Căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng bị nổ hủy, cứ điểm Thành Thiên Sứ rất gần nó nhìn cỏ cây cũng thành binh lính.
Quốc hội liên minh khẩn cấp đưa ra quyết định, khống chế tất cả thành viên quản ủy hội Vườn Địa Đàng – ngoại trừ Lâm Tĩnh Xu mất tích.
Vương Alan cúi đầu thoáng nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân, nhỏ giọng nói với Woolf: “Quốc hội muốn nói chuyện với ngài.”
Woolf như một con rùa già gần đất xa trời, giống như chớp mắt một cái cũng có thể khiến ông ta mệt mỏi, ánh mắt ghim thẳng một chỗ, cả buổi chẳng nhúc nhích như đang tham thiền vậy, một lúc lâu mới nói: “Bảo với họ là tim ta không khỏe, đang nằm trong khoang y tế, kêu họ chờ đi.”
Vương Alan cúi đầu, nghiệp vụ thành thạo giúp Nguyên soái soạn ra một cái cớ “mặc dù tuổi già sức yếu, bệnh tật quấn thân, vẫn lo cho dân cho nước” và trả lời.
Woolf quay người gõ tường, trên tường bật ra một màn hình lập thể, sau đó nhảy ra hình ảnh, chiếu đoạn phim tố giác Lục Tín có “Trái Cấm”, một gã đàn ông giọng run run nói: “Laura Gurdon trước khi chạy trốn, từng đi gặp Lục Tín, tướng quân Lâm Úy lúc ấy chưa ngủ, đứng sau cửa sổ, trơ mắt nhìn cô ta đi, hôm đó vừa vặn là tôi trực… ngài… Lâm tướng quân không cho tôi làm lớn chuyện lên, Lâm tướng quân nói, có một thứ rất quan trọng, tiến sĩ Gurdon không tin tưởng ngài, bây giờ đành phải giao nó cho người khác…”
“Người này xuất thân từ Thiên Hà Số 4, có một người em trai chứng não rỗng, từng là một hộ vệ trong đoàn cận vệ của tướng quân Lâm Úy, Tĩnh Hằng lúc bị Lục Tín dẫn đi vẫn còn nhỏ, sợ hắn không thích ứng cho nên đã chọn một người từ nhà họ Lâm đi cùng. Bản thân hộ vệ này cũng rất sẵn lòng đi theo, dù sao theo Lục Tín có rất nhiều cơ hội trèo lên trên. Sau đó Lục Tín sắp xếp hắn vào đoàn cận vệ của mình, coi hắn như một người biết rõ gốc gác.” Vương Alan nói, “Trong Bạch Tháp của quản ủy hội có chuyên khu cho chứng não rỗng, nuôi một đám người mắc chứng não rỗng, công việc hằng ngày chính là phối hợp quét sóng điện não, được đãi ngộ như nghiên cứu viên. Ngài biết, trong thế giới Vườn Địa Đàng, ngoại trừ loại ‘nghiên cứu viên’ của Bạch Tháp này, không có chỗ dung thân cho chứng não rỗng. Năm ấy em trai hắn hai mươi tuổi, mới vừa trưởng thành, với gia cảnh nhà họ, vốn chỉ có một con đường lưu lạc Thiên Hà Số 8, vì người nhà, hắn quyết định bán đứng Lục Tín, làm thành giao dịch này với quản ủy hội. Nhưng hắn nghe trộm được dăm ba câu về ‘Săn Quỷ’ ở quản ủy hội, biết kết quả của bồi thẩm toàn dân là đã định, chuyện đến trước mắt lại hối hận, đem việc này nói cho Lục Tín biết, chần chừ lưỡng lự, cũng chẳng có kết cục gì tốt.”
“Vì kẻ tố cáo hai mặt này, lại bởi vì sau khi Lục Tín chết, họ không tài nào tra được ‘Trái Cấm’ ở đâu, cho nên quản ủy hội dần dần tin rằng, khả năng ‘Trái Cấm’ thật sự không nằm trên tay Lục Tín, nó đã biến mất theo Laura Gurdon tự nổ rồi.”
