Tận Tình

Chương 13: 13: Thứ Tôi Muốn




Cửa văn phòng lại bị mở ra, một thư ký nữ dáng người thướt tha bưng hai ly kiểu Mỹ đi đến.
Chính là người muốn ngăn cản Minh Ương vừa rồi.
Minh Ương quan sát người này một cách đầy hứng thú, dung mạo xinh đẹp, giữa mày lại mang theo chút lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía Minh Ương không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc rũ mi đặt cà phê xuống cũng không khom lưng.
Nhìn qua quả thật giống như là người bên cạnh Bùi Vân Dã, Minh Ương buông vật trang trí hình hoa hồng đi tới nhận cà phê một cách lịch thiệp, còn nói câu cảm ơn.
Tiếng ‘Cảm ơn’ vô cùng nhu hòa này lại hấp dẫn lực chú ý của Bùi Vân Dã.
Chờ người đi rồi, cậu mới mở miệng: “Thưởng thức của Bùi tổng thật đúng là siêu phàm, ngay cả người bên cạnh cũng thoát tục như vậy.”
Bùi Vân Dã không dao động, chuyên chú làm việc của mình, ánh mắt Minh Ương lại tập trung vào khuôn mặt chuyên chú của Bùi Vân Dã, khiến người kinh diễm hệt như trong trí nhớ, mặt mày như vẽ, lại không mất anh khí, nhất là bộ dạng nghiêm chỉnh cấm dục mặt không biểu tình của hắn, khiến người ta không nhịn được muốn nhúng chàm.
Cậu nhấp một ngụm cà phê nói tiếp: “Nhưng trước A Dã như châu như ngọc, người bên cạnh đương nhiên bị ảm đạm lu mờ.”
Có lẽ là Bùi Vân Dã đã quyết tâm lạnh nhạt không để ý tới cậu, ánh mắt của Minh Ương liền càng thêm làm càn.
Bùi Vân Dã mặc một cái áo sơmi trắng với họa tiết mờ, không đeo cà vạt, cổ áo mở hai nút, ánh mắt Minh Ương liền lưu luyến ở chỗ xương quai xanh như ẩn như hiện kia, ánh mắt giống như một con dao vô hình, muốn cắt nát những lớp quần áo kia, nhìn thấy mỹ lệ vô tận ở bên dưới.
Cậu thỉnh thoảng dùng ánh mắt vuốt ve Bùi Vân Dã một cách thỏa thích, thỉnh thoảng lại cầm mấy vật trang trí có thể cầm ở trên bàn của hắn lên chơi một lượt, bị xem nhẹ cũng không cảm thấy không thú vị.
Nửa tiếng sau, cà phê trước mặt Minh Ương đã lạnh, cuối cùng Bùi Vân Dã cũng xem như bắt đầu câu chuyện, “Hôm nay Minh thiếu tới đây chính là vì một ly cà phê?”
“Dĩ nhiên không phải,” Tay Minh Ương vừa vặn đang cầm con dao mở thư kia, Cậu hơi cúi người chậm rãi lướt mũi dao ở trên mặt bàn đến chỗ đầu ngón tay đặt trên bàn của Bùi Vân Dã, chút hồng nhạt kia tản ra giống như một đóa hoa đào nở rộ ở mũi dao.

“Tôi là vì anh nha, A Dã.”
Chút lạnh lẽo bị đau đớn che giấu, Bùi Vân Dã thu tay, hai tay đan vào nhau dựa lưng vào ghế ngước mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, “Vậy sao?”
“Không biết Minh thiếu muốn biết gì ở chỗ tôi? Hay là… muốn thứ gì?”
Chỉ một câu, hai người đều rõ ràng, chuyện máy nghe trộm kia Bùi Vân Dã biết là cậu, Minh Ương lại là biết rõ nhưng giả hồ đồ, cậu đứng dậy, cách bàn làm việc cúi người xuống ghé sát vào trước mặt Bùi Vân Dã nói một cách thành khẩn: “A Dã nguyện ý cho tôi cái gì, tôi liền muốn cái đó.”
Khóe miệng Bùi Vân Dã nhếch lên một đường cong thật nhỏ, khuôn mặt lại không hề có ý cười, hắn giật lại con dao mở thư màu xám bạc từ trong tay Minh Ương, màu trắng bạc xoay một vòng ở đầu ngón tay, mũi nhọn sáng quắc liền đặt trên khuôn mặt nhộn nhạo kia của Minh Ương.
“Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ.” Hắn nói.
“Dĩ nhiên không đủ,” Minh Ương cười khẽ một tiếng, xem nhẹ lưỡi dao bên mặt, đưa tay nắm chặt cổ tay Bùi Vân Dã, ngón cái cọ cọ bộ phận nhô lên ở xương cổ tay hắn, thấp giọng nhỉ non: “Thứ tôi muốn còn lâu mới đủ.”
“Minh thiếu cũng đừng lộn xộn,” Bùi Vân Dã lạnh lùng nói: “Gương mặt này của cậu còn có thể miễn cưỡng bỏ vào mắt, bị hủy liền chẳng còn gì.”
Tươi cười của Minh Ương càng lớn, như là để các nét xinh đẹp của gương mặt này nở rộ hoàn toàn.

