Tàn Thứ Phẩm

Quyển 3 - Chương 70



Lục Tất Hành đưa tay để không lên miệng, ngửa đầu huýt sáo một tiếng dài véo von, trong cửa sổ vừa hắt nước trên lầu loáng thoáng hiện ra một bóng người, nhìn trộm qua cửa sổ.

Lục Tất Hành chưa quen đã thân mà gọi người ta: “Đừng trốn, tôi nhìn thấy cô rồi, các cô làm sao có thể như vậy! Tôi bảnh bao thế này, các cô dùng trò không thành ý này bắt tôi? Một chút đối xử khác biệt cũng không có, lòng tự tôn của trai đẹp bị các cô tổn thương quá rồi!”

Xung quanh truyền đến một tràng cười trộm, cửa sổ trên lầu mở ra, một cô nàng mặc áo ngủ thò đầu ra, cười run rẩy hết cả người, nhìn là biết không phải làm nghề đứng đắn.

“Cười cái gì?” Lục Tất Hành vung tay nói như đang đùa giỡn, “Mau mau nhận lỗi, ném hai gói thuốc xuống!”

Phía sau cửa sổ nghe tiếng chen ra nhiều cái đầu hơn, có nam có nữ, có tóc thẳng cũng có tóc xù, dõi mắt nhìn thấy sắc màu sặc sỡ, những người này phần lớn quần áo xốc xếch, uốn éo làm dáng, bọn họ xô đẩy nhau, hi hi ha ha một lúc lâu, gom hai gói thuốc không nhãn hiệu ném xuống lầu, đập vào lòng Lục Tất Hành.

Từ thời đại Địa Cầu đến Lịch Tân Tinh, “thuốc rượu trà kẹo” lâu đời như lịch sử loài người, có sản phẩm thêm các loại khoa học kỹ thuật phi pháp, đắt đỏ không thể tưởng tượng, cũng có thuốc cuốn thủ công làm ẩu lịch sử truyền lại. Quảng cáo trên hộp thuốc vẽ một anh chàng cười tươi rói, uốn éo đứng ở đó, nháy mắt với người bên ngoài, bên trong là thuốc lá rẻ tiền “đặc biệt” của Thiên Hà Số 8, cách hộp cũng có thể ngửi thấy mùi hắc ín rất nồng, cay xộc lên, giấy cuốn đầu lọc còn không dán chắc, run rẩy vểnh cái đuôi nhỏ.

Lục Tất Hành nhận thuốc, tạo dáng bắt chước điệu bộ anh chàng trên hộp thuốc, vẫy tay chào đám oanh oanh yến yến trên lầu, rồi kéo Lâm Tĩnh Hằng đi tiếp: “Không khách sáo!”

Quần oanh bị bắt chẹt hai gói thuốc thấy cậu biết điều lại dễ mến, tập thể cho một nụ hôn gió.

Lâm Tĩnh Hằng vẫn suy nghĩ làm sao rút tay mình ra mới không có vẻ cố ý, rất mất tập trung, bàng quan toàn trường, mới đầu còn tưởng Lục Tất Hành kẻ chuyên ru rú một chỗ này có người quen trên sao Khải Minh, sau đó bị Lục Tất Hành dúi cho một gói thuốc, hắn ý thức được có chút không thích hợp, đi chừng một trăm mét, Lâm tướng quân đến từ Votaw này mới hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Từ từ, vừa rồi là bắt chẹt đoàn mại dâm à?”

Giữa phố xá sầm uất ngư long hỗn tạp, một số nhà lầu nhìn rất đàng hoàng, thường là khu làng chơi ẩn giấu trong đó, thành viên nhà lầu kiểu này tư chất không tốt, một số người ngay cả vệ sinh cá nhân cũng làm không gọn gàng, nhìn rất lợm giọng, bởi vậy bán tiếng cười bán thân đều không chạy lắm, đành phải sống bằng nghề bắt chẹt và ăn vạ.

Chiêu thông thường là thế này – trước tiên tìm người cầm chậu nước chờ sẵn ở cửa sổ, nhìn thấy có kẻ nghi là dê béo đi qua liền hắt nước xuống, khách qua đường tự dưng bị “trời phạt”, đương nhiên phải đòi một lời giải thích, sau đó trên lầu sẽ lấy danh nghĩa xin lỗi hoặc “hong khô quần áo” nọ kia để lừa người ta vào.