Vương Alan gật đầu: “Đúng, thứ duy nhất họ không động được chính là Trạm Lư, quyền hạn dự phòng của Trạm Lư ở Tĩnh Hằng, vì vậy đứa trẻ ấy bị giám thị rất nhiều năm. Nhưng nghe nói các hạng số liệu của hắn đều rất bình thường, quá bình thường – hận đời thích hợp, cay độc thích hợp, chống đối Vườn Địa Đàng và trung ương liên minh thích hợp, thỉnh thoảng cực đoan lên, thậm chí vượt qua tuyến an toàn của danh sách ‘tiềm tàng’, nhưng cả người cơ bản lại là ‘an toàn’, nếu loại số liệu này cũng là ngụy tạo thì quá đáng sợ, dù sao hắn khi đó mới có mười mấy tuổi.”
“Bao nhiêu năm qua, hệ thống Trái Cấm trước sau im lặng vận hành trên Trạm Lư, cẩn thận ngụy tạo một chuỗi số liệu, xem ra Lục Tín chưa từng nói cho Lâm Tĩnh Hằng biết logic vận hành thâm tầng của ‘Trái Cấm’, có thể hắn vẫn cho rằng Trái Cấm chỉ là một thiết bị chặn.” Woolf thở dài, “Để bảo vệ đứa trẻ ấy, Lục Tín không nói gì cả, bao gồm những chuyện giữa hắn với quản ủy hội Vườn Địa Đàng… Cũng bao gồm hắn từng thấy ta trên danh sách ‘Trái Cấm’.”
Nói đoạn Woolf vịn bàn, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, mặt bàn gỗ đặc sáng bóng, ông ta sờ soạng mở ngăn kéo, để lộ một khung ảnh cũ bên trong – khiến người ta khó lòng tin được, thời đại Lịch Tân Tinh mà còn có người dùng thứ đồ cổ này.
Trong khung ảnh là một tấm ảnh chụp chung của ba thiếu niên, công nghệ chụp ảnh đặc biệt làm cho quãng thời gian hơn hai trăm năm không hề ảnh hưởng chất lượng hình ảnh, giống như vừa chụp sáng nay thôi.
“Người ở giữa là ta,” Woolf thì thào, “Nhận ra không? Ta đã khác quá rồi.”
Vương Alan mỉm cười: “Đâu có, đường nét và ngũ quan đều không thay đổi mấy, hai vị kia là tiến sĩ Harden và Nguyên soái Lâm Ger nhỉ.”
“Ba chúng ta, bên nhau từ nhỏ, bây giờ họ đều không còn,” Woolf như nói mớ, nói khe khẽ, “Đều không còn… Câu cuối cùng Ger đời này từng nói với ta, chính là bảo chúng ta thay ông ấy nhìn thế giới này, nhìn thấy hình ảnh tưởng tượng trong tuyên ngôn tự do năm đó đều thành hiện thực, xuống dưới kể cho ông ấy nghe, ông ấy nói mình không nhìn thấy ánh sáng của hằng tinh lia qua Votaw nữa, cũng không nhìn thấy Tiểu Úy chào đời, ông ấy chỉ cách bình minh có một giây.”
Vương Alan biết Nguyên soái không phải đang nói chuyện với mình, bởi vậy im lặng đứng ở một bên, tận trung chức trách làm một bức tượng điêu khắc gỗ có tai không miệng.
“Ý tưởng của ‘Trái Cấm’ là quản ủy hội nói ra, quản ủy hội dùng Vườn Địa Đàng giám thị mọi người, nhưng không hi vọng mình cũng bị giám thị, họ muốn làm một bộ hệ thống chặn đặc quyền cho người mình, không ngờ Harden tự ý nâng cấp nó thành một lưỡi dao sắc bén có thể đâm xuyên Vườn Địa Đàng. Khi đó ông ấy tìm đến ta, nói cho ta biết ông ấy định lợi dụng Trái Cấm, lén nuôi một đội ‘Hiệp hội chống Utopia’ ở vực ngoại, để tránh Vườn Địa Đàng không thể khống chế. Ta nghe xong lại ngu ngốc giận tím mặt, ta nghĩ quản ủy hội Vườn Địa Đàng cố nhiên là quá tham lam, nhưng mà tiến sĩ Harden làm sao có thể cấu kết với hải tặc vực ngoại, không phải phản quốc sao? Thế nhưng đó là anh em sống chết có nhau, ta không thể tố cáo ông ấy, hại ông ấy, đành phải cắt đứt qua lại từ đây.”
