Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 142



Nhưng người đó mặc dù động tác nhanh như giống loài biến dị, sức tay lại không mạnh, bàn tay nắm bả vai Lâm Tĩnh Hằng cẩn thận đến khẽ khàng, tay kia thì đệm lưng hắn, liền sau đó, mùi rượu nồng nặc thốc vào mặt.

Lâm Tĩnh Hằng giật mình, tiếp theo có cảm giác cổ bị liếm nhẹ, đôi tay ấn trên người hắn nhanh chóng bắt đầu không đàng hoàng.

Tối như hũ nút bị người ta đè lên cửa giở trò lưu manh, đây thật sự là một trải nghiệm rất mới mẻ, Lâm Tĩnh Hằng nhất thời hơi dở khóc dở cười, đành phải đè lại bàn tay trượt đến ngực hắn, ngẩng cằm né ra: “Tổng trưởng Lục, thể diện của ngài đâu?”

Lục Tất Hành ậm ừ hừ một tiếng, dáng vẻ vô tội như say đến lạc mất phương hướng rồi.

Lâm Tĩnh Hằng nghe xong tiếng hừ này, nắm cổ áo cậu, cúi đầu ngửi ngửi: “Là em uống nhiều, hay quần áo của em uống nhiều?”

Lục Tất Hành giả say bị vạch trần tại trận: “… Anh như thế em cũng không tiện rượu say làm càn nữa.”

Cậu hít sâu một hơi, dựa lên cạnh cửa, gác cằm vào hõm vai Lâm Tĩnh Hằng, trên vai có khuy kim loại và quân hàm cứng ngắc, cọ lên mặt cậu, dính hơi lạnh đêm khuya của sao Khải Minh, gặp phải hơi thở liền kết một tầng sương mỏng, giống như mùa mưa vẫn chưa qua. Cậu nắm ngược bàn tay Lâm Tĩnh Hằng đang túm cậu, cả buổi cũng chưa ủ ấm lên, kích động nhất thời qua đi, Lục Tất Hành bắt đầu cảm thấy mình hơi đường đột.

Buổi tối có tiệc xã giao là thật, cậu uống không ít rượu cũng là thật, phun lên quần áo cũng là vì trốn rượu.

Nhóm người cậu tiếp đón đến từ một tiểu hành tinh rất xa xôi của Thiên Hà Số 8, mùa đông nơi đó còn dài hơn Bắc Kinh β, cho dù lắp đặt hệ thống sinh thái thích hợp để sống, cũng lạnh hơn những nơi khác rất nhiều, thời điểm nội chiến có một lần đánh hỏng hệ thống nhiệt độ ổn định, chết cóng mấy chục ngàn người, dân bản xứ dựa vào một loại rượu mạnh gian nan sống sót, là Lục Tất Hành lén phát vật tư xuống, đội công trình mạo hiểm tính mạng lén đưa tới, trong sự yểm hộ của người dân địa phương, mất hơn nửa tháng, sửa chữa hệ thống nhiệt độ ổn định hành tinh quân địch, từ sau đó, những người sống sót lập tức phản chiến hướng về chính phủ, ám sát thủ lĩnh phản quân võ trang, tuyên bố vĩnh viễn chịu sự quản thúc của chính phủ độc lập Thiên Hà Số 8.

Loại rượu cứu mạng lúc ấy giúp họ vượt qua ngày đông giá rét, sau đó đã được đặt tên là “Hạnh Tồn”, mỗi năm họ đều sẽ tặng Tổng trưởng một thùng rượu “Hạnh Tồn” quý giá làm kỷ niệm.

Do có chip sinh vật, tốc độ phân giải cồn của Lục Tất Hành nhanh hơn người bình thường nhiều, hạng cùi bắp như Turan, hạ gục ba cũng chẳng có vấn đề gì, không dễ say, nhưng mà uy lực của loại rượu cứu mạng này thật sự quá mạnh, cậu cũng ít nhiều có chút lâng lâng, sự tự chủ như tường đồng vách sắt tan quá nửa, rượu giúp kẻ nhát trở nên bạo gan hơn.

Nếu không phải như vậy, cậu cũng chẳng làm được chuyện kiểu này.

Loại chuyện… dường như rất rất lâu về trước mới có thể làm ra.

Khi đó cậu còn trẻ tuổi vô sỉ, có thể làm nũng không kiêng dè gì, dày mặt đòi rất rất nhiều tình yêu, cũng cho đó là lẽ đương nhiên.

