Nhất bạch y nhất hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện trên lầu làm tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ thoạt nhìn thực tương xứng, hắc y nam tử trong mắt hiện trào phúng cùng khinh miệt đối với những kẻ bên dưới, giữa bọn họ bị mắc vướng bởi một sợi dây thừng vàng, bạch y nhân không cần phải nói cũng biết là Lăng Sương Nhược, gương mặt mỹ lệ trước sau như một âm trầm, đối với những kẻ phía dưới nhìn bọn họ trầm trồ như nhìn con khỉ, không đáng để Lăng Sương Nhược biểu thị bất luận biểu tình gì.
Hai người tư thế đứng thân mật tạo ra một mỹ cảm hài hoà, Lăng Nguyệt Vụ ngẩng cái đầu nhỏ nhắn nhìn về phía trên lầu, lần đầu tiên hắn thấy được Đồng Phượng trong miệng của mọi người, bởi vì cự ly quá xa cho nên chỉ nhìn thấy màu sắc của y phục, lui về phía sau vài bước, đi khỏi đoàn người, ẩn nấp sau một gốc cây, hắn không biết vì sao mình phải đứng ở chỗ này, chỉ là không muốn cho Sương biết sự tồn tại của hắn, luôn luôn, hắn luôn cảm thấy được bản thân cách thế giới này rất xa, một thế giới không hề có quan hệ gì với hắn.
Nhất bạch nhất hắc, khuôn mặt mỹ mạo của hai người đều kinh hậu thế nhân, bọn họ tựa hồ không thể động đậy, bị Liễu gia bảo bảo chủ cùng ba người khác bắt đi tới lôi đài, mỗi người càng nhiều kinh hô, kinh hô gương mặt xinh đẹp của bọn họ, kinh hô khí thế của bọn họ, kinh hô xích khoá bất phàm có thể trói được bọn họ.
Nam nhân thấp hèn mới vừa mở miệng muốn tiêu diệt Đồng Phượng bây giờ ngay cả nôn một chữ cũng không được, khí thế cũng có thể áp chế ác tâm của mọi người.
“Các vị, ngày hôm nay chúng ta Liễu gia bảo vì mọi người chủ trì công đạo, tin tưởng tất cả mọi người đều biết Đồng Phượng của Nhật Hồng giáo trong chốn võ lâm là một đại hoạ, ngày hôm nay mọi người ở nơi này vì những ngày bình yên về sau mà bảo vệ công đạo.”
Mọi người một mảnh hoan hô, tiếp theo Liễu gia bảo bảo chủ đã gần bốn mươi tuổi dùng tay ra hiệu áp chế, ý bảo người phía dưới đừng quá kích động, “Vị này cùng Đồng Phượng ở chung chính là Lăng Lạc cung chủ Lăng Sương Nhược, chúng ta cũng không muốn nguy hại Lăng cung chủ, thế nhưng Lăng cung chủ luôn che chở Đồng ma đầu, không còn cách khác, ngày hôm nay chỉ có thể xem ý kiến của mọi người!”
“Diệt Đồng Phượng, trả võ lâm yên tĩnh”
Phía dưới có người kích động hét lên, “Diệt Đồng Phượng, trả võ lâm yên tĩnh! Diệt Đồng Phượng, trả võ lâm yên tĩnh!”
Chỉ thấy người trên lôi đài đối với phản ứng của những kẻ bên dưới khinh miệt cười quỷ quái, càng xem càng giống yêu nghiệt trong bóng tối. Lăng Nguyệt Vụ đem đường nhìn đặt ở trên Đồng Phượng, một nam nhân tuổi chỉ chừng mười tám gương mặt mỹ lệ như yêu nghiệt, kỳ thực yêu mị của hắn đã mê đảo rất nhiều người bên dưới, chỉ là bọn hắn đều là những tên dối trá khẩu thị tâm phi, thế giới này đều dối trá như thế.
