Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 47: Người vốn không nên xuất hiện



Sự kiện từ sau ngày đại hôn, Tướng quân phủ liền tăng cường phòng hộ, ngoại trừ Bích Thuỷ ra, Ôn Hằng còn cố ý phái hai thân tình của mình ngay đêm luân phiên canh giữ, cứ như vậy, nửa tháng sau liền trở nên yên tĩnh hơn, Cẩm Ngôn ngày ngày trong phòng đọc sách, tuy rằng Mạch Sở Tuyệt không thường đến, nhưng cứ cách vài ngày cũng sẽ phái người đưa một ít thư đến, Ôn Hằng vì làm cho nàng an ổn ở lại Tướng quân phủ, cũng tìm rất nhiều sách y, thậm chí còn cấp cho nàng một số dược liệu, Cẩm Ngôn vốn có nền tảng, học thêm những thứ này càng thêm có ít, cho đến một tháng sau, ngày lễ trăng tròn, thánh chỉ trong cung liền truyền đến, nói là Thái Hậu ân điển, mời một nhà ôn thị vào cung, cùng Hoàng hậu Ôn Ca Ngâm hưởng ngày hội đoàn viên.

Dù sao cũng là tết trung thu, ngoại trừ một nhà Ôn thị là trường hợp đặc biệt ra, trong yến hội ngồi đều là văn võ bá quan, trận thế rất lớn, Cẩm Ngôn ngồi ở bên cạnh vợ chồng Ôn thị, cũng không biết là cố ý hay vô tình, đối diện nàng, chính là Tần vương, ánh mắt hai người nhìn nhau, Cẩm Ngôn ngây người ngẩn ra, Tần vương mỉm cười với nàng, nâng ly rượu lên một hơi uống sạch, cái cốc ở trong tay Cẩm Ngôn, không hiểu sao, lại có chút nóng bỏng.

Từ sau lần từ biệt của hai người ở Lưu Danh lâu, Ôn Hằng tất nhiên là tự mình đi đến Tần vương phủ cảm tạ, lại bì Tần vương một câu “ Nhạc phụ đại nhân” đáp lại, giờ phút này, đối mặt khoé môi tự tiếu phi tiêu của hắn, Cẩm Ngôn không khỏi nhớ đến đại hôn hai người sắp tới, tim liền không khỏi trùng trùng nặng nề.

Mọi người an vị, rất nhanh, Thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng cùng nhau nhau nhập toạ, yến hội mới chính thức bắt đầu.

Cẩm Ngôn đối với ca múa cổ đại cảm thấy hứng thú cũng không quá lớn, hơn nữa trừ hậu cung quyến nữa ra, nàng cũng chỉ là con của một nhà quan viên, đương nhiên đều cảm thấy không được tự nhiên, cho nên nàng tận lực để cho mình cúi thấp người xuống, cúi người gắp thức ăn, cúi người uống rượu, may ắn rượu này được làm ủ từ trái cây, nên nồng độ cũng cực thấp, uống như vậy cũng không quá dễ say.

Ngẫu nhiên liếc mắt, nàng cẩn thận quan sát Ôn Ca Ngâm, không thể không nói, sau khi Ôn Ca Ngâm, Hoàng thượng đối với nàng yêu chiều quả thật không gì sách kịp, chỉ cần vô tình liếc mặt một cái, liền nhìn thấy hoàng thượng cùng nàng ta đều vài lần thì thầm nói giỡn, từ lúc bắt đầu ngồi vào vị trí đến giờ, bàn tay Ôn Ca Ngâm liền luôn luôn được hoàng thượng nắm chặt ở trong lòng bàn tay, trình độ yêu chiều hiển nhiên liền biểu lộ.

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Ôn Ca Ngâm mỗi khi nhìn qua, ánh mắt tất cả đều là vẻ trân trọng của tình cảm tỷ tỷ đối với muội muội, còn có khí hái Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, căn bản tìm không ra một chút âm ngoan độc lạt trên người nàng ta. Ánh mắt Cẩm Ngôn khẽ cụp xuống, nàng tuy rằng luôn luôn hoài nghi Ôn Ca Ngâm, hơn nữa còn có lần khẳng định là nàng ta, nhưng dù sao cũng không có chứng cớ gì, nàng chỉ có thể đem tất cả những thứ này dằn xuống đáy lòng, yên lặng nghỉ ngơi dưỡng sức. Nàng chưa bao giờ muốn đem ai coi là địch nhân, nàng cũng chỉ là tự bảo vệ bản thân mình mà thôi.

Chung quy vẫn thấy yến tiệc rất buồn, Cẩm Ngôn muốn đi ra ngoài đi dạo một lúc, Ôn Hằng sợ sự kiện rơi xuống nước lần trước lại phát sinh, liền kêu một tiểu công công đi theo. Cẩm Ngôn dựa theo dẫn dắt của hắn đi dạo đến đình hóng mát của hậu hoa viên, đã là cuối thu, thời tiết rõ ràng rất lạnh, Cẩm Ngôn liền nằm xuống trên băng ghế ở trong đình, nói với công công phía sau :”Tiểu công công, cho ta ngủ một lát, khi yến tiệc sắp tàn, ngươi liền đánh thức ta.”

Công công kia tuy rằng không hiểu nàng vì sao không thích nội điện náo nhiệt, lại tự mình một người ở trong đình chịu đông lạnh như thế này, nhưng mà, vào cung cũng đã lâu ngày, hắn biết rõ không nên hỏi tuyệt sẽ không hỏi, vì vậy liền đáp lời một tiếng, im lặng canh giữ ở bên ngoài đình.

Tối hôm qua đọc sách hơi trễ, thế cho nên chỉ ngủ được hai ba canh giờ, lúc này nằm xuống, đúng là thật sự rất mệt.

Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ không biết bao lâu, quanh người đều rất yên tĩnh, Cẩm Ngôn cả kinh tỉnh lại, bóng dáng tiểu thái giám bên mình không biết lúc nào đã biến mất, ngược lại có một người hiện tại không nên xuất hiện nơi này lại đến, đang ngồi cách nàng không xa, con ngươi im lặng nhìn chằm chằm nàng. (ố ồ ai nào??? Các nàng đoán sẽ là ai?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.