Tàn Thứ Phẩm

Quyển 4 - Chương 105



Độc Nhãn Ưng vẫn ở bên cạnh không lên tiếng chờ sau khi nhóm Tổng trưởng đi rồi mới chậm rì rì mở miệng: “Đây là mày cho Tổng trưởng lựa chọn, làm cây xà lộ đầu hay con chuột dưới cống ngầm.”

Lâm Tĩnh Hằng nhún vai không nói đúng hay sai.

“Mày biết ông ta sẽ chọn cái gì,” Độc Nhãn Ưng nói, “Trên thế giới này, không biết có bao nhiêu người có thể tạm bợ kiếm ăn chờ chết, sống tùy tiện rồi lại chết tùy tiện, nhưng không ai có thể chủ động lui về vũng bùn sau khi đã nhìn thấy ánh sáng, mày cần gì phải ép ông ta căng như thế – còn mày nữa Lục Tất Hành, mày biến thành người phát ngôn của Bạch Ngân Thập Vệ từ khi nào?”

Lục Tất Hành im lặng đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, tuy rằng không táy máy tay chân trước mặt ba mình, nhưng lặng lẽ ở dưới bàn giơ một chân cọ cọ mũi giày Lâm Tĩnh Hằng, cũng không phải là cậu muốn làm gì, chỉ muốn chạm hắn thế thôi, triệu chứng này đặc biệt giống rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thuộc về “chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế Lâm Tĩnh Hằng” – chỉ cần nhìn thấy người ở đó, nếu Lục Tất Hành không tới sờ một phen thì ngứa ngáy khó chịu: “Tướng quân, mau nâng đỡ em, cho em công văn bổ nhiệm người phát ngôn đi.”

“Đừng nghịch.” Lâm Tĩnh Hằng dùng mũi chân đẩy nhẹ cậu, lại đàng hoàng nói, “Nếu tôi cần tạm thời rời khỏi Thiên Hà Số 8, cậu định làm thế nào?”

Lục Tất Hành hỏi ngược: “Không phải anh nói nơi có em, bất kể đi bao xa anh đều sẽ trở về à?”

Độc Nhãn Ưng ho mạnh một tiếng: “… Hai vị, có phải tôi đã chết rồi mà chính mình còn không biết?”

“Làm sao có thể,” Lâm Tĩnh Hằng cho lão một nụ cười giả khá là ôn hòa, “Ông anh ạ, tôi tin điểm tự mình biết mình tối thiểu này, ông vẫn có.”

Độc Nhãn Ưng nghe kiểu nào cũng khó chịu, cảm thấy Lâm Tĩnh Hằng lại đang chế giễu lão, nhưng nhất thời không bắt bẻ được gì, thất khiếu bốc khói ngùn ngụt.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn lão mèo Ba Tư xù lông, mới hơi bớt lại: “Tôi đã khởi động trung tâm dự phòng thông tin liên lạc của Bạch Ngân Thập Vệ, chính là Nguyên soái Woolf của cứ điểm Thành Thiên Sứ, dựa theo tình huống bình thường, Bạch Ngân Thập Vệ sau khi nhận được tin tức sẽ chia nhau tập kết hội quân, cân nhắc đến trước mắt tuyến đường vũ trụ các nơi của liên minh cơ hồ đều là trạng thái tê liệt, từ khi họ nhận được tin tức đến chạy tới nơi này, thời gian sẽ không quá ngắn, so sánh mà nói, Hiệp hội chống Utopia chiếm Thiên Hà 6 và 7 sẽ tới trước một bước.”

Độc Nhãn Ưng là một đại lưu manh không hay đọc sách, ngoại trừ buôn bán cơ giáp, những việc khác kiến thức rất hạn hẹp, lão nghe nửa hiểu nửa không: “Nói như vậy mày đã liên lạc với Nguyên soái của liên minh? Tin được không, phải chăng nên để Tổng trưởng Edward ra mặt một chút?”

“Ý của ‘trung tâm dự phòng’ là lấy tọa độ chỗ ông ta làm mốc, không phải lấy người này làm trung tâm liên lạc – Nguyên soái nào phải cấp dưới của tôi, tôi có thể ra lệnh ông ta đi giúp tôi triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ sao? Lỡ như thời điểm triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ tôi đã trở mặt với liên minh, kẹp lão Nguyên soái ở giữa tính là thế nào?” Lâm Tĩnh Hằng nói nhiều hai câu là phiền, “Phiền ông anh động não một chút, tiếp tục như thế thì chuột cũng chẳng bắt được đâu.”

