Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 144



“Tàu vũ trụ sắp rời khỏi khu lỗ hổng thời gian, phản ứng năng lượng trong phạm vi bình thường.”

“Kiểm tra đo lường tín hiệu thông tin.”

“Tín hiệu thông tin bình thường, đang giải mã tin tức -“

Thiên Hà Số 8, phòng thí nghiệm của đội viễn chinh vũ trụ thu được tạp âm với âm lượng ổn định, lúc này cách tàu thực nghiệm xuất phát đã mười sáu ngày, theo kế hoạch họ sẽ đến Mân Côi Chi Tâm, một đầu khác của khu lỗ hổng thời gian tự nhiên vào ngày hôm nay.

Toàn Thiên Hà Số 8 đồng bộ phát sóng trực tiếp quá trình thực nghiệm chở người, cùng một thời gian, số người xem trực tuyến đạt tới bốn trăm triệu, mà con số còn đang không ngừng tăng lên, bốn trăm triệu người cùng nhau lắng tai, nghe thấy tạp âm của thời không vặn vẹo.

“Thật khó tin nổi,” Thomas Dương cảm khái, “Các đồng bào Thiên Hà Số 8 cũng quá là một lòng hướng học rồi, phát sóng trực tiếp phổ cập khoa học vô vị cũng có nhiều người xem trực tuyến như thế, tiền đồ không thể hạn lượng mà!”

Poisson Dương nói lạnh tanh: “Mày bị ngu phải không?”

“Em trai,” Thomas Dương cắn quai hàm gượng mỉm cười, hạ giọng nói: “Mặc dù mày ra đời là một bi kịch mua một tặng một, tao cũng hiểu mày bẩm sinh phát dục không tốt, có chướng ngại về khả năng ngôn ngữ – nhưng mày không cảm thấy tần suất mày sử dụng câu này đã quá cao sao?”

Poisson Dương dùng khóe mắt quét nhìn hắn: “Năm ấy khi Thiên Hà Số 7 bị Hiệp hội chống Utopia tập kích, Lâm tướng quân cho tám trăm triệu dân tị nạn nhập cảnh, sau đó điểm nhảy vũ trụ bị nổ hủy, giữa Thiên Hà Số 8 và liên minh bị ngăn ra một dải ngân hà, rất nhiều người cho rằng mình sinh thời không trở về được nữa, hiểu chưa? Xem trực tuyến chỉ có bốn trăm triệu người, đó là vì hôm nay là ngày đi làm, rất nhiều người không tiện xem phát sóng trực tiếp.”

Thomas Dương sững sờ.

Lúc này, chi viện kỹ thuật mặt đất của đội viễn chinh đã giải mã thông tin tàu vũ trụ truyền về, tạp âm khi nãy bị phát chậm một ngàn năm trăm lần, có thể nghe rõ nội dung, thì ra tin tức tàu vũ trụ gửi về là “Bài ca quân liên minh tự do” của Thiên Hà Số 8, đại hợp xướng hùng hậu đã phát đến đoạn kết, cuối cùng dừng ở một nốt cao vút, xuyên qua thời không vặn vẹo, bị nhiều lần gấp lại giải mã, nghe có chút sai lệch, giống như truyền về từ thế giới khác, sau đó bài hát kết thúc, tạm dừng vài giây, lại phát bài tiếp theo, là một bản nhạc trữ tình đến từ liên minh, kể về mối tình đầu, chẳng nhớ là hot ở thiên hà số mấy trước, chỉ biết mọi người đều từng nghe, nối tiếp kín kẽ với bài hát “Quân liên minh tự do”.

Nhất thời, vô tâm vô tư như Thomas Dương cũng cảm thấy được mối liên hệ khó có thể tách rời của Thiên Hà Số 8 và liên minh.