Lục Tất Hành ho khan một tiếng: “Khụ, em…”

Trong bóng tối, Lâm Tĩnh Hằng theo âm thanh, chuyển hướng ánh mắt đến đây.

Lục Tất Hành ở trong bóng tối cũng có thể thấy rõ mồn một, cậu nhìn thấy tướng quân của cậu rất thả lỏng dựa lên cửa, trọng tâm chỉ đặt ở một chân, chân còn lại tùy ý đặt một bên, mí mắt trên không mấy dùng sức khép hờ, bởi vậy hiện ra một chút dịu dàng bủn xỉn: “Hửm…”

“Làm sao anh biết là em?” Lục Tất Hành đột nhiên hỏi, “Anh không sợ có nguy hiểm à?”

“Ngửi ra.” Lâm Tĩnh Hằng nâng cánh tay lên, đưa tay Lục Tất Hành đến trước mắt, khẽ ngửi ngửi khớp ngón tay cậu, chóp mũi có thể đã chạm đến da, cũng có thể chưa chạm đến, chỉ biết thần kinh dưới da Lục Tất Hành tập thể bãi công, đã tê rần một tay, “Tôi quên nói cho em biết, nếu em không ngăn cấm, Trạm Lư sẽ chỉ mua nước giặt Eucalyptus, đây là một trong các lập trình chết tiệt của hắn, nhiều năm qua không ai nói em nghe giống long não hình người à? Mùi rượu cũng không che được.”

Cục hầu Lục Tất Hành nhích nhè nhẹ.

“Vả lại nguy hiểm thứ này, bất kể em có sợ hay không, nên đến đều sẽ đến.” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, lại nói đầy ẩn ý, “Em phải quen với nó, giải quyết nó, đừng hao phí quá nhiều tâm lực vì nó, sợ hãi sẽ hại người.”

“Sợ hãi là… là một loại tự bảo vệ giết địch một vạn, tự tổn tám ngàn,” Lục Tất Hành cảm thấy miệng mình bị thứ rượu dở chết tiệt kia khống chế, càng muốn câm miệng thì miệng càng tự chủ trương nói, “Kẻ từng bị ngũ mã phân thây, thành ma cũng có thể bị đau tỉnh, hắn biết, nếu gặp phải một lần nữa, có thể mình sẽ hồn phi phách tán, vậy nên nhất định sẽ lo, sẽ sợ hãi. Em…”

Lúc cậu nói những lời này, rượu mạnh chạy chồm trong mạch máu lao lung tung như ngựa hoang, không ngừng tăng cao nhiệt độ cơ thể, như tằm ăn rỗi lý trí cậu, bàn tay vốn chỉ nắm nhẹ Lâm Tĩnh Hằng vô thức siết chặt, khiến xương thịt Lâm Tĩnh Hằng đau nhói, nhưng hắn không nói gì, hắn thậm chí không chú ý tới.

Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình như quỳ trước một cửa hang, sốt ruột muốn dụ con rắn nhỏ bên trong thò đầu ra, có một chút manh mối, thì hắn thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ xôi hỏng bỏng không, để nó rụt về trong hang.

Lục Tất Hành ngắc ngứ nói ba tiếng “em” liền, ở trong bóng tối, đụng phải ánh mắt vô cùng chăm chú của đối phương.

“Em chính là cô hồn dã quỷ toàn thân đều đau đớn kia, em chính là cái người sợ tới mức không dám nhúc nhích kia, Lâm… em… em có thể… rất nhiều thứ không khâu lại được, em chẳng cách nào đem người anh từng hơi thích trả lại cho anh được…”

Lâm Tĩnh Hằng chợt ghé sát lại, cắt ngang cậu: “Em không tin tôi nữa à?”

Lục Tất Hành ngẩn người.

“Khi đó Độc Nhãn Ưng suốt ngày nói xấu sau lưng tôi, muốn em tránh xa tôi, em can ngăn, tin tưởng tôi, thân vương Cayley vây công căn cứ, tôi sai một đám gà mờ mới học lái cơ giáp đi làm mồi chịu chết, em dường như cũng tin tưởng tôi, tôi chưa từng hứa hẹn sẽ giữ an toàn cho căn cứ lụp xụp kia, cũng không tự giới thiệu tôi là người tốt, là em một mực mù quáng tin tưởng.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tôi chỉ từng hứa với em một việc, tôi nói ‘Chỉ cần cậu còn ở đó, thì tôi sẽ còn trở về’, chỉ có câu này, em không tin… Là tôi đã khiến em thất vọng ư?”