Độc Nhãn Ưng đập bàn đứng dậy: “Mẹ mày…”

Lục Tất Hành đẩy ly trà trên bàn đến giữa hai người, hơi sầm mặt xuống: “Hai vị, có phải tôi đã chết rồi mà chính mình còn không biết?”

Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng đồng thời thu lại ánh mắt lạnh lẽo, Độc Nhãn Ưng ngồi xuống còn lẩm bẩm một câu: “Hắn bắt đầu trước.”

Lâm Tĩnh Hằng dùng tiếng người hơi giải thích một chút: “Trước khi đi, tôi đã sắp xếp vệ đội trưởng và mấy cốt cán Bạch Ngân Đệ Tam Vệ vào vệ đội riêng của Nguyên soái, thông thường mà nói, chỉ cần Nguyên soái Woolf còn sống, vệ đội riêng của ông ta sẽ đi theo như hình với bóng, tọa độ của vệ đội trưởng Bạch Ngân Tam là công khai và xác định, trong tình huống cực đoan có thể làm điểm tọa độ trung tâm liên lạc – có điều Nguyên soái Woolf quản lý quân vụ liên minh hơn hai trăm năm, nếu họ giở trò trong vệ đội riêng của ông ta, hẳn không thể giấu được ông cụ.”

Lâm Tĩnh Hằng nói đến đây dừng lại, đôi tay đặt lên bàn chậm rãi nắm lấy nhau, các ngón tay hơi siết chặt, mấy ngày qua sự nghi ngờ của hắn đối với Nguyên soái Woolf mỗi lúc một tăng lên, song giờ này phút này, tựa hồ cũng chỉ có thể khẩn cầu một chút vận may, Nguyên soái tuyệt đối không thể có vấn đề, nếu không hắn mạo hiểm khởi động trung tâm dự phòng, không phải sẽ khiến bọn Thomas Dương bị giam chân ở Thành Thiên Sứ?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Lâm Tĩnh Hằng lại nhanh chóng ném nó đi, việc đã đến nước này, hắn không muốn để mình lo âu vô nghĩa.

Nguyên soái Woolf, tuổi hơn ba trăm, công thần khai quốc của liên minh, một trong những người đặt móng quan trọng của tuyên ngôn tự do, hiệu trưởng nhiệm kỳ đầu tiên của học viện Ulan, những người có tên tuổi trong cả quân ủy, đều là học sinh của ông… Một người như thế, làm sao lại phản bội liên minh? Muốn cái gì đây?

Lâm Tĩnh Hằng nghĩ: “Chỉ mong là mình mắc chứng hoang tưởng bị hại.”

Song, Lâm Tĩnh Hằng vừa cầu nguyện, ông trời liền bật cười.

Anh em họ Dương xúi quẩy, bây giờ đang bị giam chân ở cứ điểm Thành Thiên Sứ.

“Cứ điểm Thành Thiên Sứ này hiện giờ, nếu ở cổ đại, xem như là doanh nạn dân thời kỳ chiến tranh nhỉ? Đã là doanh nạn dân, rốt cuộc làm sao cái nơi quỷ tha ma bắt này có thể đất rộng người thưa, phong cảnh tươi đẹp? Quanh đây ngay cả một kiến trúc người ở cũng không có, xì…” Thomas Dương thử cảnh báo, phát hiện tín hiệu trong khu vực đã bị chặn, nhất thời không phá giải được, hắn vừa muốn chửi tục một câu, liếc thấy Lâm Tĩnh Xu lại nhịn xuống, gượng gạo sửa lời, “Siêu đáng ghét nha, trường không gian cũng bị chặn rồi.”

Poisson Dương: “Nói chuyện đàng hoàng đi, mày có buồn nôn không!”