“Ngoài Mân Côi Chi Tâm là Thiên Hà Số 1, ngày xưa họ chưa từng đi sâu vào Mân Côi Chi Tâm, không biết thì thôi, nhưng lần trước Tổng trưởng và các ngài trực tiếp chạy đến Mân Côi Chi Tâm tề tựu, khiến liên minh hoảng sợ, thời gian dài như vậy, bên đó không thể không có một chút chuẩn bị nào,” Turan và Lâm Tĩnh Hằng thong dong đến muộn, cùng nhau đi vào phòng thí nghiệm của đội viễn chinh vũ trụ, Turan vừa đi vừa nhỏ giọng nói với hắn, “Tôi vẫn cảm thấy trong tàu vũ trụ thí nghiệm nên mang mấy cơ giáp…”

“Một đội ngũ nghiên cứu khoa học, lẫn vào mấy cơ giáp võ trang, ngươi muốn làm gì? Lúc trước nói không biết bên kia lỗ hổng thời gian có cái gì còn nghe được, bây giờ biết rõ hàng xóm tốt là ai mà còn làm thế,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Sợ người ta không bắt được thóp à?”

Turan hỏi: “Nhưng lỡ như họ trở mặt thì sao?”

“Giữ liên lạc thông suốt,” Lâm Tĩnh Hằng nhìn cô nàng một cái, vẫy tay muốn lấy phương tiện truyền tin song hướng của tàu vũ trụ thí nghiệm đội viễn chinh, “Đội viễn chinh, nghe thấy ta nói không?”

Cuộc trao đổi của song phương có một chút chênh lệch thời gian, bên kia một lúc lâu mới trả lời: “Lâm tướng quân.”

“Đến Mân Côi Chi Tâm, nếu đụng phải quân liên minh hoặc quân trung ương, giúp ta chào hỏi Nguyên soái Woolf của họ trước, cứ nói ta ở đầu này lỗ hổng thời gian chúc ông cụ thân thể khỏe mạnh.” Dứt lời Lâm Tĩnh Hằng giơ tay vẫy microphone nhỏ lơ lửng trên không, đứng yên rồi, hắn mới quay đầu nói với Turan, “Họ không có lý do trở mặt, cho dù có cũng không dám, yên tâm đi.”

Turan: “…”

Thống soái thật sự là một người lúc có điều kiện phải làm trời làm đất, không có điều kiện sáng tạo điều kiện cũng phải làm trời làm đất.

Lục Tất Hành sớm chờ ở phòng thí nghiệm của đội viễn chinh, đang đứng trên tầng hai dặn dò người phụ trách điều gì đó, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, cúi đầu liền nhìn thấy vị này không coi ai ra gì đi vào. Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt nhìn quét cậu một cái, giữa nơi đông người hắn không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái rất nhẹ.

Người phụ trách đội viễn chinh đang nghe nửa chừng phát hiện Tổng trưởng không tiếp tục, đành phải lấy làm lạ hỏi: “Tổng trưởng.”

Lục Tất Hành nới lỏng cổ áo, quên mình vừa nói đến đâu, đành phải mỉm cười cao thâm khó lường.

“Suy tính dựa theo chu kỳ quay trước mắt, Mân Côi Chi Tâm đến Votaw tối đa bố trí bốn căn cứ quân sự, ngoại trừ Duke thủ quân biên giới Thiên Hà Số 1, không có người nào đặc biệt đáng chú ý, bước nhảy vũ trụ trọng tải ’24’ có thể qua một chiến đội trọng giáp siêu thời không, nếu ta muốn đi, từ Mân Côi Chi Tâm đến Votaw, sáu tiếng là đủ rồi. Trừ phi họ nổ cả Thiên Hà Số 1 của trung ương liên minh thành cô đảo, hoặc là điều hết binh lực toàn cảnh đến Mân Côi Chi Tâm.” Lâm Tĩnh Hằng khá dửng dưng nói với Turan: “Huy động lực lượng chỉ vì một đội khảo sát khoa học có mỗi ba mống? Woolf là Thống soái, không phải kẻ điên, không thần hồn nát thần tính như thế, vả lại quân trung ương các nơi hiện tại quyền tự chủ tương đối cao, cũng không nhất định sẽ nghe ông ta.”

Turan trầm mặc một lúc: “Đến bây giờ ngài còn tin, Woolf không phải là kẻ điên à?”

