Lục Tất Hành cười: “Tổng trưởng, ngài gấp cái gì, định phát biểu một bài tuyên ngôn độc lập, sau đó mời mọi người đến ăn không ngồi rồi à?”
Tổng trưởng Edward cũng ý thức được mình hỏi câu này có vấn đề, thở dài. Người thiếu niên gấp gáp, là không kiên nhẫn, không bền bỉ, người lão niên gấp gáp, lại là biết thời gian không chờ đợi mình nữa.
“Trước tiên khôi phục thông tin liên lạc vũ trụ của Thiên Hà Số 8, cho mọi người biết tin tức chính phủ tổ kiến lại, nhưng giai đoạn đầu không nên tuyên truyền quá mức, đại khái để người ta có một ấn tượng là được, chúng ta có thể dùng sao Khải Minh, dùng Ngân Hà Thành làm khởi điểm. Tổng trưởng, ăn một miếng không hết một mâm, tại sao chúng ta không lạc quan một chút? Sao Khải Minh là một nơi rất tốt, sinh thái của cả tinh cầu tương đối hoàn mỹ, tài nguyên nước dồi dào, trên đất liền bảy mươi phần trăm diện tích trở lên thích hợp cho con người và động vật có vú cỡ lớn sinh sống, không cần hao phí nhiều năng lượng để duy trì độ ấm và khí quyển, nơi này còn có nhân khẩu nhất định, thậm chí có di tích nhà xưởng cũ để sửa chữa, hai yếu tố lớn của sức sản xuất – tài nguyên và kỹ thuật, chúng ta đã giải quyết trước 50%, ngài không cảm thấy ngay cả cái tên sao Khải Minh này cũng rất may mắn sao?”
Tổng trưởng Edward không lạc quan nổi, ông trời sinh khung xương cao to, do quá gầy và lưng hơi còng mà còn lại hình dạng như bộ xương khô, gần đây sinh lực bị ảnh hưởng, lo nhiều nghĩ nhiều, sắc mặt luôn xấu, nếp nhăn um tùm như cỏ hoang, giống hệt xác ướp trong viện bảo tàng tự nhiên, nếu là trước kia ở Votaw, bề ngoài này có ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.
Nghe xúp gà thiu “ngày mai mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp” của chàng thanh niên Lục Tất Hành, thật sự khó lòng nuốt xuống. Tổng trưởng cúi đầu thật thấp, nhìn bản đồ tuyến đường của Thiên Hà Số 8: “Có lúc tôi cảm thấy tướng quân Lục Tín đã làm một chuyện xấu.”
Lục Tất Hành thoáng khựng lại.
Tổng trưởng Edward nói: “Nếu chúng ta sinh ra không biết ‘tôn nghiêm’ là gì, năm đó ngu đần sống ở nơi hải tặc thống trị, chưa hẳn đã là chuyện xấu, heo và chó cũng có hỉ nộ ai lạc, thầy xem chúng chạy nhảy khắp nơi trong khu chăn nuôi, ngoài đồng trên đường, cũng chẳng buồn chẳng lo, không hề vì biết mình là heo chó mà tự ti đau khổ, cũng chưa từng ôm kỳ vọng không thực tế đối với cuộc sống của mình, không phải rất tốt à? Tại sao không cho chúng ta chết đi trong ngu xuẩn và yên vui?”
“Tổng trưởng,” Lục Tất Hành đi đến trước mặt ông, hơi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông còng lưng, “Tự do và tôn nghiêm là thiên tính của con người, không phải tướng quân Lục Tín mang đến, năm đó sở dĩ các vị sẵn lòng đi theo ông ấy, không phải là vì ông ấy đã đốt cháy ngọn lửa trong lòng chính các vị sao? Ngài biết đau khổ khắc sâu nhất của mình, sẽ hiểu được nỗi đau khổ của người khác, nhìn thấu mình, cũng sẽ nhìn thấu những kẻ điên kẻ ngốc và xấu xa kia.”
Tổng trưởng chấn động, xuyên qua đôi mắt cậu thanh niên, ông như đột nhiên nhìn thấy Lục Tín trăm năm trước, nhất thời hơi mơ màng.