Tiếp đó, xin lỗi và an ủi sẽ biến thành món ba vị một thể “quán rượu trượt chân nhảy với tiên nhân”, cam đoan có thể cạo đến gram mỡ cuối cùng trên người đám “chày gỗ”.

Lục Tất Hành quay đầu lại cùng Lâm Tĩnh Hằng thô lố mắt nhìn nhau giây lát, không nhịn được bật cười ra tiếng: “Tướng quân, phản ứng này của anh không phải chậm nửa nhịp, mà là chậm nửa bộ ca kịch rồi!”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn hôm nay tự hỏi vấn đề “đến từ đâu đi về đâu” suốt dọc đường, bị triết học yểm, từ khi lái xe ra căn cứ đã hết sức không nằm trong trạng thái, nửa đầu óc để trống, không cẩn thận phóng lên vũ trụ, vậy mà không chú ý xảy ra chuyện kiểu này ngay trước mắt mình.

Lục Tất Hành nhạy bén đọc được từ khuôn mặt sầm xuống của Lâm tướng quân tiếng lòng của hắn lúc này – láo toét, muốn chết à?

“Thôi, đừng đừng đừng, đi cũng đi rồi, lý nào lại cố ý trở về kiếm chuyện?” Lục Tất Hành dang hai tay, rất buồn cười mà chặn hắn lại.

Cậu bây giờ nhìn Lâm Tĩnh Hằng, có thể nói là tương đối thiếu lý trí, đeo mấy tầng kính lọc do hormone ngưng tụ thành, nhìn hắn chửi đổng cũng đáng yêu, móc mỉa cũng đáng yêu, ngay cả vẻ mặt đằng đằng sát khí phản xã hội kia đều có thể gượng ép tìm được chỗ đáng yêu, thẩm mỹ lệch lạc trên diện rộng, y như một kẻ thần kinh vậy.

“Hôm nay trong lầu của họ chắc chắn có người phúc tinh cao chiếu, bởi vì tướng quân thất thần, lơ mơ nhặt lại một đống mạng chó, đây là cái gì? Đây là vận may như cá chép! Mau cất kỹ gói thuốc em vừa đưa cho anh, khả ngộ bất khả cầu nha… Ồ, anh xem, kia lại còn có thầy bói, mau nhân lúc vận may vào đầu, xin vài câu xuôi tai!”

Một ông cụ quấn khăn trùm đầu ngồi dưới cái lán lụp xụp, lưng còng như một dấu chấm tròn, trước mặt kê cái bàn què chân, trên bàn là một hình bát quái thần bí, một góc hình bát quái đè lên một bộ bài Tarot bị chuột gặm, trên đầu ông lão là một tấm bảng neon, viết: Bói toán vận mệnh cách cổ.

Lục Tất Hành thò đầu gọi ông lão quầy bói toán: “Ông ơi, xem vận mệnh bao nhiêu tiền một lần ạ?”

Ông lão giơ tay ra dấu: “Nhai phiếu hai mươi điểm.”

“Cho ông một trăm, bọn cháu muốn xem đẹp.” Lục Tất Hành chọc thiết bị đầu cuối cá nhân vài cái, một trăm điểm nhảy tới đồng hồ tính tiền bên cạnh ông lão, cậu dùng hai tay ôm vai Lâm Tĩnh Hằng, đẩy hắn lên phía trước, “Xem cho vị tiên sinh này!”

Ông lão mở quán tại đây không biết đã bao lâu, gầy đến da bọc xương, làm ăn cũng chẳng khấm khá, trên đồng hồ tính tiền vẫn chỉ có hơn hai trăm điểm, không ngờ trên trời rơi xuống một oan đại đầu như Lục Tất Hành, điểm tổng vừa vặn đủ cho ông đổi một ống tiêm dinh dưỡng có thể cầm cự mấy tháng.

Ông lão vui mừng quá đỗi, hai tay bưng xấp bài rách kia: “Vị tiên sinh này, mời rút một lá bài, đặt chính giữa hình bát quái có sức mạnh thần bí vũ trụ.”

Lâm Tĩnh Hằng: “… Cái của khỉ gì vậy?”

Lục Tất Hành được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh chóng sán đến, cầm tay hắn rút một lá bài sặc sỡ.