Lăng Nguyệt Vụ không biết ở nơi này chơi trò gì, chỉ biết là võ lâm đại hội rất buồn chán. Nơi này đều là những tên thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, nhất là Nhật Hồng giáo, hai là Lăng Lạc cung, ba là Liễu gia bảo, muốn cho bọn họ hôm nay chết tại lôi đài của Liễu gia bảo là không có khả năng, hay là bọn họ còn mục đích gì khác?
Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một trận gió to, không biết là ai đang cười ha hả, “Muốn tiêu diệt Đồng Phượng, các ngươi còn chưa đủ tư cách, muốn cũng phải để cho tiền bối ta đây động thủ trước, ha ha…”
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu chuyển hướng đến nơi thanh âm phát ra, nhờ vào ánh trăng chiếu sáng, một vị cụt tay dễ dàng nhảy vọt tới bên cạnh lôi đài đứng sừng sững.
“Kia không phải là Ác Tửu của Ác quỷ cốc sao?”
Lăng Nguyệt Vụ nghe được giang hồ nhân sĩ xung quanh nhãn thần đều kinh ngạc lui về phía sau.
“Xem ra Đồng Phượng đắc tội đến người của Ác quỷ cốc, bằng không thế nào ngay cả người của Ác quỷ cốc cũng xuất hiện tại đại hội võ lâm, bọn họ võ công cao cường luôn luôn không tham dự việc này…”
“Đúng vậy, Ác Tửu thế nào gặp được ở chỗ này!”
Lăng Nguyệt Vụ mới vào giang hồ lẳng lặng đứng ở chỗ cũ nghe bọn họ đàm luận về nam nhân cụt tay đột nhiên xuất hiện, tay áo bên trái không có cánh tay bị gió đêm thổi bay, chỉ thấy trên gương mặt nam nhân là một vẻ tịnh bạch, xem ra người trong chốn giang hồ cùng với danh hiệu chẳng hề phù hợp.
“Chỉ là vì sao việc giết Đồng Phượng lại lan đến Ác quỷ cốc, thật muốn biết tình thế phát triển a.”
Lăng Nguyệt Vụ gác qua một bên không xem tầm mắt của những người này, đôi mắt đẹp nhắm rồi lại mở, đem thân thể tựa vào đại thụ, một ngày trôi qua Thanh Y cùng Chung Ly không phát hiện được hắn, bọn họ hình như rất quan tâm đến chủ tử Lăng Sương Nhược, dựa vào thân cây hắn ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm thành quyền đấm bóp vào chân, đứng lâu như vậy thực mệt, tuy rằng có võ công nhưng hắn chỉ thích dựa vào.
“Lăng Sương Nhược, ta muốn giết Đồng Phượng đem Lăng Sương Nhược quay về Ác quỷ cốc, không biết Liễu gia bảo có thể thả người?”
Lăng Nguyệt Vụ vừa mới ngồi xuống thanh âm sang sảng của Ác Tửu từ lôi đài chợt truyền đến, dưới đài một mảnh xôn xao, Lăng Sương Nhược cũng thực là được nam nhân chào đón, bạch y thắng tuyết, da như ngọc chi, mái tóc chỉ dùng một sợi dây đạm màu buộc ở sau lưng bị gió đêm thổi bay tản mát, ngũ quan tinh xảo, thấy thế nào cũng không giống một người ba mươi tuổi, khí tức của con người lạnh lùng này làm cho ai cũng cảm thấy như tiên nhân, ngừng thở tập trung nhìn chăm chú Lăng Sương Nhược đối với phía trước chỉ hững hờ nhìn thẳng.
“Các ngươi Ác quỷ cốc cũng muốn cướp người? Mục đích của các ngươi hình như không đơn giản a.”
Cướp người.
Lăng Nguyệt Vụ không khỏi nhíu mày.
“Ha hả, tuy rằng chúng ta bình thường không làm chuyện quang minh chính đại, nhưng có đúng hay không hết thảy người trong giang hồ đều biết sở hữu Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng có nghĩa gì không phải sao? Ha ha, Liễu bảo chủ ngươi cũng quá giả dối a, rõ ràng muốn từ trên người Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng tìm kiếm ‘Huyết tàn’ bí tịch, các ngươi đều là những tên ngu xuẩn, chỉ bắt bọn họ là có thể đạt được bí tịch, căn bản là chuyện không có khả năng!”