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Tất Hành vang một tiếng nhắc nhở, Lục Tất Hành đang thâm trầm nhảy bật dậy, biến thành một con khỉ sống ngay tại chỗ: “Tổng trưởng, ngài quy hoạch lại Ngân Hà Thành và sao Khải Minh, tổ kiến bộ sậu của chính ngài, cháu phụ trách nghĩ cách sửa chữa thông tin liên lạc, ngài đưa ra ý tưởng, chúng ta cùng nhau thực hiện, cứ phân công như vậy đi! Chúng ta có quá nhiều việc phải làm, cháu đi trước đây!”
Lục Tất Hành lén tải nhật trình của Lâm tướng quân, chọn ra tất cả khoảng trống và thời gian nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ ngơi của Lâm Tĩnh Hằng rất ít ỏi, đối với hắn huấn luyện thể năng tương đương với nghỉ ngơi. Bữa sáng của hắn chỉ có hai mươi phút sau buổi luyện tập sáng, bữa trưa và bữa tối đều nửa tiếng, ngoài ra hầu như không có giờ nào ghi chú là “nghỉ ngơi”, ngược lại để một ít thời gian trống dùng cho xử lý chuyện bất ngờ.
Vì thế Lục Tất Hành cũng điều chỉnh nhật trình của mình theo, chuẩn bị mang đồ ăn đến đúng lúc quấy rầy hắn vào thời gian nghỉ ngơi, thời gian trống thỉnh thoảng đi thử vận may.
Độc Nhãn Ưng về sau Lục Tất Hành hơn nửa tháng, trong hai mươi ngày ngắn ngủi này, Tổng trưởng nóng vội cấp tốc xây dựng chính phủ bước đầu, dẫn bộ sậu thâu đêm suốt sáng xem tư liệu, thảo luận phương án quy hoạch tương lai của sao Khải Minh.
Lục Tất Hành thì phê duyệt suy nghĩ chế tạo “cơ giáp sơ cấp” của đám White, bắt đầu học kỳ mới – học viện Tinh Hải chỉ có bốn học sinh hai tháng là một học kỳ, cuối mỗi học kỳ các học sinh đều phải tự mình đưa ra đề tài, sau khi Lục Tất Hành chọn một đề tài, học kỳ tới cả bốn sẽ phân công thực hiện, Lục Tất Hành cũng sẽ chuyển dời trọng điểm giảng dạy tới đó. Cậu đương nhiên không phải là người toàn trí toàn năng, từ khi buộc phải kiêm chức do không tìm được giáo viên đến nay, rất nhiều lĩnh vực các học sinh đưa ra cậu cũng không hề rành, thường là vừa tự mình học vừa hiểu rõ bằng tốc độ nhanh nhất, lại đi giải đáp câu hỏi của các học sinh.
Trong lúc này, Lục Tất Hành còn hiệu suất cao hoàn thành phương án sửa chữa mạng lưới thông tin liên lạc của toàn Thiên Hà Số 8, một mặt rầu rĩ robot không đủ dùng, bên cạnh không có đội công trình tiện tay, một mặt tranh thủ từng giây xâm nhập toàn diện vào sinh hoạt của Lâm tướng quân… Mặc dù chính Lâm Tĩnh Hằng cũng chẳng có bao nhiêu “sinh hoạt”.
Lâm Tĩnh Hằng bắt đầu quen với việc ăn cơm cùng cậu mỗi ngày, đôi khi Lục Tất Hành buổi sáng đi sớm, có thể vừa vặn gặp hắn mới luyện tập trở về, một ngày chỉ có lúc này trên người Lâm Tĩnh Hằng hơi nóng, nếu có thể thừa cơ lao tới ôm dính đầy mồ hôi, còn có thể thuận thế mượn phòng vệ sinh của Lâm tướng quân tắm rửa một cái. Mượn bất cứ thứ gì của hắn đều có thể làm cho Lục Tất Hành thấy mới lạ không thôi… Tuy rằng chính Lục Tất Hành cũng không nghĩ thông có gì mới mẻ.