“Lúc ấy Harden không cãi nhau với ta, chỉ nói ông ấy sẽ ghi lại cách nghĩ và tín ngưỡng của ta lúc đó, đưa vào ‘Trái Cấm’, giả sử có một ngày ta thay đổi, con người của ta trong Vườn Địa Đàng vẫn là kiểu mẫu cương trực công chính – ông ấy nói hi vọng ta vĩnh viễn sẽ không dùng đến.” Woolf nhẹ nhàng nói, “Đây là ông ấy châm chọc ta, nhưng ông ấy đã đúng, nếu không có ông ấy, ta không thể sống đến ngày hôm nay.”
Bạn ông ta, người cả đời không buông xuống được, đứa trẻ tự tay nuôi nấng trưởng thành, các học sinh gửi gắm kỳ vọng cao, từng người rời khỏi ông ta, đẩy liên minh chiếc xe hơi nước khổng lồ này đi về hướng ngược lại với ban đầu.
Khi ông ta hối hận không kịp, đã tuổi già sức yếu, cần nhờ trí tuệ nhân tạo lưu giữ ký ức, mới có thể nhớ những lý tưởng và tín niệm rất lâu trước kia.
Trong một chớp mắt, một hình ảnh như tro tàn cháy lại lướt qua đầu Woolf, ông ta nhớ mang máng dường như có một thiếu niên, dáng vẻ chán chường, nửa như đùa giỡn mà nói với ông ta: “Tôi à, sống hai trăm tuổi là được, thế là đủ rồi, chứ lỡ như không cẩn thận sống đến ba trăm tuổi, tai điếc mắt mờ, cố chấp hẹp hòi, những chuyện ngày xưa chẳng còn nhớ gì, suy nghĩ cũng đều thay đổi, thế không phải biến thành một người khác sao, còn là tôi không? Tôi chẳng cần đâu.”
Woolf và Vương Alan hai người một đứng một ngồi, thật lâu không nói gì, Vương Alan nhìn lướt qua tấm ảnh cũ trong ngăn kéo, nhớ tới Lục Tín.
Vương Alan nghĩ, Lục Tín lâm thời quyết định trốn chạy khỏi Votaw, trong lòng là cảm giác gì?
Ông ta trung thành với liên minh, vào sinh ra tử vì liên minh, lại phát hiện thầy mình, bạn bè, các bậc tiền bối, khi cổ vũ người khác sử dụng Vườn Địa Đàng, đều đang tìm mọi cách che chắn bảo vệ bản thân.
Ông ta suốt đời truy cầu tự do bình đẳng cho mỗi một công dân, mà những người này quyết định vào thời điểm toàn dân bồi thẩm sẽ phán ông ta có tội.
Thời gian gấp rút, ông không biết làm sao đem những việc này nói rõ với Lâm Tĩnh Hằng còn là một đứa trẻ… Thậm chí chính ông sợ rằng cũng không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, ông đành phải lựa chọn mã hóa Trạm Lư, ngậm miệng không nói.
Đêm hôm ấy bay khỏi Votaw, Lục Tín thật sự còn tin những thứ ông từng vì chúng mà liều mạng, chảy máu không?
“Vẫn chưa kết thúc,” Tiếng Woolf hơi mơ hồ, “Đoàn Quang Vinh nhân trống mà vào còn ở Votaw, rác rưởi trong Hiệp hội chống Utopia cũng chưa dọn sạch, thế giới mới ta từng hứa với Ger và Harden còn xa lắm. Chút lực lượng ngắc ngoải này của liên minh, ta tạm thời vẫn chưa thể vứt bỏ…”
Vương Alan đã hiểu điều gì đó: “Ngài nói… Tĩnh Hằng”
“Hắn còn chưa biết ‘Trái Cấm’ là cái gì, nhưng sôi sùng sục như vậy, dù Thiên Hà Số 8 tắc nghẽn hơn, hắn cũng sẽ có cơ hội biết, sẽ có cơ hội nhìn thấy bản danh sách kia, để rồi tín ngưỡng sụp đổ như Lục Tín,” Woolf nói, “Quá tội nghiệp, ta không hi vọng như thế. Ta hi vọng hắn có thể sống như một anh hùng, cũng chết như một anh hùng, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Vương Alan ngầm hiểu, hơi cúi người trước Woolf, hỏi: “Thế còn Tĩnh Xu?”