Người cụt tay nói trúng tim đen làm cho Liễu gia bảo bảo chủ có chút đứng không được, thì ra truyền thuyết bây giờ được nói ra tại đây, dưới đài dường như nổ tung, hình như đang thảo luận sự thật của chuyện này.
“Liễu bảo chủ, Ác Tửu nói có phải là thật, ‘Huyết tàn’ bí tịch thật là trên người của Lăng Sương Nhược và Đồng Phượng?” Đột nhiên một gã nam tử trẻ tuổi ở dưới đài hỏi, cũng là tiếng lòng mà mọi người muốn hỏi.
“Ta thấy các ngươi đều là bị người khác che đậy sự thật, ha ha, Liễu bảo chủ ngươi đã không muốn thả người ta đây không thể làm gì khác hơn là phải cướp lấy vậy.”
Liễu bảo chủ bị người bại lộ ra mục đích cũng không thông tình đạt lý như trước nữa, chỉ là làm cho ba người phía sau che ở trước mặt mình, “A, ngươi đã dự đoán được vậy trước hết đánh bại tam đại cao thủ của Liễu gia bảo đi đã, còn có bí tịch này ai không muốn, xưng bá võ lâm không phải là mộng tưởng của người trong giang hồ sao?”
“A, ngươi nói quả thực cũng đúng, ngươi muốn lợi dụng chiếm lấy bí tịch giả làm giết bọn hắn, đừng cho rằng Ác quỷ cốc ta không để ý tới chuyện bên ngoài lại không biết, thanh lý môn hộ không phải chỉ có các ngươi biết làm.”
Ác Tửu tà tà cười, tuyệt không đem ba nam nhân trước mắt trở thành chuyện đáng quan tâm.
“Ngươi cho là ngươi cao bao nhiêu, theo ta ngươi muốn người không phải là đạt được bí tịch, bọn họ hiện tại căn bản là không có võ công, ngươi muốn có được bí tịch là không có khả năng, ha ha…”
Trên đài tổng cộng bảy ngươi, Liễu bảo chủ không để ý tới hình tượng tốt đẹp trước đây mà cười ha hả, giống như hắn đang làm một chuyện vẻ vang.
Ác Tửu sắc mặt thâm trầm, “Ngươi đối bọn họ làm cái gì?”
“Không có gì, chỉ bất quá là một chút tiểu độc, độc không chết bọn họ!”
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu chăm chú nhìn ánh trăng mọc lên nơi xa vời, đêm nay là đêm mười lăm, thông thường ngày này đều ngồi ăn chung với Sương, không biết có đúng là bị mất võ công hay không, có lẽ là vậy, nếu không với võ công của Sương có thể đã sớm thoát đi bọn họ, còn phải chờ Thanh Y cùng vài người đến đây cứu, trước mắt lại hiện lên thân ảnh của mấy người, có lẽ là vài vị môn chủ khác của Lăng Lạc cung đã chạy đến đây.
Trên lôi đài đã bắt đầu đánh, Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng đều bị người điểm huyệt câm, bọn họ đã không có võ công, hơn nữa lại trúng độc, đương nhiên chỉ có thể để mấy người kia cứu.
Trên đài dưới đài một mảnh hỗn loạn, Lăng Nguyệt Vụ nhảy lên đại thụ quan sát, thông thường khi mọi chuyện càng hỗn loạn thì việc hắn càng muốn làm chỉ là lẳng lặng ngồi nhìn tình thế phát triển.
Y phục màu đỏ chính là Nhật Hồng giáo, y phục màu nhạt chính là Lăng Lạc cung, gia phục màu đậm là Liễu gia bảo, hỗn loạn trước mắt cũng không liên quan đến Liễu bảo chủ cùng Lăng Đồng hai người trên lôi đài.