Môi Lục Tất Hành run rẩy không nói nên lời.

Lâm Tĩnh Hằng dùng mu bàn tay cọ mặt cậu: “Thế… cho tôi một cơ hội nữa được không?”

Lục Tất Hành ngơ ngác nhìn hắn.

Lâm Tĩnh Hằng lại dựa về cánh cửa: “Thành thật mà nói, nhiều năm như thế, tôi thật sự đã từng thích một người.”

Máu Lục Tất Hành vừa xông lên đỉnh đầu lạnh đi bằng tốc độ ánh sáng, nặng trịch bị trọng lực lôi về dưới chân, tim cũng chẳng đập nữa.

“Là một cậu thanh niên da mặt rất dày.” Lâm Tĩnh Hằng giống như không nhận thấy, tiếp tục nói, “Cậu ta đêm hôm khuya khoắt chạy vào phòng tôi dụ dỗ tôi, thủ đoạn vụng về, nhưng mà ngoại hình không tệ, thế nên tôi cũng không Liễu Hạ Huệ lắm…”

Lục Tất Hành nghiến răng thành tiếng, cơ toàn thân đông thành sắt thép lạnh ngắt, trong đầu nổ vang không ngừng, miệng nếm được mùi máu tanh.

Lâm Tĩnh Hằng: “… Bởi vì cậu ta nói với tôi, ‘Anh đã muốn hôn em, tại sao phải kiềm chế’?”

Lục Tất Hành như hụt chân ngã xuống, hơi giật mình, kết quả phát hiện mình chỉ cách mặt đất năm centimet, hổn hển túm Lâm Tĩnh Hằng tới.

Hỉ nộ ai lạc đi một vòng theo thần kinh bị tưới rượu mạnh, triệt để đốt cháy trái tim cách nhiệt mấy năm nay của Lục Tất Hành.

Mười mấy năm, cậu đã thích ứng với chip, sẽ không thường xuyên tạo thành một số hiệu quả phá hoại như hồi đầu, Lâm Tĩnh Hằng lảo đảo vài bước, bị cậu đè ngã xuống giường khách sạn, cảm thấy trong bóng tối như có một con thú hoang ngoan ngoãn, rõ ràng là đã mài răng muốn xé hắn ra xơi tái, mà răng nhọn đã kề vào cổ lại chỉ do dự ngậm vậy, chậm chạp không nỡ cắn.

Lâm Tĩnh Hằng ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của cậu, pha lẫn Eucalyptus mát lạnh, hắn rất không quen cảm giác mất khống chế không nhìn thấy này, mặc dù ngoài miệng không phản đối, lưng lại rất không thành thật cong lên, như cây cung kéo căng hết cỡ, cho đến khi hắn nhận thấy sự cẩn thận nóng rực của đối phương.

Lâm Tĩnh Hằng thở dài, như tách một vỏ trai ngậm chặt, khó khăn thả lỏng thân thể: “Hay là em gọi một tiếng anh hai nghe đi?”

Một bát dầu nóng hổi đổ vào ngọn lửa kiềm chế.

Khuy kim loại kết sương của hắn rơi xuống đất, bắn lên mấy lần, đập vào vỏ ngoài của robot vệ sinh, phát ra một tiếng âm rung kéo dài.

“Làm sao mà bị thế này?” Đầu ngón tay Lục Tất Hành lướt qua vết sẹo thật dài trên bụng hắn, “Không phải anh nói chưa từng bị thương à?”

Cổ và cằm Lâm Tĩnh Hằng căng thành một đường cong sắc bén, hắn không nói ra lời, đành phải bắt lấy tay cậu một cách phí công.

Sông biển trên sao Khải Minh bị một loạt vệ tinh vờn quanh kéo qua lại, thủy triều lên xuống tung lên sóng to gió lớn nguy hiểm, lại ầm ầm đổ xuống, ùa về hướng ký ức sâu xa, xoay tròn cuốn bọt sóng, rồi lại sợ hãi quay đầu, đi về phía trước, nhìn hướng tương lai một cái.

“Đồ lừa đảo này.”

Dưới thủy triều rút đi lộ ra đá ngầm, trên đó từng bị người ta viết kín từng chữ từng câu.

