Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 27: Ta không muốn chết



Quỷ lao là một nơi tứ phía đều dùng song sắt gắt gao vây quanh, trên mặt đất lót cỏ dại, bỡi vì thời gian quá lâu, lại ẩm ướt, nên cỏ dại này không còn duy trì được dáng vẻ ban đầu, hơn nữa ẩm ướt liền kết thành từng mảnh từng mảnh, căn bản không phải là nơi người có thể ngủ được.

Nàng ngồi gần cửa, lớn tiếng hướng ra phía ngoài hô vài câu, có hai người trông coi đang uống rượu, nge được tiếng kêu, chỉ là lười biếng nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục uống rượu. Cẩm Ngôn siết chặt trâm cài, cắn chặt răng. Đối với cánh tay, liền bỗng dưng đâm thẳng xuống,

Thân là bác sĩ nhiều năm như vậy, đối với mỗi một chỗ kinh lạc trên người đều rất quen thuộc, giống như đụng đến cái mũi lông mày của mình đều quá mức đơn giản. Nàng chưa bao giờ muốn chết, nhưng mà giờ phút này, nàng không thể nghĩ được biện pháp khác, biện pháp duy nhất, chỉ có thể làm như vậy, lấy tánh mạnh mình ra đánh cược một lần, ít nhất, giờ phút này nàng cũng không thể tìm cứu binh của triều đình, nàng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp duy nhất, chỉ có thể là tìm đường sống trong chỗ chết thôi!

Động mạch bị phá, máu trong chốc lát liền đổ ra. Nàng lại tiếp tục dùng sức hướng hai người trông coi kia hô to một tiếng, giơ lên cánh tay đầm đìa máu cho bọn họ xem. Quả nhiên, sắc mặt hai người kia liền thay đổi, chạy vội tới. Vừa nhìn thấy tốc độ máu chảy nằm ngoài phạm vi dự đoán của bọn họ, một người trong đó vội vàng nói :”Mau, nhanh đi truyền tin cho Lượng quỷ đại nhân, còn phải thỉnh đại phu đến, Lượng quỷ đại nhân nói, tuyệt đối không thể để cho nha đầu này tự sát, nhanh đi!”

Mắt thấy người kia té chạy ù ra khỏi nhà lao, cảnh giác Cẩm Ngôn khẽ buông lỏng, tay kia vội vàng đè lại vị trí máu đang phun, tiếp theo, khẩn cấp cấp tốc băng bó, nhưng dù là như thế, hoa phục cẩm tú bạch sắc trên người cũng đã bị nhiễm máu trở nên loang lổ, quần áo trên người cơ hồ đều bị nhiễm đỏ.

Thái y rất nhanh liền đến, sau khi giúp nàng bôi thuốc băng bó, Lượng quỷ kia cũng chạy đi lại, vừa thấy tình tình nơi này, quỷ khí trên người càng âm trầm hơn, hai người trông coi kia quỳ trên mặt đất đã run run. Cẩm Ngôn mắt thấy thái y kia lưu loát giúp bản thân chữa trị, bộ dáng lại giống như phải rời đi, nàng vội vàng bắt lấy cánh tay đối phương, vôi la lên :”Đại phu, lương y như từ mẫu, tỳ nữ ta đây sốt cao không lui, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay cả mệnh cũng không thể bảo toàn, kính xin đại phu phát tâm từ bi, cứu cứu nàng đi!”

Đại phu kia cũng ăn mặc giống những người trong Quỷ vương phủ, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lượng Quỷ một cái.

Lượng quỷ không thể tin trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu âm trầm giây tiếp theo liền muốn đem nàng trở thành sống ba sách cốt* (a ùm, đại khái là k biết a) :”Ngươi vì chuyện này, nên mới tự sát?”

“Mạng người tự nhiên là rất quan trọng, ta tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng tìm chết, nhưng một đám các ngươi coi mạng người như cỏ rác, nếu không làm như vậy, các ngươi thế nào sẽ đến đây?” Cẩm Ngôn nhìn thẳng hắn, đã trải qua trận sinh tử này, nàng thấy rất kì quái, giờ phút này không có cảm giác hết hồn gì, ngược lại lại là một mảnh gió êm sóng lặng *(trầm tĩnh).

Nàng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lượng quỷ, lại nhìn về phía đại phu kia, thành khẩn nói :”Đại phu, xin ngươi phát thiện tâm, nếu thật sự không được, cho ta một vò rượu trắng cũng được, van cầu ngươi!”

“Chậm!” Đại phu không đáp lời, nhưng mà Lượng quỷ lại tiếp lời, cười lạnh một tiếng nói :”Động tác lớn của ngươi không phải đơn giản là chỉ kinh động đến bổn toạ, còn kinh động đến Quỷ đế, Quỷ đế lên tiếng, lệnh cho ta mang ngươi đến đó. Phong cách làm người của Quỷ đế, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe qua một hai câu nói, so với quan tâm đến tỳ nữ của ngươi, chẳng bằng giờ phút này, ngươi tự cầu nhiều phúc cho mình đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.