Bọn họ cũng không biết, hiện nay có bốn người thờ ơ lạnh nhạt, đương nhiên người thứ tư chính là Lăng Nguyệt Vụ.
Huyết quang, nguyệt quang, dưới tàng cây là tràng cảnh làm cho Lăng Nguyệt Vụ quen thuộc, chỉ là lúc trước rất tàn nhẫn, mà ở đây chỉ là hỗn loạn mà thôi, người của Liễu gia bảo bị Nhật Hồng giáo liên thủ đè ép, thế nhưng Nhật Hồng giáo và Lăng Lạc cung chỉ thiện dùng mê thuật không thiện dùng võ thuật, mọi người đến cứu cung chủ tịnh không chiếm được thượng phong.
Ba người đứng trước Liễu gia bảo bảo chủ cùng Ác Tửu triền đấu, Lăng Nguyệt Vụ khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt, động tác của Liễu bảo chủ làm cho hắn chú ý.
Nặn nặn bả vai vì ngồi một ngày một đêm mà có một chút mỏi, dùng đôi giày vải màu trắng đế cao mà Lăng Sương Nhược cố ý làm cho hắn nhẹ nhàng đạp lên cành cây, cành cây không thấy một chút động đậy.
Sương nói, giày của hắn rất dễ hỏng nên cố ý tìm người làm cho hắn một đôi, kỳ thực vẫn còn có rất nhiều đôi đang để ở nhà, nghĩ đến chữ ‘nhà’, tâm tình của hắn tựa hồ tốt một chút.
Trong lúc mọi người đang giao đấu triền miên, một tiểu bạch ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu gia bảo bảo chủ, ngăn trở cước bộ của hắn muốn đem Lăng Sương Nhược cùng đồng Phượng đi khỏi.
“Người, ở lại.”
Liễu bảo chủ không rõ người từ chỗ nào chợt hiện ra. nhưng khi hắn tập trung nhìn vào thì lại nhìn thấy một tiểu quỷ đầu, nhãn thần sắc bén làm cho hắn không khỏi run rẩy.
“Ngươi là tiểu quỷ nhà ai?”
Lăng Nguyệt Vụ hơi ngẩng đầu, nhưng người hắn nhìn không phải là Liễu bảo chủ mà là Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược chỉ là hơi cau mày, hắn không thể nói chuyện.
Đồng Phượng cũng không rõ tiểu hài tử trước mắt ở đâu hiện ra, cau mày lộ ra một biểu tình khác, chí ít cũng không phải khinh miệt.
Lăng Nguyệt Vụ bình tĩnh đứng ở tại chỗ, cho Liễu bảo chủ một khí thế áp bách, trường hợp như vậy có bao nhiêu tiểu hài tử không biết sợ?
Dần dần, Lăng Nguyệt Vụ hấp dẫn được nhãn cầu của những người đang tranh đấu.
“Thả người.”
Đồng âm bình tĩnh nhàn nhạt vang lên, thanh âm cảm giác như không có nhiều tình cảm bao hàm bên trong nhưng lại làm cho người Lăng Lạc cung một mảnh kích động, kia là tứ thiếu gia của bọn họ…Chỉ là bọn họ cũng không hiểu, tứ thiếu gia xuất hiện khi nào?
“Một tiểu quỷ đầu cũng muốn ở chỗ này dương oai? Đỗ đại, Đỗ nhị, Đỗ tam đem tiểu quỷ này thanh lý cho ta, đừng cản đường.”
Người Liễu bảo chủ gọi chính là ba người vừa nãy bên cạnh hắn, chỉ thấy trong đó một người đi hướng Lăng Nguyệt Vụ, giơ tay muốn xách áo Lăng Nguyệt Vụ lên, chỉ là Lăng Nguyệt Vụ thân hình chợt lóe đi ra phía sau nam nhân, nam nhân nhất thời đứng yên tại chỗ, đột nhiên cả người thẳng ngã về phía trước, phanh!
Chấn vang toàn bộ lôi đài.