Hai người một thử đột phá phong tỏa tin tức của đối phương, một điều khiển xe cơ giáp, giống như cùng một người mọc ra hai đầu bốn tay, phối hợp không một khe hở. Xe cơ giáp của họ nhanh chóng tránh thoát mạng laser rắc rối phức tạp như tơ nhện, toan lao ra, lại bị hai xe cơ giáp của đối phương một trái một phải chặn về, Poisson khống chế xe cơ giáp lơ lửng trên mặt đất đầy nguy hiểm, suýt nữa tông vào quỹ đạo không trung, Thomas Dương “Oa” một tiếng gào lên thảm thiết: “Bằng lái xe cơ giáp sát đất của mày là mua phải không?”

“Đúng vậy,” Poisson chế giễu, “Còn là mua một tặng một, quà tặng không phải cho mày rồi à?”

“Mỹ nhân, tôi chính thức giới thiệu một chút cho ngài, vị tiên sinh Poisson Dương này không chỉ là nhân viên kỹ thuật cao cấp của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, hắn còn là quán quân ‘đại hội bắt chước Lâm tướng quân’ ba mùa liên tục.” Thomas Dương vừa ba hoa vừa không làm lỡ việc trong tay, hắn kéo thiết bị nhắm của súng laser, laser quét ngang ra, một xe cơ giáp đuổi riết không bỏ vội né đi, vừa vặn tông vào đường ray không trung, cú này tông thẳng trúng, xe cơ giáp rơi xuống tại chỗ, ray nứt từ chính giữa, lại biến hình – song đường ray bình thường có người đổ ly nước ra ngoài cửa sổ xe cũng báo động như đã chết rồi, lúc này nứt hết mà nó vẫn im lìm!

Thomas Dương chửi một câu: “Quỷ răng hô chết tiệt, ngay cả bảo trì đường ray cũng chẳng xong – tên này dùng tất cả thời gian rỗi để soi gương học thuộc lòng mấy câu trích lời của tướng quân, tôi chính mắt chứng kiến mà.”

Chưa dứt lời, Poisson chợt phanh lại, xe cơ giáp sát đất đột nhiên trầm xuống, sượt qua một truy binh từ chỗ tối lao ra.

Thomas Dương nổ hai phát súng liền, phát thứ nhất là laser, chính xác bắn trúng van an toàn năng lượng bên dưới xe cơ giáp của đối phương, năng lượng cao cực nóng làm lõm mặt ngoài van kia, kế tiếp hắn bắn một phát đạn nổ, đạn nổ bám chặt chẽ trên đó, hai xe cơ giáp như tia chớp sượt qua nhau, một giây đồng hồ đã cách ra thật xa.

Lập tức, đạn nổ “Bùm” một tiếng nổ hủy hạch năng lượng của xe cơ giáp truy binh kia, dẫn đến phản ứng dữ dội hơn, không trung nổ ra một quả cầu lửa.

Lần này, động tĩnh rốt cuộc đủ lớn, một đèn pha laser từ xa chiếu đến, đường xe chạy trên không trung vừa nãy lặng ngắt như tờ chậm chạp khởi động chương trình kiểm tu tự động.

Hệ thống camera an toàn bên trong cứ điểm Thành Thiên Sứ sẽ nhanh chóng phát hiện nơi bị che chắn này, mấy xe cơ giáp sát đất truy sát họ thấy tình thế không ổn, phản ứng rất nhanh, lập tức mở trường không gian bỏ chạy, giây lát đã biến mất tăm.

Poisson Dương thở ra một hơi, cuối cùng đã có thời gian chế giễu ngược: “Mày chứng kiến? Mày chứng kiến lúc đút đầu vào bồn cầu nạp IQ à? Xin lỗi Lâm tiểu thư, hôm nay đến gấp, chúng tôi thiếu người, chỉ có thể dắt thằng em tôi ra đây mất mặt, ô nhiễm tai mắt ngài.”

Thomas Dương phản đối: “Tao là anh mày!”

Lâm Tĩnh Xu – có lẽ là quá đoan trang, đến mức bất cứ thời điểm nào đều nghiêm khắc chú ý dáng điệu của mình, hoặc bản thân nàng có chút vấn đề, trời sinh không biết “sợ hãi” là gì.

Tóm lại, nàng vừa trải qua một cuộc bắt cóc và ám sát vô cùng nguy hiểm, trên váy còn dính máu hộ vệ của mình, nhưng lúc này ngồi trong xe cơ giáp, trên mặt không thấy kinh hoảng cũng không thấy buồn bã, giống như vừa ngồi ở đó uống một bữa trà chiều, ánh mắt tò mò và hơi hâm mộ: “Hai anh là sinh đôi à? Tình cảm tốt thật.”