Lâm Tĩnh Hằng không trả lời.

Lúc Lâm Úy còn tại thế, hắn nhớ Nguyên soái thường xuyên đến thăm họ, khi đó ông ta còn là “ông Woolf”.

Trong ấn tượng của Lâm Tĩnh Hằng, ông Woolf này từ trước đến giờ đều không phải là loại tướng mạo hiền lành, đặc biệt là sau khi cao tuổi, khung xương rõ ràng, da thịt rất mỏng, nếp nhăn như dao khắc là chứng minh cho cuộc đời không nói cười tùy tiện, ở trước mặt trẻ nhỏ ông không nói nhiều, đôi khi thật sự không biết nên nói chuyện gì với chúng, chỉ biết lấy vài món quà nhỏ rất thiểu năng, câu nệ hỏi chúng có thích hay không.

Nhưng bàn tay ông ta dày dặn có lực, khi vuốt đỉnh đầu mềm mại của đứa trẻ, đôi mày luôn nhíu chặt sẽ hơi giãn ra, lộ ra sự trầm mặc mà ôn hòa.

Lâm Úy chết như thế nào, Lâm Tĩnh Hằng không rõ lắm, phía chính phủ nói là qua đời vì bệnh, khi ấy hắn còn quá nhỏ, cũng không đủ sức truy tra chân tướng, đành phải tạm tin như vậy.

Hắn nhớ hôm ấy trời âm u, bởi vì lễ tang của tướng quân Lâm Úy rất long trọng, những người có máu mặt trong trung ương liên minh đều đến, họ cố ý điều chỉnh thời tiết Votaw để hợp với tình hình hơn. Trong nhà khắp nơi đều rất ồn ào, những con người kỳ lạ tốp năm tốp ba, còn có thiết bị phỏng vấn bay vo ve khắp nơi. Hắn dắt em gái trốn bọn họ, bầu bạn với nhau, vô tình nghe thấy một nhóm người không quen biết nhỏ giọng bàn tán.

“… Thật ra tôi có một tin, chắc các vị chưa từng nghe nói, tướng quân Lâm Úy rất có thể là tự sát.”

“Tôi đã đoán được một chút,” Một người khác nói, “Votaw tuổi thọ bình quân hơn ba trăm tuổi, chưa bao giờ xuất hiện tiền lệ Pope tan vỡ trước hai trăm tuổi, với thân phận của hắn và điều kiện y tế, làm sao có thể?”

Trẻ em sinh ra trong Vườn Địa Đàng, chưa từng nghe nói “tự sát” là gì, cũng không có khái niệm, bé trai chưa tròn mười tuổi nghe như hiểu như không, lại vô thức cảm thấy sự tàn nhẫn trong những lời đó, vì thế bịt tai cô em gái lại.

“Laura Gurdon là người của Bạch Tháp, Bạch Tháp xâm nhập trung tâm của Vườn Địa Đàng, theo tôi thấy, một khi những người này làm phản, không phải giống trong nhà có ma quỷ quấy phá sao? Nói không chừng giữa tướng quân Lâm Úy với Vườn Địa Đàng chính là bị cô ta giở trò gì, mới dẫn tới tinh thần sụp đổ đi đến đường cùng.”

“Nhưng tôi nghe nói hai người bọn họ tình cảm không tệ…”

“Hôn nhân chính trị có thể có tình cảm gì? Hôn nhân chính mình tự nguyện cũng chẳng dài hơn ba năm – các đại nhân vật này, không phải đối với bên ngoài đều nói như vậy sao.”

“Chuyện Laura Gurdon không minh bạch, có điều tôi nghe nói, giữa hai người họ có tình cảm, nhưng chút tình cảm đó chưa chắc là thật, nghe nói là kết quả do năm ấy Laura Gurdon lợi dụng Vườn Địa Đàng thao tác vi quy… Ngài biết đấy, Dopamine gì đó, chỉ cần số lượng lớn, ngài có thể yêu một con chó.”

“Ông mới yêu một con chó!”