Có một người trẻ tuổi từng chảy nước dãi viết trên đó rất nhiều giấc mộng viển vông, muốn cùng một người làm rất nhiều việc, cho dù sống đến năm trăm tuổi, cũng cảm thấy cuộc đời này thời gian quá gấp.

Mà nay trở về chốn cũ, buồn bã và vui mừng khó phân khó tách. Không dám khóc to cũng không dám cười to, chỉ hận không thể tan mình trên thân người ấy.

Cậu không còn tin vận mệnh, không còn như một thi nhân dạo chơi, muốn vô tranh với đời mà đi bên bờ sông lịch sử, ảo tưởng xuôi dòng xuống, rồi sẽ gặp phong cảnh tươi đẹp hơn.

Cậu bắt đầu hiểu được, tràn ngập hi vọng mù quáng là không đủ, lừa mình dối người mà đem thứ chính mình cũng không còn tin truyền cho người trẻ tuổi là vô sỉ. Nhưng cậu cũng không nỡ đập nát bức tượng đá ở quảng trường trung tâm, không nỡ dập tắt những cây đuốc vất vả lắm mới đốt lên. Cậu đành phải chìm trong bùn lầy, gánh vác núi sông, tự mình đến làm người đào đêm khuya kia.

“Em sẽ tự mình giữ anh lại.”

“Em không muốn cho anh cơ hội nữa, em phải xử anh tù chung thân.”

Sao Khải Minh vẫn đang tự quay không ngừng một phút, ánh sáng của mặt trời thứ tám lặn lội đường xa mà đến, lia qua thành phố lúc tảng sáng, lia qua quảng trường yên tĩnh, nhanh chóng phủ kín mặt đất.

Trong thiết bị đầu cuối cá nhân im lặng của Lục Tất Hành nháy mắt ứ đọng mấy chục tin nhắn, dẫn đến nhắc nhở đặc biệt, một luồng điện nhẹ chui vào dưới da, thoáng cái giật cậu tỉnh dậy.

Lục Tất Hành mới mơ màng thiếp đi chưa bao lâu, đang nửa ngủ nửa tỉnh bị giật một phát như thế, cậu trực tiếp bắn lên khỏi giường, mắt vẫn chưa mở, trong lòng đã sinh ra một đống suy nghĩ đáng sợ lộn xộn – phản quân? Là vật tư chuẩn bị chiến tranh cấp báo, hay tổn thất tiền tuyến vượt qua mức cảnh giới… Không đúng, nội chiến kết thúc rồi… Thế lại là ở đâu xảy ra chuyện gì?

Cậu tự dọa mình vã mồ hôi lạnh trước, mới mở mắt ra trong cơn say. Phát hiện vừa không phải lỗ hổng thời gian tự nhiên có biến động, cũng không phải nhà máy công nghiệp quân sự phát nổ quần chúng biểu tình – là Tổng trưởng Lục cuồng công việc mẫu mực mười mấy năm như một ngày đã bị muộn nửa tiếng.

Lâm Tĩnh Hằng: “… Thứ đó giật chính em thì thôi, có thể đừng giật cả tôi không?”

Lúc này Lục Tất Hành mới phát hiện, do cậu nắm chặt cổ tay Lâm Tĩnh Hằng, dòng điện đánh thức kia vạ lây cá chậu, cậu liền vội vàng buông tay, nhìn thấy từ cánh tay tới cổ tay Lâm Tĩnh Hằng có một loạt vết bầm hình ngón tay, một đêm qua đi, máu bầm hiện rõ dấu vết, loang lổ hết sức ghê người.

“Như thế mà sao anh không lên tiếng!” Lục Tất Hành đau lòng đến ngứa ran da đầu, vội vàng xốc chăn lên kiểm tra khắp nơi.

Lâm Tĩnh Hằng thoải mái mặc cậu nhìn, giơ tay lấy một điếu thuốc trong áo khoác móc ở đầu giường, một tay châm lửa, búng trán cậu một phát: “Tôi cho là phần tra tấn ép cung trước tù chung thân, còn chưa kịp biểu diễn thà chết không khuất phục, mà có người đã khóc suýt tắt thở rồi.”

Lục Tất Hành không tỉnh táo lắm, nghe xong vậy mà tin thật, vô thức sờ khóe mắt mình: “… Em không có mà.”

“Thế thứ dính nhớp kia là gì, máu mũi hay nước dãi?”