Thomas Dương quay đầu làm bộ nôn, Poisson Dương cười khẩy, tiếp đó hai người cơ hồ đồng thanh nói: “Hắn là vết bẩn trong cuộc đời tôi.”

Lâm Tĩnh Xu cúi đầu bật cười ra tiếng, sau đó nàng hỏi: “Thế bây giờ, tôi có thể biết là chuyện gì đang diễn ra chưa?”

“Nói ngắn gọn,” Poisson Dương nghiêm túc lại, “Tướng quân Lâm Tĩnh Hằng anh trai ngài còn sống, tin tức này không lâu trước đã bị lộ với hải tặc vũ trụ. Do mạng thông tin liên lạc của liên minh sụp đổ, ngài ấy thông qua chúng tôi triệu hoán Bạch Ngân Thập Vệ, nhưng khi chúng tôi nhận được mệnh lệnh, định gửi tín hiệu viễn trình liên lạc với các đồng đội, tín hiệu viễn trình đột nhiên gián đoạn, một vòng tín hiệu của mạng bước nhảy vũ trụ xung quanh cứ điểm Thành Thiên Sứ toàn bộ đã bị quấy nhiễu.”

Thomas Dương lập tức tiếp lời không một khoảng hở: “Nói cách khác, bên trong cứ điểm Thành Thiên Sứ có người cấu kết với hải tặc, đã biết trước chuyện này, đang ngăn cản chúng tôi liên lạc Bạch Ngân Thập Vệ.”

“Nếu bàn tay đen sau màn thực sự ở Thành Thiên Sứ, ngài là người thân duy nhất còn sống của Lâm tướng quân, tình cảnh hiện tại cũng rất nguy hiểm, rất có thể đối phương sẽ muốn bắt cóc ngài để uy hiếp tướng quân,” Poisson Dương nói, “Chúng tôi bàn bạc sơ qua, sau đó cấp tốc chạy tới, quả nhiên đụng phải đám chó chết này, may mà đến kịp.”

Lâm Tĩnh Xu giơ tay ấn khóe miệng, giống như chấn động trước lượng thông tin khổng lồ này.

“Những việc này nói với đội trị an sẽ rất phiền phức, tốt nhất là chúng ta cũng mau chóng rút khỏi đây,” Poisson Dương nói, “Chặn trường không gian của đối phương đã mất hiệu lực, ngài có địa điểm nào an toàn hơn có thể trú chân tạm thời không?”

Lâm Tĩnh Xu thoáng suy nghĩ: “Đến nhà tôi đi, sân sau có đường thu phóng cơ giáp tư nhân, sau khi rời khỏi tầng khí quyển có thể trực tiếp tiến vào điểm nhảy vũ trụ mã hóa, đến thẳng căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng.”

Anh em họ Dương nhìn nhau – đường đến thẳng đặc biệt của căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng này, hẳn là sau lần đó Lâm Tĩnh Xu tuần tra căn cứ bị phục kích sinh non mới xây dựng.

Thomas Dương dè dặt nói: “Ừm… xin lỗi, chúng tôi cũng rất buồn khi nghe chuyện đó, còn chưa dám nói cho tướng quân biết.”

“Cảm ơn,” Lâm Tĩnh Xu nhếch khóe miệng như cười như không, chuyển hướng đề tài một cách tự nhiên, “Anh tôi khỏe chứ?”

“Khí sắc không tệ,” Thomas Dương nói, “Nhìn không giống sắp sửa bị tám đại thiên hà hợp lực truy sát, hơn nữa ngài ấy vậy mà đi chung với tân chính phủ của Thiên Hà Số 8. Ngài biết, từ ‘đi chung’ này với ngài ấy mà nói là rất khó tin.”

Lâm Tĩnh Xu cười, khi nàng cười thật, đôi mắt sẽ cong lên, lấp lánh ánh sáng, lộ ra khóe mắt và khuôn cằm nhọn, cả người bao trong váy dài bị máu bắn lên, lại giống như bị gió xuân phất qua.

“Ôi, không được,” Thomas Dương che mắt, “Nhìn ngài nhiều, tôi không cách nào sống tiếp trong chốn phàm trần nữa.”