Chỉ cần không phải thời kỳ đặc thù thân thể đang khôi phục, Lâm Tĩnh Hằng ăn uống không kiêng cữ nghiêm khắc lắm, có thể theo khẩu vị của mình ăn một chút gì đó ngoài cao dinh dưỡng, chỉ là cần hạn lượng, quá lượng vẫn sẽ bị Trạm Lư nhắc nhở.
Lục Tất Hành phát hiện hắn thích thức ăn mùi vị tương đối đậm, ghét ngọt, ghét mấy thứ dính dính, nhưng không hề kén ăn, gặp phải món không thích ăn hắn cũng không nói gì, chỉ là sẽ nuốt rất nhanh và uống ngụm nước cho trôi.
Có một dạo Lâm Tĩnh Hằng sợ mình không có chuyện gì để nói với cậu, nhưng kỳ thật sẽ không như thế, bởi vì bản thân Lục tiên sinh có thể tổ chức một cuộc “họp tán phét cá nhân” dài đến mấy tiếng, luôn luôn có thể diệu thủ hồi xuân đề tài chết.
Ít nhất đối với Lục Tất Hành đeo kính lọc, Lâm Tĩnh Hằng không hề nhàm chán chút nào, tuy rằng người này chơi game cũng nói tục, thích ngược đãi mèo, có khi tố chất rất đáng lo, nhưng nền giáo dục tinh anh nhất liên minh cũng coi như không hoàn toàn bị nhấn chìm trong đám lưu manh, Vườn Địa Đàng cho hắn nền tảng rất tốt, học viện Ulan dạy hắn đứng trên cao nhìn xuống mà suy xét vấn đề, thể chế quan liêu của liên minh khiến hắn không thể không ký tên trên báo cáo của Bạch Ngân Tam, ép hắn cực kỳ nhạy bén đối với các loại vấn đề kỹ thuật và mạch suy nghĩ, đôi lúc Lục Tất Hành sẽ có cảm giác gặp được tri âm hiếm có.
Đặc biệt là vị “tri âm” này giễu người rất hài hước, chỉ cần mình không phải là đối tượng bị hắn chế nhạo, nghe vẫn rất thú vị.
Sau bữa cơm tối, nếu Lục Tất Hành không có sắp xếp khác, cậu sẽ ngâm mình trong phòng nghỉ nhỏ của Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng huấn luyện tinh thần lực trong hệ thống mô phỏng nhìn hoa cả mắt, Lục Tất Hành sẽ chuyên tâm ỳ ra trên giường hắn, soạn bài cho học sinh hoặc là tăng ca cho Tổng trưởng, hai người không ai quấy rầy ai.
Cậu thường nán lại đến khuya mới bịn rịn ra về, trong thời gian này, có một lần tra tư liệu nửa chừng ngủ thiếp đi, Lâm Tĩnh Hằng lại không nỡ đánh thức cậu, bèn để Lục Tất Hành ngủ lại một đêm vô cùng trong sáng.
Đêm này sinh ra vô số lời đồn, một nửa từ Turan, một nửa từ Chu Lục, hai vị này trí tưởng tượng phong phú không phân cao thấp, trình độ xấu xa cũng khó phân thắng bại, có thể liên danh xuất bản một bộ “Đại bách khoa hạ lưu Lịch Tân Tinh”.
Song lần ngủ lại này kỳ thật chẳng mấy vui vẻ, Lâm Tĩnh Hằng cơ bản tiêu chuẩn đạo đức qua cửa, hết sức chính nhân quân tử, đến một khuy áo cậu cũng chẳng chạm vào, hơn nữa do hoàn toàn không biết chăm sóc người khác, chỉ biết đắp cho cậu một cái chăn, để Lục Tất Hành mặc nguyên áo khoác ngủ một đêm, bị thắt lưng kim loại và cái giường cứng như đá cẩm thạch của Lâm tướng quân cấn đau lưng mỏi hông.
Đồng thời, Lâm Tĩnh Hằng cũng không phải là người có thể thả lỏng trước mặt người khác, cho dù hắn quyết định chấp nhận Lục Tất Hành, thậm chí cẩn thận thử chạm vào cậu. Mà quyết định là một chuyện, thói quen là một chuyện khác. Giường đơn chen chúc hai người trưởng thành thật sự là giật gấu vá vai, Lục Tất Hành trở mình lăn ngay vào lòng hắn, cơ thể ấm áp dán vào hắn, nhịp tim Lâm Tĩnh Hằng suốt đêm không giảm, quả thật là bị đè một gánh nặng ngọt ngào.