Woolf trầm mặc một lúc, thở dài: “Dù vắt óc tính kế như thế nào, cũng không cao minh bằng lẻn vào quản ủy hội Vườn Địa Đàng từ nhỏ, đám lão già chúng ta đều đã xem thường nó. Quản ủy hội thật là đất có độc, không nở ra hoa bình thường. Phải nhanh chóng tìm được nó, không thể để nó mất tích không minh bạch – ngươi mau chóng liên hệ người đăng một bản thông cáo, tuyên bố nội bộ liên minh thanh trừ toàn diện ‘Nha Phiến’, nói cho người dân biết đây là âm mưu của quản ủy hội sau Vườn Địa Đàng, phát lệnh truy nã Lâm Tĩnh Xu.”
Đóa hoa có độc – Lâm Tĩnh Xu đứng trước mặt tiến sĩ Harden, chắp tay sau lưng, nụ cười trên mặt biến mất, nàng nhìn chằm chằm đám sát nhân đau đớn không muốn sống trong phòng thí nghiệm thủy tinh, hơi kiễng chân ghé sát lại, chóp mũi cọ lên kính một chiều lạnh ngắt.
“Nếu thế giới này bạc đãi ông, tổn thương ông, mỗi một kẻ ngu xuẩn tự cho là vô tội đều từng hút máu trong tim ông, ông còn muốn tha thứ, còn muốn lấy ơn báo oán, còn muốn làm cái gọi là… gọi là gì? ‘Chuyện chính xác’. Vậy ông cũng có tội.” Nàng nói, “Bởi vì ông để người tốt chết oan, ông để kẻ ngu còn sống vẫn yên tâm thoải mái với sự ‘vô tội’ của mình như cũ, ông để lịch sử rơi vào lối mòn lũ kiến đáng xấu hổ đáng khinh bỉ luôn có các anh hùng bi tình đến cứu vớt. Thù hận mà ông cắn răng và máu nuốt xuống, khiến câu chuyện này trở nên dối trá và xấu xí.”
Tiến sĩ Harden tuổi già sức yếu đứng trong bóng tối, khẽ hỏi: “Cô bé, trong lòng cháu, không có công nghĩa và nhân tính à?”
“Cháu chính là nhân tính,” Lâm Tĩnh Xu nói “Nhân tính là gì? Nhân tính chính là đói phải ăn, khát phải uống, người khác tốt với mình, phải ghi nhớ và báo đáp, người khác chà đạp mình, không tiếc giá nào cũng phải trả thù – đây là nhân tính tự nhiên. Cái gọi là ‘công nghĩa’, ha, đó là một loại biến thái tự mình say sưa, chẳng có kết cục tốt.”
Nói xong nàng nhẹ nhàng hôn kính phòng hộ, để lại một dấu son môi đỏ thẫm.
“Khiến người ta buồn nôn.” Nàng nói, sau đó quay người đi.
Tám đại thiên hà đều máu chảy thành sông trong cái quay người này của nàng.
Thomas Dương và Poisson Dương vốn định chỉnh hợp Bạch Ngân Đệ Tam Vệ ở biên giới Thiên Hà Số 2, biên giới Thiên Hà Số 2 có một trạm trung chuyển vũ trụ cỡ lớn, mua bán tàu vũ trụ tư nhân, tàu vũ trụ dân dụng thương dụng bổ sung sửa chữa đều ở đây, dần dà, các loại trạm bổ sung và cơ cấu phục vụ tàu vũ trụ tụ tập ở bên này. Bạch Ngân Đệ Tam Vệ đều là nhân viên kỹ thuật, vừa vặn trà trộn nơi đây, vốn một lệnh triệu tập là có thể khởi hành, ai ngờ đụng phải rất nhiều đoàn tàu vũ trụ tư nhân đến trạm trung chuyển tìm kiếm tị nạn.