“Vậy khuôn mặt của tôi đây vẫn là có chút tác dụng.”
Cậu buông tay Bùi Vân Dã ra, hoàn toàn không màng lưỡi dao sắc bén kia, dần cúi đầu tới gần khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Vân Dã, đôi mắt đen nhánh không gợn sóng vẫn đạm mạc như cũ, nhưng lại khiến trái tim Minh Ương lệch nhịp.
Một giây sau cậu liền nhanh chóng cúi đầu, môi mỏng hướng về phía bờ môi sắc bén của Bùi Vân Dã.

Mà trong khoảnh khắc Minh Ương hành động, tay nắm dao của Bùi Vân Dã đã dời đi trước ý thức, môi hai người chạm nhau chưa đến một giây, thậm chí Minh Ương còn đưa lưỡi để lại một đường trơn ướt trên môi Bùi Vân Dã.
Cùng lúc đó lưỡi dao sắc bén đã để lại một đường máu màu đỏ trên mặt Minh Ương, Bùi Vân Dã cũng không hề thương tiếc, giơ tay liền hướng về phía Minh Ương.
Nếu muốn hỏi ngoài bản thân Bùi Vân Dã ra, ai quen thuộc với nước đi của hắn nhất, vậy tất nhiên là Minh Ương, cho nên ngay khoảnh khắc chiếm được tiện nghi cậu liền tránh đi, hai người đánh qua đánh lại một trận, vặn kiện trên bàn rơi rụng xuống dưới, con dao cắt bì thư dính máu kia cũng rơi xuống mặt thảm.
Bàn làm việc ngay ngắn trật tự lập tức trở thành một đống hỗn độn, giống như gió lớn nổi lên bốn phía.
Minh Ương trúng một đấm lùi lại, nhìn chằm chằm người chứa đầy tức giận ở trong mắt phía đối diện với ánh mắt sáng quắc.
Bùi Vân Dã thở dồn dập hiếm khi có, hắn nhìn người cười khanh khách đối diện, bỗng sinh ra chút bất đắc dĩ, người này vẫn là dễ dàng gợi lên cảm xúc bạo lực của hắn như vậy.
Ngón cái Minh Ương quẹt qua bên mặt, đầu ngón tay dính vết máu đỏ tươi, đau đớn nho nhỏ lại khiến đường cong ở khóe miệng cậu càng lớn hơn, “A Dã, anh vẫn nguy hiểm như vậy.”
Cậu liếm môi nói tiếp: “Vẫn ngọt ngào như trước.”
Bùi Vân Dã đã lấy lại bình tĩnh rũ mắt chỉnh lại ống tay áo vừa rồi bị làm cho xộc xệch, thản nhiên nói: “Tư vị của Minh thiếu lại khiến người ta có chút buồn nôn.”
Minh Ương không tỏ ý kiến đối với lời này, cậu lại ngồi xuống ở đối diện Bùi Vân Dã, thắt lưng của áo đã tuột ra trong lúc đánh nhau vừa rồi, phong cảnh chỗ ngực bụng lộ ra không sót gì, tươi cười trên mặt cậu không giảm, “Anh muốn miếng đất G1235 kia.”
Đánh một trận, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã lơi lỏng, cuối cùng hai người đã có thể ngồi xuống nói về việc chính.
“Tuy miếng đất G1235 ở Thượng Nghi thuộc về vùng ngoại thành, nhưng tòa thị chính cũng sẽ không hạ thấp giá đất, hơn nữa nghe nói miếng đất C ở Lâm thị cũng sẽ bị phân chia làm xây dựng, nếu đồng thời lấy cả hai miếng đất, chỉ dựa vào Đế Tinh mà nói hẳn là ăn không vô.” Minh Ương cong môi: “Miếng bánh ngọt lớn như vậy, tin tưởng Bùi tổng cũng không muốn phân ra cho người khác.”

Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sát đất rọi vào, ánh cam vàng mờ ảo bao bọn họ vào bên trong, dưới rực rỡ của ánh mặt trời sắc mặt của Bùi Vân Dã cũng dần ấm lại.
Minh Ương khom người nhặt con dao cắt bì thư kia lên, “Bên Thiệu thị đã có người đang tiếp xúc với cục quản lý đất đai của Lâm thị, nếu tôi nhớ không lầm Thiệu thị có một cổ đông chính là người ở Lâm thị, dường như còn có quan hệ không tồi với ban ngành liên quan.”
Ý đồ quy hoạch đất đai ở Lâm thị cũng chỉ vừa lộ ra chút tiếng gió, Bùi Vân Dã cũng chỉ thu được một vài tin tức mà thôi, Minh Ương biết rõ như vậy nhưng thật ra khiến Bùi Vân Dã có chút ngoài ý muốn.
Có lẽ bởi vì Minh Ương mang đến tin tức có ích, khí tràng quanh người Bùi Vân Dã cũng lơi lỏng, ánh mặt trời bao phủ bọn họ, bầu không khí gần như ấm áp.
Minh Ương lại tùy tay nhặt một văn kiện lên, vừa vặn là hồ sơ đấu thầu miếng đất B ngay sau đó, cậu nhìn một lúc nói tiếp: “Nếu như không tốn chút công phu, quy hoạch miếng đất C bên Lâm thị sửa thành xây dựng, chỉ có miếng đất G1235 ở Thượng Nghi này là có chút râu ria.”
Miếng đất B ở Thượng Nghi nối liền với miếng đất C ở Lâm thị, tuy miếng đất ở Thượng Nghi tuy có diện tích lớn, nhưng bởi vì thuộc về vùng ngoại thành, phương tiện xung quanh cũng không tính hoàn thiện, cho dù là triển khai bất động sản nhà ở hay là dự án xây dựng khác thì thời gian thu lại tiền lời sẽ kéo thật sự dài.
Hơn nữa trước đó không lâu dãy núi cắt ngang giữa hai thành phố xuất hiện một suối nước nóng, chính phủ ở Lâm thị có ý định xây một nút giao thông ở gần miếng đất C, cho nên cục quản lý đất đai ở Lâm thị đổi miếng đất C từ dùng cho nông nghiệp biến thành đất xây dựng cũng không phải không được, đến lúc đó lấy cả hai miếng đất, khi nào khu vực xung quanh khai phá hoàn thiện, tiền lời kiếm được của 1+1 tất nhiên lớn hơn hai.
“Cho nên?” Ánh mắt Bùi Vân Dã từ phần hồ sơ kia rơi xuống trên mặt Minh Ương.
Minh Ương nắm tờ giấy này, ngón cái gõ gõ hai cái ở trên, cậu nói: “Tôi có thể giúp anh.”
Lúc này ánh mắt lạnh đạm của Bùi Vân Dã mới lộ ra chút hứng thú.
“Thịnh Thế cũng không thiếu tiền, hơn nữa…” Minh Ương vươn chân dài chạm vào mũi chân Bùi Vân Dã, đụng nhẹ một cái, mang theo trêu chọc không rõ ý tứ.
“Thứ anh muốn, tôi đều nguyện ý cho anh.”
Nếu Minh Ương biết được ý định quy hoạch của Lâm thị, tất nhiên cậu có biện pháp chen vào một chân.

Bút đầu tư này cũng không phải là chuyện của mấy ngàn vạn, nguy hiểm cũng phải cao hơn điện ảnh nhiều.


Nếu lấy được cả hai miếng đất đầu tư vào cả hai bên khả năng sẽ vượt hơn chục tỷ.
Mà tập đoàn Minh Hằng chưa bao giờ đề cập đến ngành bất động sản, Minh Ương lần đầu thử nghiệm chính là đầu tư rủi ro cao như vậy.

Cho dù Bùi Vân Dã tin tưởng tài sản của Thịnh Thế, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ đối với việc Minh Thịnh Nhã có thể dung túng Minh Ương tiêu xài như thế hay không.
Bùi Vân Dã không tỏ vẻ gì với sự khẳng khái thâm tình này của Minh Ương, “Minh thiếu rộng lượng như vậy, lão gia tử nhà cậu biết không?”
Minh Ương ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, nói: “Không cần người khác biết.”
Bùi Vân Dã mỉm cười, này chính là phải cân nhắc lời nói của Minh Ương.
Tóm lại tiện nghi cũng đã chiếm, hợp tác cũng đã bàn, chuyện cần làm cũng không còn gì, Minh Ương đứng dậy đặt hồ sơ trên tay lên bàn, “Anh suy xét cẩn thận, tôi chờ điện thoại của anh.”
Minh Ương nói xong liền đứng dậy rời đi, cậu đi đến trước cửa phòng làm việc, lại xoay người nói với Bùi Vân Dã: “A Dã.

Lúc này cũng đừng để tôi chờ lâu quá.”
Ánh màu đỏ duy nhất trong phòng cũng biến mất theo sự rời đi của Minh Ương, ánh mắt Bùi Vân Dã rơi xuống tờ giấy trắng thật mỏng kia.
Màu máu tươi đẹp dần trở nên xỉn màu, dấu vân tay màu máu như là hoa hồng sắp khô héo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.