Những tiếng than kinh ngạc cao thấp của họ, như một đám quạ đen vây quanh thịt thối đua nhau kêu réo, khiến sát ý sôi trào, Lâm Tĩnh Hằng quá mạnh tay, Tĩnh Xu khó chịu giãy giụa.

Đột nhiên, đám người kia cùng nhau câm hết, giọng thấp xuống, xấu hổ đứng thành một hàng – Nguyên soái Woolf sải bước xông vào, tóc ông giống như chỉ trong một đêm đã bạc quá nửa, hai má cũng hõm vào, song vẫn rất cao, như một thân cây vậy. Ánh mắt như chim ưng hung hãn lia một vòng, ông không nói một lời nào, viên thư ký phía sau vẫy tay gọi hai đứa bé trốn trong góc.

Hai đứa trẻ vội vàng đi theo, dăm ba câu của thư ký Vương rơi vào tai Lâm Tĩnh Hằng, lão khẽ rỉ tai Nguyên soái: “… Chỉ sợ không từ chối được yêu cầu của quản ủy hội, chúng ta chỉ có thể giữ lại một.”

Woolf không quay đầu nhìn hai đứa trẻ, giống như nhìn nhiều sẽ khiến mắt bị thương vậy: “Thế thì giao cho Lục Tín đi, ta đã nói với hắn rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng dè dặt ngẩng đầu lên.

Thư ký Vương nói: “Tôi cho rằng ngài sẽ muốn tự mình trông nom.”

Woolf dừng bước, có một chớp mắt như vậy, Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy cổ ông ta cựa cựa, tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn chúng một cái, song rốt cuộc vẫn không làm thế.

Một lúc lâu, Nguyên soái mới nói khàn khàn: “… Không trông được, ta già rồi, không chịu nổi loại này… loại này… dẫn đi đi, nhìn đau lòng lắm.”

Nhìn đau lòng, vì thế không nhìn, cho nên bao nhiêu năm sau, mới có thể ra tay không chút do dự?

Lúc ấy Tĩnh Xu nhạy bén cảm giác được điều gì, bất an ngọ nguậy một chút trong tay hắn, nơi lòng bàn tay không biết là mồ hôi của ai, cọ vào nhau, khi đó còn có độ ấm nương tựa lẫn nhau.

Lâm Tĩnh Hằng nắm chặt cô bé, nghĩ thầm: “Còn có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.”

Nhưng mà…

Hắn không làm được.

Hắn ngay cả hôn lễ của nàng cũng không tham gia, hơn hai mươi năm không về Votaw, hơn hai mươi năm không tận mắt gặp nàng. Khoảng cách gần nhất, là ở trên tiểu hành tinh cách một khoang sinh thái, nhưng hắn không thể làm chủ bản thân, đối phó nàng như kẻ địch nguy hiểm nhất bình sinh, tơ lòng căng thẳng không dám tiết lộ một chút thật tâm, cũng không nhét nổi một chút chân tình.

Tay máy Lục Tất Hành phỏng tạo cho Trạm Lư nhìn sao cũng thấy không đúng, bởi vì cậu chưa từng gặp cô thiếu nữ mặc đồng phục học sinh năm ấy.

Lâm Tĩnh Hằng thần sắc không thay đổi nói với Turan: “So với liên minh, hải tặc Quân Đoàn Tự Do sẽ phiền toái hơn, bọn chúng độ trước mới gây chuyện gần Mân Côi Chi Tâm, theo lý thuyết liên minh nên đề phòng, nhưng mà Nha Phiến không đâu không chui vào, vẫn phải cẩn thận, đội viễn chinh hãy xác nhận trước thiết bị quấy nhiễu có thể vận hành bình thường hay không.”