“Chúng tôi đến từ Thiên Hà Số 2, tôi là giáo viên trường Đại học Công Nghệ số 2, trường chúng tôi ở trong một trạm không gian nhân tạo, khá xa hành tinh tự nhiên, học sinh đều học nội trú,” Một người đàn ông trung niên dẫn một đám thanh thiếu niên hoang mang, xua tay từ chối điếu thuốc Thomas Dương đưa, “Cảm ơn người anh em, tôi không hút, trong học sinh còn có mấy em vị thành niên mà – hôm đó đột nhiên có một đám người đến, lái cơ giáp chiếm trạm không gian của trường, ép chúng tôi tiêm một loại chip sinh vật, nghe nói là sản phẩm thay thế của Vườn Địa Đàng. Thầy hiệu trưởng nói Vườn Địa Đàng có sản phẩm thay thế là chuyện tốt, nhưng tiêm vào cơ thể cần thủ tục chặt chẽ, vả lại trường cũng không thể tự tiện đồng ý, còn phải tổ chức cho phụ huynh học sinh vị thành niên ký tên… Vậy mà bọn họ không giải thích gì nổ súng bắn chết thầy hiệu trưởng! Tôi và các đồng nghiệp vừa thấy trận thế này, vội vã dẫn các em học sinh chia nhau chạy, phần lớn đều bị bắn rơi, chúng tôi may mắn, tôi muốn đưa bọn trẻ về nhà, nhưng Thiên Hà Số 2 đã bị phong tỏa các tuyến đường, có người đánh nhau ở đó, thật sự chẳng có cách nào, chỉ có thể trốn tạm ở đây trước.”
Thầy giáo chưa dứt lời, một học sinh đột nhiên hét lên: “Thầy!”
Nhìn thấy mấy học sinh không biết loay hoay làm sao đã kết nối vào mạng ngầm, một đoạn phim hình ảnh lắc lư dữ dội đã đăng lên, có vẻ là một trạm không gian nhân tạo – Thiên Hà Số 2 điều kiện tự nhiên bình thường, chủ yếu là ngành nghề vận tải tài chính phát triển, gần một nửa nhân khẩu đều ở trên trạm không gian nhân tạo cỡ lớn – ngay sau đó, trong đoạn phim nhấp nháy cảnh báo không lành, một người qua đường đột nhiên chạy như điên, kêu la “đạn đạo”, chưa dứt lời thì ánh sáng trắng đã chôn vùi cả hình ảnh, hết thảy ngừng bặt.
“Đây là trạm không gian Kenny gần sao thủ đô Thiên Hà Số 2.”
“Các trạm không gian gần sao thủ đô hiện tại đã mất liên lạc toàn tuyến.”
Mọi người hoảng hốt lo sợ, ai có bạn bè người thân còn đang ở gần sao thủ đô bắt đầu lo lắng mà cố gắng liên lạc, chốc lát sau, những người không liên lạc được bắt đầu suy sụp gào khóc, nơi đây trở nên hỗn loạn.
Thomas Dương im lặng nhét điếu thuốc vừa rồi mời không được vào miệng, Poisson khoanh tay trước ngực đi đến bên cạnh hắn: “Nơi đây không an toàn, một trạm trung chuyển vũ trụ lớn như vậy, sắp sửa trở thành trại tị nạn rồi, đều là người cùng đường, hải tặc ép mua ép bán Nha Phiến sẽ lập tức nhắm đến nơi này, làm sao đây vệ đội trưởng, chúng ta rút chứ?”
Mà cùng lúc đó, Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ ở lại Thiên Hà Số 3 cũng đã hơn một tuần – chỉ bởi vì dọc đường họ cứu một đoàn nạn dân bị hải tặc đuổi giết.
Theo chiến hỏa sôi trào, nạn dân vũ trụ ngày càng nhiều, người dân sống gần tiền tuyến mỗi ngày nằm mơ cũng sợ một phát đạn đạo từ trên trời rơi xuống, rơi vào sân nhà mình, người có thể mua được một tấm vé tàu vũ trụ đều chạy rồi. Nghe nói vé tàu nạn dân Thiên Hà Số 3 đã tăng giá trên trời, nhà trung sản bình thường táng gia bại sản không nói, còn bị bắt phải lựa chọn ai đi ai ở.
Tàu vũ trụ của nhóm nạn dân này không kham nổi nhảy khẩn cấp, tăng tốc quá nhanh cũng sẽ chết người, mà tất cả điểm nhảy vũ trụ quét được xung quanh đều đã bị các thế lực võ trang bao vây, mang theo một gánh nặng lớn như vậy, Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ cũng bị nhốt trong vòng vây hải tặc.
Thiên Hà Số 8, Lâm Tĩnh Hằng vừa mới đẩy lùi một đợt tấn công của Hiệp hội chống Utopia sau khi An Crewe lâm trận phản chiến, còn chưa kịp thở phào một hơi, đã nghe thấy Trạm Lư đột nhiên nói: “Tiên sinh, yêu cầu truyền tin viễn trình, đến từ Thomas Dương của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ.”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt.