Ông lão xem bói đã nhận tiền, biểu diễn tận tâm tận lực, nhanh chóng úp bài trong lòng bàn tay, “ro ro” đọc một đoạn kinh dài, rất hăng hái phán bừa: “Vị tiên sinh này, tôi đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của ngài từ trên lá bài, tôi nhìn thấy ngài buông bỏ nghi hoặc, xuyên qua sương mù, trở về bản thân chân thật, ngài cuối cùng sẽ có được sức mạnh vận mệnh giao cho, đập cũ tạo mới, tìm được đáp án cả đời ngài đang truy cầu. Mong tất cả các vị thần phù hộ ngài.”

Lâm Tĩnh Hằng thừa biết ông lão đang nói nhăng nói cuội, nhưng nghe thấy câu “buông bỏ nghi hoặc, xuyên qua sương mù, trở về bản thân”, bỗng nhiên giật mình, giống như có một sợi dây đàn rỉ sét, bỏ không rất lâu, bị gió nhẹ thổi khe khẽ, phát ra hợp âm tậm tịt. Hắn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt muốn truy hỏi một câu “Đáp án ta truy cầu suốt đời là gì”, kết quả ông lão xem bói cho hắn một nụ cười nịnh nọt sứt răng.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn không nói một lời, quay người đi ngay.

Lục Tất Hành cợt nhả đuổi theo sau hắn hỏi: “Nghe xong vui chưa? Tướng quân, cười cái nào.”

Lâm Tĩnh Hằng xoay tay lại ấn gáy cậu, đẩy nguồn tạp âm này về sau hai bước, rồi đút tay vào túi đi thẳng.

Ông lão gom đủ tiền cứu mạng rồi, ngàn ân vạn tạ đứng dậy tiễn họ, khi Lục Tất Hành quay đầu lại vẫy tay chào, ông thầy bói tháo mũ, lộ ra mái tóc bạc run run trong gió xem như chào, đến khi hai người đi xa, ông mới lại ngồi xuống, dùng đôi tay run rẩy lật lá bài ban nãy Lâm Tĩnh Hằng rút.

Thời đại Địa Cầu cổ, văn hóa bói toán Tarot từng hưng thịnh một thời như sao băng, sau đó bị đám gà mờ lừa gạt làm bừa, đến bây giờ đã không còn truyền thừa gì đáng nói, bộ trên tay ông lão xem bói, là năm xưa mất năm đồng mua trên sạp vỉa hè, là một bộ “bài tiện” bản Tarot, lấy thứ này lừa bịp hoàn toàn không cần học thuộc lòng bản diễn giải dày cộp của bài Tarot, chỉ cần thuận miệng nói lung tung theo chữ nhỏ trong góc bài là được – mỗi lá bài đại diện cho cái gì, bọn họ lười biếng khái quát bằng một từ.

Ông lão xem bói căng đôi mắt già nua, dán mặt vào lá bài, thấy rõ góc phải bên dưới có một dòng chữ nhỏ cơ hồ hòa vào tranh, viết –

“Tháp: Tại kiếp nan đào.”

Gió đêm thổi tới, ông thầy bói hơi run run, ngẩng đầu nhìn hướng bọn Lâm Tĩnh Hằng đi xa, hai người kia đã rẽ vào một ngã tư không nhìn thấy nữa, bèn vất vả đứng dậy dọn quán, đi đổi ống tiêm dinh dưỡng cứu mạng.

“Trên sao Cayley cũng có chợ đêm kiểu này,” Lục Tất Hành đổi với người ta vài quả quýt, vừa đi vừa bóc, “Bên trong cũng là các loại lừa đảo bịp bợm, chiêu trò đều na ná nhau, dê béo không rành nghề vào góp vui… ví dụ như anh – mọi người sẽ như ăn tết, có thể lừa từ đầu này đến đầu kia, lừa xong cả con đường cùng nhau ăn mừng. Em hồi nhỏ thường hòa vào với bọn họ, tìm một chỗ đọc sách, đọc mệt liền xem bọn họ lừa đảo, lừa xong vui vẻ, liền có người chạy tới nắn bóp em một chút, cho em món gì đó.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Không phải cậu nói hồi nhỏ cơ thể không khỏe, Độc Nhãn Ưng ngay cả đồ nướng cũng không cho cậu ăn à? Lão để mặc cậu chui vào nơi như thế?”