Trong đội tàu vũ trụ thí nghiệm, thí nghiệm viên con người chỉ khống chế một bộ phận nhỏ, để quan sát ảnh hưởng của lỗ hổng thời gian đối với mạng tinh thần của con người, phần lớn nhiệm vụ lái do trí tuệ nhân tạo trên tàu vũ trụ hoàn thành, có thể phòng ngừa mạng tinh thần bị xâm lấn, lỡ như gặp tập kích, tàu vũ trụ không người có thể chặn bên ngoài, hơn nữa phóng ra quấy nhiễu tự động – thiết bị quấy nhiễu do tiến sĩ Harden hỗ trợ hoàn thành, có thể tạo thành quấy nhiễu tinh thần mức độ nhất định đối với người mang chip Nha Phiến đời đầu – cho người trong tàu vũ trụ đủ thời gian chạy trốn.

“Tàu vũ trụ thí nghiệm chú ý không được rời khỏi khu vực Mân Côi Chi Tâm,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Lắp xong thiết bị truyền tin ở bên đó, lập tức trở về.”

“Tàu vũ trụ thí nghiệm sắp rời khỏi lỗ hổng thời gian -“

Cả phòng thí nghiệm của đội viễn chinh đột nhiên lặng ngắt như tờ, do thời gian chênh lệch, khi tin tức này truyền về sao Khải Minh, tàu vũ trụ đã đến Mân Côi Chi Tâm, mọi người đều đang nín thở chờ tin tức bên kia truyền về.

Ngay sau đó, tạp âm cho biết có tin tức truyền đến vang lên, trí tuệ nhân tạo lập tức bắt đầu tự động giải mã, tiếp theo, một khúc violin hơi lạc điệu bay ra, phòng thí nghiệm kim rơi nghe tiếng tức khắc sôi sùng sục.

Thành công rồi!

Một con đường ổn định nối đến biên giới Thiên Hà Số 1!

Thiên Hà Số 8 như hòn đảo biệt lập cách tuyệt với đời gần mười bảy năm, rốt cuộc lại lần nữa bắc một cây cầu, tất cả mọi người vẫn có vướng bận ở bên ngoài đều có hi vọng trở về thăm. Mà kỹ thuật tương tự còn có thể thăm dò vực ngoại xa hơn, mở mang bờ cõi, tiếp tục mở rộng bản đồ cho nền văn minh nhân loại, biết đâu họ có thể khai sáng một “thời đại hàng hải mới” nhanh nhẹn hơn, phát triển mau chóng hơn!

Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu, phát hiện Lục Tất Hành ở tầng hai vẫn đang nhìn hắn, rốt cuộc bắt được ánh mắt hắn, thế là cậu như đi ăn trộm dáo dác nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới mình, liền rất không chững chạc cũng rất không “Tổng trưởng” bật ngón cái, chỉ chỉ ngực mình, mỗi một ngón tay giống như đều đang đắc ý dương dương khoe khoang “Em có lợi hại không”.

Sau đó người phụ trách đội viễn chinh bên cạnh mặt mày đỏ bừng quay đầu lại, thần sắc và động tác tay của Lục Tất Hành lập tức thay đổi, cậu không để lộ cảm xúc mà chỉnh lại vạt áo mình, thận trọng gật đầu một cái.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Đúng lúc này, tín hiệu ban nãy ổn định đột nhiên rít lên chói tai, tiếng đàn violin êm dịu dừng lại, Turan đứng bật dậy –

Bạc Hà đang kiểm tra tất cả số liệu của tàu vũ trụ thí nghiệm, còn chưa gửi xong liền nghe thấy trong kênh truyền tin của hạm đội nổ một tiếng, tay cô run run.

Có đồng đội lớn tiếng la lên: “Hạm đội bị tập kích rồi!”

Bạc Hà nhanh chóng bình tĩnh lại, tức tốc rà soát ra tàu vũ trụ bị tập kích, rất nhanh qua ống kính nhìn thấy phương hướng quân địch tấn công – ống nhòm bội số nhỏ là có thể thấy rõ, đó là một chiến đội tiểu cơ giáp như ma quỷ, trên cơ giáp không có dấu hiệu, tựa hồ mai phục đã lâu, vừa đối mặt liền trực tiếp bắn đạn đạo!

