dài hơn thời gian cậu lập kế hoạch, song Lâm Tĩnh Hằng không làm nhục cậu, cũng không dùng một dấu chấm câu đuổi cậu, trầm mặc kiệm lời nghe cậu nói nhăng nói cuội xong, lại còn có thể tinh luyện ra trọng điểm từ trường thiên đại luận tam chỉ vô lư này, hỏi hai ba vấn đề, sau đó gật đầu: “Được, cứ làm thử trước, có vấn đề nói sau.”
Lục Tất Hành đứng dậy, kính râm còn chưa kịp tháo, cài trên mái tóc dày công tạo kiểu. Cậu chống hai tay trên bàn làm việc của Lâm Tĩnh Hằng, cười với hắn.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng trỗi lên một chút dự cảm xấu.
“Giờ cơm tối đã qua rồi,” Lục Tất Hành nói, “Khó khăn lắm mới xuống đất, chẳng lẽ còn ăn cao dinh dưỡng sao?”
Lâm Tĩnh Hằng hừ mũi, cảm thấy kỹ sư phi chính quy tuy rằng một người có thể bằng một đoàn đội, nhưng quả thật cũng yếu ớt gần chết, rất khó nuôi, nhấn thiết bị đầu cuối cá nhân định gọi robot hậu cần tới hầu hạ thiếu gia.
“Đừng phiền phức, trí tuệ nhân tạo cũng có nhân quyền,” Lục Tất Hành nắm cổ tay hắn, “Tướng quân, nơi này cách thành phố lớn gần nhất của sao Khải Minh chỉ ba trăm kilomet, chúng ta ra ngoài ăn đi.”