“Nịnh hót.” Poisson Dương nói, “Chúng ta chuẩn bị xuyên qua trường không gian, Lâm tiểu thư, nếu khó chịu cứ cho tôi biết bất cứ lúc nào.”

Xe cơ giáp rít một tiếng, phun lượng lớn khí thể bảo hộ vào Lâm Tĩnh Xu, chở họ xuyên thẳng đến sân sau nhà Gurdon, lại dùng cơ giáp tư nhân ở đó bay ra tầng khí quyển của cứ điểm Thành Thiên Sứ.

Giấy thông hành của Lâm Tĩnh Xu không gặp cản trở, trong vòng nửa tiếng họ đã đến thẳng căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng.

Lâm Tĩnh Xu thoạt nhìn hơi giống anh mình, song chân chính tiếp xúc lại cảm thấy hai người họ thật sự không giống một mẹ sinh ra.

Nàng nói cũng không tính là nhiều, nhưng rất biết cách nói chuyện, thỉnh thoảng xen vào một câu, luôn rất hiền hòa và đúng mức, để người khác nói thay nàng phần lớn, còn có ảo giác chuyện trò với nàng rất vui vẻ. Ở chung với nàng cực kỳ thoải mái, khi xuyên qua trường không gian, nhìn ra được nàng rất khó chịu, nhưng cũng không yếu đuối, vẫn khách sáo nói không sao, còn hỏi không ít chuyện của Lâm Tĩnh Hằng ở cứ điểm Bạch Ngân.

Thomas Dương người này khá giống Turan phiên bản nam, cũng thuộc dạng thấy khác phái đẹp là mất luôn phương hướng, nhất thời đầu nóng lên, hỏi gì nói đó, bán sạch mấy việc vặt hằng ngày của Lâm tướng quân ở cứ điểm Bạch Ngân… Cũng chẳng biết là ai mỗi ngày soi gương đọc “trích lời tướng quân”.

Trong khi đội trưởng Tam Vệ lâng lâng, cảm thấy mình sắp có thêm một tình nhân trong mộng, họ đã đến căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng.

Đường đón cơ giáp tầng tầng mở ra, trên cửa nối tiếp lóe ánh sáng lạnh lẽo, bên cạnh có một tấm bảng lớn Vườn Địa Đàng mang tính trang trí, nhìn từ trên xuống, kiến trúc cả căn cứ chỉnh tề và sạch sẽ, xe lớn xe bé chạy qua chạy lại trong tòa nhà nghiên cứu, bận rộn mà trật tự.

Căn cứ này thoạt nhìn không hề có gì đặc biệt, song Bạch Ngân Tam mặc dù phần lớn thời gian thuộc về ngành hậu cần, dẫu sao cũng là nghề quân nhân. Thomas Dương lặng lẽ nhìn quét qua bảng dấu hiệu Vườn Địa Đàng trên cửa nối tiếp – tấm bảng ấy chặn cái gì, theo kinh nghiệm thường niên tiếp xúc với cơ giáp của hắn, thì vừa vặn là kích cỡ cửa bắn đạn đạo.

Theo cơ giáp tiến vào trạm thu phóng của căn cứ thí nghiệm, giác quan thứ sáu nào đó khiến sống lưng ớn lạnh bị đánh thức, càng vào sâu cảm giác càng mãnh liệt, xung quanh căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng như bao phủ một tầng khí trường quỷ dị. Anh em họ Dương lặng lẽ nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

Mấy người dáng vẻ như nghiên cứu viên tựa hồ sớm nhận được tin tức Lâm Tĩnh Xu sắp đến, đã chờ ở cửa trạm thu phóng cơ giáp từ lâu, cung kính dẫn họ vào trong, ngoại trừ một câu “Lâm tiểu thư”, không ai nói thêm lời gì dư thừa, không ai hỏi một câu tại sao có hai người lạ đi theo nàng, thậm chí cả ánh mắt cũng không nhìn hai người họ, hoàn toàn coi họ như không tồn tại.

Thomas Dương liếc nhìn Poisson Dương, dùng ánh mắt hỏi hắn: Đây là người thật sao?

Poisson Dương nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh Xu, cau mày lắc đầu: Họ đều không ngẩng đầu nhìn thẳng nàng.