Mọi người đứng ở tại chỗ quên cả vết thương đang đau nhức trừng lớn mắt nhìn một màn ở trước mặt, nam nhân gọi là Đỗ đại kia vừa mới giơ tay lên, liền chết?
Tất cả mọi người không nhìn thấy nam hài xuất thủ làm sao…
Lăng Nguyệt Vụ đứng ở phía sau Đỗ đại vừa mới ngã xuống, lần thứ hai hiện ra trước mặt người khác, ngay cả Lăng Sương Nhược cả đêm không hề có một biểu tình trên mặt cũng hiện ra kinh ngạc.
Mà Đồng Phượng càng kinh ngạc nhiều hơn, hài tử này rốt cuộc là ai?
Lăng Nguyệt Vụ bình thường lười nói lần thứ hai bình tĩnh mở miệng, “Thả người.”
Liễu bảo chủ vốn đối với sự xuất hiện của Lăng Nguyệt Vụ rất khinh thường, hiện nay hơi có chút sợ, mặt khác hai người còn lại ánh mắt bao hàm kinh ngạc, ca ca của mình chết không minh bạch, làm sao, làm sao có thể…
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn chưa bao giờ biết đến trong chốn giang hồ có một tiểu nam hài thân thủ như vậy.
Đỗ nhị, Đỗ tam múa kiếm trong tay muốn bắt Lăng Nguyệt Vụ, đáng tiếc tay của bọn họ mới vừa giơ lên chém về phía trước đã đứng ở tại chỗ, mọi người không hề thấy Lăng Nguyệt Vụ làm sao xuất thủ…
Kim châm yên tĩnh rơi xuống, người của Liễu gia bảo chỉ có kinh ngạc cùng kinh ngạc, Lăng Nguyệt Vụ ném trong tay cây châm dài đã trực tiếp đi qua tim Đỗ đại, thẳng đi về hướng Lăng Sương Nhược.
Nhẹ nhàng chạm vào ngực Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược chiếm được tự do, “Vụ nhi?”
Lăng Nguyệt Vụ đã cao tới ngực Lăng Sương Nhược, mấy tháng không gặp, hắn đã cao hơn, thế nhưng so với trước khi Lăng Sương Nhược rời đi đã gầy không ít, hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lăng Sương Nhược đang mang thái độ không giải thích được, trong trời đất tựa hồ chỉ có Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược hai người, Đồng Phượng bị trói bên cạnh Lăng Sương Nhược đã bị trong suốt hóa.
“Lừa đảo.”
Lăng Nguyệt Vụ nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược một lát mới mở miệng, Lăng Sương Nhược thì vẫn không thể tin được nam hài trước mắt liên tục xuất thủ giết người không nhìn rõ chiêu thức lại chính là con mình.
“Vụ nhi?”
“Lừa đảo.”
Lăng Sương Nhược muốn kéo lại tay Lăng Nguyệt Vụ, nhưng Lăng Nguyệt Vụ không muốn cho hắn chạm vào, bình thường Nguyệt Vụ sẽ không như vậy. Mọi người tiếp tục từ kinh ngạc đến ngây người, bọn họ chưa từng nhìn thấy Lăng cung chủ nói nhiều như vậy, mà tiểu nam hải tiểu Vụ nhi này, cùng hắn có quan hệ gì?
Liễu bảo chủ cứng ngắc tại chỗ lặng lẽ lui về phía sau, đáng tiếc bị Thanh Y của Lăng Lạc cung nhanh chóng lấy lại tinh thần từ kinh ngạc bắt được, độc của cung chủ còn chưa giải hắn làm sao có thể trốn.
Lăng Nguyệt Vụ lắc mình đột nhiên rời khỏi trước mắt mọi người.
“Vụ nhi!”
Lăng Sương Nhược hô to, muốn tiến lên thế nhưng bị Đồng Phượng trói cùng một chỗ, đi không được.
“Chung Ly, đuổi theo!”
“Nhưng, cung chủ…”
“Đuổi không kịp mang đầu tới gặp ta.”
Lăng Sương Nhược trong lòng có chút buồn bực, lần đầu tiên thấy Vụ nhi tức giận.