Ngày hôm sau Lục Tất Hành nhận ra hắn một đêm không chợp mắt, lòng còn đau hơn thắt lưng, từ đó cũng không dám ở lại nữa.
Hai người mới đầu ở chung đều hết sức cẩn thận, đặc biệt là Lục Tất Hành, cậu luôn nhắc nhở mình ở trước mặt Lâm Tĩnh Hằng phải giữ sạch sẽ, ngồi trên giường hắn cũng không dám lộn xộn, đáng tiếc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sự lôi thôi hơn ba mươi năm không phải một sớm một chiều là có thể cải tà quy chính, thỉnh thoảng không cẩn thận, vẫn sẽ tiện tay vứt đồ lung tung. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, kỳ thật Lâm Tĩnh Hằng không để ý lắm, bản thân hắn giữ sạch sẽ là thói quen của mấy chục năm kiếp sống quân lữ, không phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trời sinh, cho nên tại phương diện này ngược lại rất hiền hòa, có thể làm được “nghiêm khắc với mình, khoan dung với người”.
Nhưng phương diện thẩm mỹ thì tình hình trái ngược – bản thân họ Lâm một chiếc áo sơ mi phục chế cả mớ, y như một năm bốn mùa không thay quần áo, cơ bản chẳng soi gương, đối với ngoại hình của mình không hề truy cầu, lại rất giỏi hạ thấp người khác, Lục Tất Hành còn phát hiện, hắn đặc biệt không thích người nhìn quá “tươi đẹp”, bất luận là cách ăn mặc hay khí chất, nhìn là mắt phiền, vì thế Turan và Độc Nhãn Ưng đang đi công tác bên ngoài luôn là đối tượng công kích trọng điểm.
Hai mươi mấy ngày này đối với Lục Tất Hành mà nói, là vừa dài vừa ngắn, khi kiểm kê lại mình đã làm việc gì, cậu cảm thấy đây thật sự là hai mươi ngày lê thê nhất trong cuộc đời, phía sau có một Tổng trưởng xác ướp máu gà sôi trào đuổi theo, bận rộn lên không biết ngày đêm, cũng không biết làm sao sống qua được, nhưng cậu tính thời gian dính nhau với Lâm Tĩnh Hằng, lại cảm thấy thời gian như bóng câu qua khe, hận không thể ôm chân ngựa không cho nó qua.
“Tiên sinh, nhóm Lão Lục tiên sinh và Vu cảnh đốc gửi điện nói hôm nay chuẩn bị về.” Lâm Tĩnh Hằng chẳng dễ gì đuổi Turan đi, trống được một ít thời gian, định đi tìm Lục Tất Hành, kết quả nghe nói Lục Tất Hành đã bị Tổng trưởng giữ lại họp. Còn chưa kịp thất vọng, liền nghe thấy Trạm Lư ở bên cạnh đổ dầu vào lửa.
Lâm Tĩnh Hằng: “… Ngươi bây giờ còn có công năng mèo tai họa báo động trước?”
Trạm Lư trả lời: “Là vệ đội trưởng Turan đặc biệt nhắc nhở, cô ấy nói nếu ngài không thể tùy thời biết được hướng đi của nhân viên đi công tác, sẽ vô cớ nổi giận.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Nhân viên đi công tác không bao gồm Độc Nhãn Ưng, cảm ơn.”
Đang nói chuyện thì vừa vặn mấy học sinh của Lục Tất Hành ra khỏi trạm cơ giáp, Chu Lục mới tuần tra theo lệ quay về, từ xa nhác thấy các thiếu nữ xinh đẹp, liền vui vẻ huýt sáo một đoạn lời đường mật trêu Bạc Hà, vui quá hóa buồn, không nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng gần đó, bị Lâm tướng quân tâm trạng không mỹ mãn lắm giận chó đánh mèo, lấy cớ “quấy rầy thiếu nữ vị thành niên” phạt hắn nhảy cóc ba vòng quanh trạm cơ giáp.