Theo lý thuyết, cấp bảo mật căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng cực cao, nếu không phải họ đi đường đặc biệt, bên ngoài còn phải có trọng binh canh gác mới đúng, sẽ như lẽ đương nhiên không hỏi gì về người lạ sao? Chỉ bởi vì họ đi theo Lâm Tĩnh Xu?

Nhưng… Lâm Tĩnh Xu không phải chỉ là con rối phát ngôn của nhà Gurdon à?

Cặp sinh đôi trao đổi trong im lặng.

Poisson Dương nhíu mày: “Khi nàng lần đầu tiên nghe nói tướng quân còn sống, phản ứng cũng không bình thường lắm, quá bình tĩnh.”

Thomas Dương: “Đúng, ngay cả quá trình khó tin cũng không có, trực tiếp chấp nhận, giống như đã biết từ lâu rồi.”

Poisson Dương lén lút vê ngón tay, làm một động tác đặc thù: “Rồi cả hộ vệ bên cạnh khi nàng gặp phải bắt cóc cũng rất kỳ lạ.”

Hộ vệ và vệ sĩ phần lớn lĩnh lương phục vụ cho chủ thuê, có thể tận trung vì công việc đã rất không dễ dàng, mà phản ứng của hai hộ vệ lúc ấy giống như tử sĩ, không chút do dự chết vì nàng, trung thành đến phản nhân tính.

Hiện tượng có thể ngay lập tức không chút do dự xả thân cứu người không phải không tồn tại, nhưng người như thế, hoặc là chân anh hùng, hoặc là tình cảm cực sâu đậm đối với người được bảo vệ.

Thế nhưng anh hùng sở dĩ là anh hùng, chính bởi vì hiếm gặp, Lâm tiểu thư thần thông quảng đại, xác suất gặp được là trăm phần trăm sao? Mà nếu nói hộ vệ liều mình bảo vệ nàng là xuất phát từ tình cảm cá nhân, phản ứng của Lâm Tĩnh Xu lại không giống lắm… Nàng nói cười như thường, giống như không phải đã chết hai người, mà là hỏng hai trí tuệ nhân tạo giống người vậy.

“Tất cả thiết bị và thông tin liên lạc nơi này đều là đơn độc, không bị cứ điểm Thành Thiên Sứ quản lý,” Lâm Tĩnh Xu nói, “Toàn bộ các điểm nhảy vũ trụ xung quanh đã được mã hóa, các anh có thể dùng nơi này xây dựng viễn trình, sẽ không bị chặn lại.”

Thomas Dương lén vỗ khuỷu tay Poisson, lắc đầu rất nhẹ: Dù sao cũng là em gái ruột của tướng quân.

Kế đó hắn điềm nhiên như không hỏi Lâm Tĩnh Xu: “Thông tin viễn trình một khi thành lập, đầu phát rất dễ bị quét ra và định vị, sẽ không gây phiền phức cho ngài chứ?”

Lâm Tĩnh Xu mím môi cười: “Không sao.”

Poisson Dương thăm dò: “Cũng đúng, sau khi tín hiệu viễn trình gửi đi, chúng tôi sẽ lập tức hội quân với những người khác của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, đến Thiên Hà Số 8, Lâm tiểu thư, ngài xem lữ hành đường dài, ngài cần chuẩn bị gì không?”

Lâm Tĩnh Xu sửng sốt, lập tức nói: “Hai vị đặc biệt đến cứu tôi, đã giúp tôi rất nhiều rồi, có chuyện gì tôi có thể làm giúp các vị và anh tôi, xin cứ việc nói, có điều tôi ở quản ủy hội vẫn rất an toàn, lần sau ra ngoài nhất định tôi sẽ nhớ dẫn nhiều hộ vệ hơn.”

“Ngài… không định đi theo chúng tôi?”

“Nhà của tôi còn ở đây, không thể nói đi là đi được,” Lâm Tĩnh Xu tươi cười nói, “Mời đi bên này, trung tâm thông tin liên lạc của căn cứ đã chuẩn bị xong cho các vị. Đến lúc đó đừng quên giúp tôi gửi lời thăm anh tôi, mong anh ấy bảo trọng hơn, tương lai có cơ hội, có lẽ tôi cũng có thể đến thăm Thiên Hà Số 8… Tôi từng này tuổi mà còn chưa rời khỏi Thiên Hà Số 1 bao giờ đâu, thật là.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.