“Đương nhiên không thể chạy trên đường rồi,” Lục Tất Hành vừa nói vừa đưa quýt đã bóc cho Lâm Tĩnh Hằng, “Phố thương mại nhỏ trên sao Cayley kia là ba em cho bọn họ thuê, cả khu đất đằng sau cũng đều là của ông ấy, chỗ dù sao cũng để không, ông ấy xây một căn lầu nhỏ, mở cửa sổ sân sau là có thể chạm đến động vật nhỏ người làm xiếc nuôi, là em cương quyết yêu cầu vào đó ở. Đoạn thời gian ấy cơ chân hơi teo, cần phục kiện, khi luyện tập đi lại ở trong phòng nghe thấy bên ngoài náo nhiệt liền rất vui vẻ.”

“Tôi không ăn,” Lâm Tĩnh Hằng xua tay, “Chân cậu bị làm sao?”

“Bị bệnh, sau đó khỏi rồi.” Lục Tất Hành trả lời ngắn gọn.

Lâm Tĩnh Hằng: “Cụ thể bệnh gì?”

Lục Tất Hành thần sắc mập mờ, giống như không muốn để hắn gặng hỏi vấn đề này, nhanh trí nói: “Bệnh tương tư, tướng quân, anh chữa không?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Sự chú ý của Lục Tất Hành nhanh chóng chuyển dời đến chỗ khác – dọc đường cậu đều đang thử cho Lâm tướng quân ăn các thứ, Lâm chẳng buồn nhìn một cái, duy chỉ có quả quýt này giá trị không rẻ, nhận được ba chữ của hắn. Lục Tất Hành chớp chớp mắt, đột nhiên bẻ một múi quýt, bất ngờ chấm vào khóe miệng Lâm Tĩnh Hằng, “Ngọt lắm đó.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Không ăn à? Không phải chứ, quýt đã hôn cũng không ăn?” Lục Tất Hành làm bộ muốn ném vào miệng mình, “Được rồi, thế em tự ăn vậy.”

Trêu ghẹo kiểu này rất gợi đòn, Lâm Tĩnh Hằng giật lấy quả quýt chết tiệt kia.

“Tướng quân, rất nhiều thứ đều vì lấy lòng anh mà tồn tại,” Lục Tất Hành khua môi múa mép, “Anh xem, quýt vất vả mọc cả đời, lớn đến như vậy, tích lũy tháng ngày, mới lén dự trữ nhiều ‘con nhộng nhỏ’ như thế trong múi quýt, chỉ chờ anh cắn một miếng vào thời điểm chín mọng nhất, đưa vị ngọt đến đầu lưỡi, mùi thơm của quả bay khắp nơi – trong rất nhiều tiểu thuyết phim ảnh kể chuyện tình yêu không phải đều có phân đoạn này sao? Một người vì lấy lòng người mình thích, tỉ mỉ chuẩn bị niềm vui bất ngờ như pháo hoa, sao, suối phun nọ kia, sau đó canh đúng thời gian dẫn người trong tim đến, vừa khéo biểu diễn cho anh ta xem. Mọi người xem xong đều mừng vui cảm động cùng nhân vật chính này, nhưng anh nghĩ kỹ lại xem, quýt có phải cũng lấy lòng anh như vậy? Biểu cảm của anh còn miễn cưỡng như thế, không phải đang phụ lòng nó à?”

Lâm Tĩnh Hằng trả lời: “Nếu cậu bớt xem mấy cái vớ va vớ vẩn, tiết kiệm điện cho não, cũng không đến mức chập mạch bất cứ lúc nào.”

Tuy là lời châm chọc, song mày lại giãn ra, vị giác Lâm Tĩnh Hằng giống như trời sinh trì trệ, cái gì cũng tùy tiện ăn tùy tiện nuốt, không có tế bào thần kinh thưởng thức món ngon, ngược lại là quả quýt miêu tả trong tà thuyết ngụy biện của Lục Tất Hành có thể gây thèm ăn hơn, bất tri bất giác hắn đã ăn hết cả một quả, hơn nữa hiếm thấy nếm ra một chút mùi vị.

Lục Tất Hành đi theo bên cạnh hắn, khá là phấn khởi, cảm thấy đề rất khó giải Lâm Tĩnh Hằng này rốt cuộc đã bị cậu mò được quy tắc. Cậu phát hiện, Lâm đối với thứ thật sự không thích, thường ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, sự chú ý rất cao quý, mà cố ý mở miệng từ chối, ngược lại có nghĩa là hắn không hề ác cảm, thậm chí có thể còn rất thích, chỉ là không phù hợp với mô hình hành vi và quy tắc đã định của hắn nên mới lắc đầu.