Chu Lục còn chưa nhảy xa, đã nghe thấy Trạm Lư bên cạnh phục chế hoàn mỹ điệu huýt sáo của hắn, trí tuệ nhân tạo mặt không biểu cảm nghiêm trang huýt sáo lưu manh, khiến mọi người nổi hết da gà lên.
Lâm Tĩnh Hằng: “Ngươi làm gì thế?”
“Chuẩn bị sẵn giúp ngài.” Trạm Lư nghiêm trang trả lời, “Loài người khi tìm bạn đời thỉnh thoảng sẽ bắt chước loài chim, nhưng điều phối hô hấp và làn điệu làm sao cho chính xác tựa hồ cần có sự luyện tập nhất định, có cần tôi giúp ngài tìm kiếm phương thức huấn luyện cơ khoang miệng để huýt sáo không?”
Trạm Lư quay về hắn huýt một tiếng âm cuối lắt léo.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lúc này, từ rất xa có người lên giọng gọi: “Tướng quân! Lâm tướng quân!”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái đầu trọc bóng loáng ngược sáng chạy đến hắn, trông như một thiết bị phóng tín hiệu vậy.
Vị tiên sinh đầu trọc này mặt mũi xấu xí mà lai lịch không tầm thường. Lão là ngoại viện Độc Nhãn Ưng mời đến trong lúc bùng nổ virus Cầu Vồng biến chủng, dẫn đầu đội nghiên cứu chữa bệnh, rất có trình độ, phân tích thuộc tính của virus Cầu Vồng biến chủng, phục chế kháng thể đều là một tay lão hoàn thành – là một chuyên gia rất “Thiên Hà Số 8”, trước kia bán thuốc giả và máy móc y tế giả, mệnh danh không có khoang y tế nào lão không nhái được, không có thuốc độc quyền nào lão phân tích không ra, vốn tên thật là gì thì lão chưa bao giờ nói, chỉ đặt cho mình một ngoại hiệu là “Nguyệt Quang Thạch”, hình dung cái đầu trọc bóng loáng của lão, đáng tiếc mọi người không hề chấp nhận, đều gọi lão là “Trứng Vịt” hoặc “Lão Trứng”.
“Chip sinh vật kia không chỉ đơn giản như bề ngoài,” Lão Trứng dùng giọng phát thanh đinh tai nhức óc, “Trong đây có kỹ thuật mô phỏng cao cấp rất gần Vườn Địa Đàng, người bình thường một khi cấy vào, căn bản không thể chống cự, xác suất nghiện cực cao, nhưng ảnh hưởng của nó đối với chứng não rỗng lại rất nhỏ…”
Lâm Tĩnh Hằng không muốn thảo luận “Nha Phiến” với lão giữa nơi đông người, liền cắt ngang: “Chứng não rỗng dễ xảy ra tình huống người cơ tiếp xúc không tốt, khoái cảm chip có thể mang đến cũng rất có hạn, không dễ nghiện là rất bình thường.”
“Luận điệu hoang đường!” Lão Trứng nghe xong nhảy bật lên ba thước, “Người cơ tiếp xúc không tốt, không phải là không thể tiếp xúc, rất nhiều người chứng não rỗng nếu huấn luyện thích hợp, thậm chí có thể lái được cơ giáp. Đã có thể lái được cơ giáp, tại sao không khống chế được một con chip nho nhỏ? Không tin ngươi tìm một người chứng não rỗng thử xem, cảm giác sức mạnh chip có thể mang đến cho người thường hắn đều có. Ta chính là chứng não rỗng, ta tự nguyện báo danh tham gia thực nghiệm cơ thể người, ta có trực giác, tướng quân, chứng não rỗng không chỉ là vấn đề người cơ tiếp xúc không tốt, nếu có thể hiểu rõ loại chip này, chưa biết chừng chúng ta có thể phát hiện kỹ thuật hoàn toàn chặn Vườn Địa Đàng, trong đây có liên hệ!”
Lâm Tĩnh Hằng không thể nhịn được ngửa ra sau, né Lão Trứng phun mưa: “Không có kỹ thuật hoàn toàn chặn Vườn Địa Đàng, ông cảm thấy ta làm sao đứng ở chỗ này?”