Song trong Mân Côi Chi Tâm tràn ngập lực hút quỷ quái, đạn đạo bị cuốn trật hướng, chỉ quét tới đuôi một tàu vũ trụ bên ngoài, tàu vũ trụ ngay lập tức dựa theo chương trình cài sẵn phóng ra quấy nhiễu, hiệu quả dựng sào thấy bóng, mấy chiếc trong chiến đội tiểu cơ giáp kia tức khắc lệch đường, theo lực hút tăng tốc trượt đi.

“Không sao.” Bạc Hà lập tức tách bộ phận bị hỏng của tàu vũ trụ ra, tàu vũ trụ thí nghiệm lái tự động tụ lại thành khôi giáp như tường đồng vách sắt, bảo vệ họ ở bên trong, “Là hải tặc, mấy cơ giáp lẻ tẻ mà thôi, chúng ta lập tức quay về.”

“Từ từ, Bạc Hà, phương hướng cơ vị ‘017’ tàu số 3!”

Chưa dứt lời, trong tàu vũ trụ đã vang lên cảnh báo năng lượng, một chiến đội cơ giáp võ trang thần tốc tới gần họ, đồng tử Bạc Hà phút chốc co lại, đối phương lập tức khai hỏa.

Đội tàu vũ trụ thí nghiệm cùng một thời gian mở hết công suất lồng phòng hộ của tất cả tàu vũ trụ, ngay lập tức, một loạt pháo ion năng lượng cao sượt qua họ, đâm tới mấy tàu hải tặc đánh lén kia, sau đó chiến đội cơ giáp lướt qua họ, đuổi theo cơ giáp hải tặc.

Tiểu cơ giáp hải tặc vốn tính cơ động rất mạnh, nhưng vừa rồi tập kích tàu vũ trụ bị quấy nhiễu, chẳng dễ gì ổn định lại, một lần nữa nối mạng tinh thần trở về tuyến đường, còn chưa kịp tăng tốc đã bị người ta chặn chết, trong nháy mắt cơ giáp hải tặc bị bắn rơi bảy tám phần, còn lại vài chiếc hốt hoảng muốn chạy trốn, bị pháo ion năng lượng cao quy mô lớn làm tan lồng phòng hộ, bắn rơi kho vũ khí, trực tiếp cưỡng chế vớt tù binh.

Tận đến lúc này, Bạc Hà mới thở phào, chủ động chiếu dấu hiệu phi võ trang trên tàu vũ trụ, cho biết mình chỉ là một đội khảo sát khoa học.

Yêu cầu liên lạc của cơ giáp võ trang kết nối vào, một người thanh niên trang phục như sĩ quan liên minh xuất hiện trên màn hình, phán đoán theo thường thức cằn cỗi của Bạc Hà, quân hàm của hắn hình như là thượng tá, thượng tá rất lịch sự chào cô.

“Tôi là đại diện thủ quân biên cảnh Thiên Hà Số 1 cục trú chính trị, tôi họ Lord. Mấy tuần trước, Thiên Hà Số 1 bắt được sóng năng lượng dị thường của Mân Côi Chi Tâm, biết có lẽ sẽ có bạn từ bên kia đến, lo lắng hải tặc quấy rối, cố ý tăng cường tuần tra, không ngờ vẫn có cá lọt lưới, hi vọng ngài không bị giật mình.” Thượng tá tự xưng là Lord nói, “Tướng quân Duke phái tôi đến hỏi, bạn từ Thiên Hà Số 8 đường xa mà đến có cần trợ giúp gì không, chúng tôi chờ đợi âm thanh bên ấy rất lâu rồi.”

Bạc Hà luôn ở trong đội viễn chinh vũ trụ làm thám hiểm nghiên cứu khoa học, không giỏi ứng phó ngoại giao lắm, nhất thời không biết có nên chuyển lời “thăm hỏi” nửa uy hiếp của Lâm Tĩnh Hằng hay không.

Liền nghe vị thượng tá kia lại nói: “Tôi cũng hi vọng Lâm tướng quân hết thảy đều tốt, không biết tôi có thể may mắn cho ngài ấy một chút ấn tượng hay không – lúc ở cứ điểm Bạch Ngân, tôi từng đảm nhiệm cận vệ của ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.