Bạch Ngân Thập Vệ huấn luyện nghiêm chỉnh, theo lý thuyết, sau khi xác định Lâm Tĩnh Hằng ở Thiên Hà Số 8, bọn họ nên mau chóng tới hội quân, trên đường tùy nghi hành sự, sẽ không cố gắng thành lập liên lạc với bất cứ ai, chỉ khi gần đến đích mới thông qua mạng bước nhảy vũ trụ gửi yêu cầu truyền tin viễn trình – như vậy trên đường sẽ không để lộ tọa độ của mình, tránh dẫn đến rắc rối.
Bạch Ngân Tam lúc này truyền tin đến, nếu không phải đã đến Thiên Hà Số 8, chính là có chuyện quan trọng xin chỉ thị.
Lâm Tĩnh Hằng: “Tiếp.”
Từ Thiên Hà Số 2 đến Thiên Hà Số 8, cho dù có mạng bước nhảy vũ trụ mạnh mẽ không ngừng gấp không gian, vẫn không thể đối thoại thực thời, từ lúc tín hiệu viễn trình liên lạc song hướng thành lập đến Thomas Dương xuất hiện trên màn hình, phải đợi hơn năm mươi tiếng.
“Tướng quân,” Rốt cuộc, hình ảnh của Thomas Dương xuất hiện, hắn đội ngay lại chiếc mũ lệch, vô thức thu lại sự láu cá, ngồi nghiêm chỉnh mà kính lễ, “Đường bị phong tỏa, chúng tôi trước mắt đang ở ‘trạm trung chuyển Tinh Vân’ của Thiên Hà Số 2, nơi này tụ tập chí ít hơn sáu triệu nạn dân, bọn hải tặc Quân Đoàn Tự Do hơn năm mươi trọng giáp đang đến gần, muốn cưỡng chế mọi người tiêm chip sinh vật Nha Phiến.”
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên siết chặt một nắm tay.
Truyền tin viễn trình như thế, do chậm lại mà song phương không thể đối thoại tự do, bởi vậy Thomas Dương suy nghĩ một thoáng, quyết định nói xong hết những chuyện muốn báo cáo trong một lần: “Tôi và Poisson khi ở Thành Thiên Sứ có tiếp xúc với tiểu thư Tĩnh Xu, nhưng tiểu thư từ chối đi theo chúng tôi, bây giờ tin tức nghe được là Lâm tiểu thư đã mất tích – xin lỗi, tướng quân, lúc đó chúng tôi ép cô ấy đi thì tốt rồi.”
“Bạch Ngân Đệ Tam Vệ đã tập kết hoàn tất, liên tục nhảy khẩn cấp, chúng tôi thoát khỏi hải tặc không có vấn đề gì. Bây giờ chúng tôi lập tức nhảy khẩn cấp chạy tới Thiên Hà Số 8, hay ở lại bảo vệ trạm trung chuyển Tinh Vân, xin ngài chỉ thị.”
Lục Tất Hành, mấy kỹ sư tùy quân, Trạm Lư… Turan mới bò ra khoang y tế, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lâm Tĩnh Hằng.
“Hải tặc ép mua ép bán Nha Phiến đặt tên mình là ‘Quân Đoàn Tự Do’, đây là muốn trào phúng ai?” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, nói với Thomas Dương hơn năm mươi tiếng sau, “Bạch Ngân Thập Vệ năm đó lựa chọn tuyên thệ trung thành với cái gì, các ngươi không nhớ à? Xin chỉ thị từ ta làm gì!”
“Tiên sinh, yêu cầu thông tin liên lạc viễn trình đến từ Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ…”
“Tiên sinh, đến từ Bạch Ngân Đệ Lục Vệ…”
…
“Tiên sinh, vệ đội trưởng Dương truyền tin, nói ‘Tuyên ngôn tự do vạn tuế’.”
Quân trung ương Thiên Hà Số 7, An Crewe đang ở trong phòng họp nghe chiến báo của các thiên hà, thiết bị đầu cuối cá nhân đột nhiên vang lên.
Ông ta thoáng sửng sốt, xua tay cắt ngang thư ký thao thao bất tuyệt, phân phó mọi người tan họp, kế đó cho lui hết, một mình khóa trái cửa văn phòng.
“Là tôi đây.” Trên thiết bị đầu cuối cá nhân hiện lên khuôn mặt Vương Alan, “Xin chào, An tướng quân năm mươi sáu tiếng sau.”