Liên tưởng đến đối đáp chính thức lại ngoại giao khi Lâm Tĩnh Hằng từ chối cậu, Lục Tất Hành cảm thấy mình chính là quả quýt được hắn hôn, ngọt ngào đến mức chỉ muốn lăn lộn dưới đất: “Tướng quân…”

Đúng lúc này, một vật nặng đột nhiên bay ngang đến, sượt qua Lục Tất Hành đập vào cửa sổ thủy tinh phía sau, cửa kính lập tức tan xương nát thịt, mảnh vỡ sắc lẻm bay khắp nơi, Lâm Tĩnh Hằng giơ tay, trên chìa khóa thiết bị đầu cuối cá nhân nối với xe cơ giáp bắn ra sóng hạt đặc thù như lồng phòng hộ đánh bay vụn thủy tinh.

Chỉ thấy vật nặng bay tới là nửa viên gạch, vốn là nhắm vào đầu một tay bán hàng rong mặt chuột tai khỉ, hắn ôm một gói đồ trong lòng, đang chạy vắt giò lên cổ, người đuổi theo sau toàn thân quấn trong một chiếc áo dài, vốn ngay cả sợi tóc cũng không lộ, trong sự phẫn nộ từ xa ném tới nửa viên gạch, dùng sức quá mức dẫn đến mũ quấn trên đầu bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt có thể trực tiếp đóng cameo quỷ quái – da rữa nát không thành dạng, da thịt trên cằm và môi đã không cánh mà bay, để lộ xương cằm trắng ởn, khóe mắt còn đang nhỏ máu.

Hắn… cũng không biết là nam hay nữ, giọng khàn như rỉ sét, gào một tiếng rát bỏng cổ họng: “Mày dùng thuốc giả lừa tao!”

Tay bán hàng rong bị đuổi đánh cũng bị hình dạng hãi người của đối phương dọa, ngồi phịch mông xuống đất, hai chân quẫy đạp mấy phát, hét thảm một tiếng lạc cả giọng: “Virus Cầu Vồng! Người này bị nhiễm virus Cầu Vồng rồi!”

“Virus Cầu Vồng” vĩnh viễn là cơn ác mộng của Thiên Hà Số 8, vết thương mà kiếp nạn năm đó mang đến, sợ rằng phải mất ít nhất mấy trăm năm, tầm hai thế hệ chết hết mới có thể lắng lại.

Tay bán hàng rong vừa hét, cả con phố liền ầm lên, giống như ôn thần giáng xuống, mọi người đột nhiên biến sắc theo, gào thét bỏ chạy tứ tán. Lâm Tĩnh Hằng lôi Lục Tất Hành ra sau, sóng hạt đặc thù của chìa khóa xe cơ giáp cuốn ra một làn gió, che trước mặt Lục Tất Hành: “Cậu hãy rời khỏi đây trước.”

“Không sao,” Lục Tất Hành kéo khuỷu tay hắn, “Trên người em có kháng thể, không hề gì.”

Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt: “Cái gì?”

Khi Lục Tất Hành sinh ra, virus Cầu Vồng đã biến mất rất nhiều năm trong liên minh tám đại thiên hà, cậu nào phải chiến sĩ tiền tuyến cần ứng phó tình huống đặc thù, sao lại có kháng thể virus Cầu Vồng?

Không chờ hắn suy nghĩ kỹ, Lục Tất Hành đã chỉ người như bộ xương khô kia nói: “Lâm, anh xem trên vai hắn!”

Người nọ kéo khăn trùm đầu xuống để lộ cổ và một bên vai, quần áo bẩn không nhìn ra màu, miễn cưỡng có thể nhận ra một quân hàm – là dấu hiệu của trung tâm hành chính Thiên Hà Số 8, chỉ có trên đồng phục nhân viên công vụ!

Lục Tất Hành vừa dứt lời, bộ xương khô đã nhanh nhẹn quấn kín mình lại, quay người bỏ chạy.

Lục Tất Hành co chân đuổi theo: “Chờ đã!”

Lâm Tĩnh Hằng: “Khoan đã, cậu thực sự có kháng thể?”

“Em xin thề với danh nghĩa của anh,” Lục Tất Hành nói, “Nếu em nói dối cho em cả đời không theo đuổi được anh.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn nhất thời không biết nên có phản ứng thế nào với lời thề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.