Lục Tất Hành: “…”

Lâm Tĩnh Hằng không nhịn được cười, quay đầu cười phì ra một làn khói trắng.

Hai vết sẹo trên cổ và bụng hắn hình như là nguyên bộ. Bình thường là vết thương xử lý quá vội vàng, không kịp làm gì xóa sẹo mới để lại dấu vết thế này, chỉ cần quần áo có thể che khuất, Lâm Tĩnh Hằng cũng lười xử lý sau đó, mặc cho chúng nối nhau giữa các bắp thịt đẹp đẽ. Người của quân vũ trụ trừ phi trời sinh da tối màu hoặc là bản thân thích đẹp chuyên môn nhuộm nâu, bằng không đều có chút nhợt nhạt không xóa được, khiến dấu răng và dấu ngón tay ở thắt lưng và đầu vai hắn đặc biệt rõ rệt.

Lục Tất Hành nhìn lướt qua, đột nhiên không nói một lời đứng dậy lao vào nhà vệ sinh – nếu không phải động tác nhanh, máu mũi suýt nữa nhỏ xuống ga giường rồi.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn cảm thấy cái miệng quạ đen của mình đã tiến vào phạm trù huyền huyễn rồi.

“Cần tôi xin phép giúp em không?” Lâm Tĩnh Hằng mặc quần áo, có chút không được tự nhiên đi đến cửa phòng vệ sinh, “Ừm… Mất máu quá nhiều? Liệu họ có cho rằng Tổng trưởng bị ám sát không?”

Lục Tất Hành tạt nước đầy người hắn, dập tắt điếu thuốc lá.

Mùa khô đáng ghét của sao Khải Minh đến rất không đúng lúc.

Ban thư ký của trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành nhận được một thông báo lâm thời thay đổi nhật trình của Tổng trưởng, các thư ký tức thì phát điên, lại đi gửi tin nhắn liên lạc với Tổng trưởng, phát hiện họ đều tạm thời bị chặn, chỉ có một người lão làng từng theo tiền nhiệm Tổng trưởng ung dung tự rót cho mình ly trà, mặc kệ đám đồng nghiệp quay vòng vòng.

Từ khách sạn hôm qua Lục Tất Hành ngủ lại đến quảng trường trung tâm chỉ không đầy năm phút, rẽ vào góc đường, nhanh chóng có thể nhìn thấy bức tượng đá kia… cùng tuyên ngôn tự do dưới chân tượng.

Lâm Tĩnh Hằng nghỉ chân giây lát trước tượng đá, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lục Tín, ánh mắt rất bình tĩnh, quán rượu nhỏ đối diện quảng trường vẫn rất đắt khách, mười mấy năm trước hắn từng uống một ly rượu ở đó với mèo Ba Tư xấu tính xấu nết mắt uyên ương kia.

Khi hắn nhìn qua, phảng phất lại trông thấy đôi mắt luôn xoi mói của Độc Nhãn Ưng, lão ở bên cạnh Lục Tín, xuyên qua khoảng thời gian mười mấy năm, soi hắn từ đầu đến chân, giống như đang mách tượng đá kế bên: “Ngài xem, tên khốn nạn ngài nuôi, dụ chạy mất đứa con trai cưng ngài chưa từng gặp mặt.”

Lâm Tĩnh Hằng mười lăm tuổi biết tin Lục phu nhân mang thai, tâm trạng rất phức tạp – một người lớn như hắn, đã học hai năm ở trường quân đội Ulan, dĩ nhiên ngại thừa nhận mình sợ một đứa nhóc chưa ra đời chia bớt sự cưng chiều và chú ý của Lục Tín.

Nhưng trẻ con lớn xác cũng là trẻ con, dù ngại thừa nhận hơn nữa, có tâm lý này cũng là sự thật.

Gã thiếu niên Lâm Tĩnh Hằng còn chưa thể từ quyết định khăng khăng tự mang thai của Lục phu nhân, đọc được nỗi lo của người lớn với đứa trẻ đến không đúng lúc, chỉ không được tự nhiên mà nói với Lục Tín: “Đừng đẻ một đứa phiền phức như ông đấy nhé.”

Lục Tín đã biến thành tượng đá chỉ cười mà không nói gì, vẻ mặt chế nhạo.

Ta cứ đẻ một đứa phiền phức như ta đấy, con có thể làm thế nào?

Còn không phải cũng thích nó như vậy?

Cho con tức chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.