Lão Trứng sửng sốt, thì thào: “Tướng quân, ngươi có loại kỹ thuật này? Liên minh nghiên cứu chế tạo… Không, không thể, vậy là quân ủy tự mình mày mò? Lâm tướng quân, ở đâu ra thế?”
Lâm Tĩnh Hằng cau mày – hệ thống “Trái Cấm” là tài liệu mã hóa cao cấp của Trạm Lư, sau khi hắn hoàn toàn có được quyền sở hữu mới chú ý tới, đương nhiên là chủ nhân tiền nhiệm của Trạm Lư đưa vào.
“Tướng quân,” Lão Trứng tiến lên một bước, nói khá gấp gáp, “Rất có thể người này có liên hệ với người chế tạo ‘Nha Phiến’!”
Lão Trứng sờ cái đầu trọc: “Ôi, con người ngươi, tính tình chó chết gì vậy, nói trở mặt là trở mặt, ta có bằng chứng lý lẽ đàng hoàng, ta nói với ngươi…”
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của tất cả nhân viên võ trang trong căn cứ sáng lên đèn đỏ, Lâm Tĩnh Hằng khoát tay cắt ngang lão, kết nối đến sở chỉ huy, hỏi nhân viên trực ban: “Có chuyện gì vậy?”
“Tướng quân, sở chỉ huy nhận được tín hiệu cầu viện khẩn cấp, đến từ cơ giáp của cảnh đốc William. Họ bị võ trang cơ giáp bất minh chặn trên đường về, đối phương hỏa lực rất mạnh, binh lực ước chừng một đoàn vũ trụ trở lên, hiện tại liên lạc viễn trình đã gián đoạn.”
“Gửi tọa độ họ liên lạc lần cuối cho ta, Turan thủ căn cứ, chi đội một đến ba đi theo ta.” Lâm Tĩnh Hằng quay người đi ngay, dừng một chút lại nói, “Tiểu đội thứ tư men theo tuyến đường nhóm người Độc Nhãn Ưng từng đến thăm, lưu ý chặt chẽ tất cả những người từng tiếp xúc với lão.”
Nhóm Độc Nhãn Ưng không nhiều người, phối trí đội cơ giáp hoàn toàn theo kiểu đoàn vệ sĩ riêng, hành trình thăm viếng rất kín tiếng. Mà “một đoàn vũ trụ” có nghĩa là có trọng giáp trung tâm, đội ngũ võ trang ngũ tạng đủ hết, chí ít mấy chục cơ giáp loại trung và nhỏ có thể tác chiến cơ động, nếu không khéo đụng trúng, với sự cẩn thận của Độc Nhãn Ưng phải thận trọng né tránh… Vậy tức là mai phục rồi.
Tuyến đường của nhóm Độc Nhãn Ưng rất ngẫu nhiên, có lẽ đám lão già ấy có kế hoạch, nhưng họ bảo thủ quen rồi, không đem ra thảo luận với người khác, ngay cả sở chỉ huy cũng chỉ có một phương hướng đại khái, vậy ai sẽ biết được hành trình của họ?
Mà một đoàn vũ trụ mai phục hai ba con mèo nhép như họ, đãi ngộ không khỏi quá long trọng rồi.
Trạm Lư hỏi: “Tướng quân, bên phía hiệu trưởng Lục thì sao?”
Lâm Tĩnh Hằng không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Giấu đi, chờ ta trở về nói sau.”
Trạm Lư: “Vâng.”
Lâm Tĩnh Hằng sải bước chạy tới sở chỉ huy, chỉ giây lát như vậy, Bạch Ngân Cửu cùng chi đội một đến bốn xen lẫn Đội Tự Vệ đều đã chuẩn bị hoàn tất.
Lâm Tĩnh Hằng phất tay ra hiệu cho họ lên cơ giáp, tay giơ lên một nửa lại dừng giữa chừng.
Chỉ thấy hắn trầm ngâm hai giây, giống như đấu tranh điều gì, cuối cùng thở dài như có như không, nói với Trạm Lư: “Ngươi… thôi, cứ liên lạc với thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu ấy một chút đi?”