Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 48: Vào thái y viện



Editor: tieudangnhi

Trên người hắn không có mặc ngoại bào, mặc dù mặc sườn phục, nhưng đằng long mua nanh múa vuốt kia vẫn làm cho Cẩm Ngôn cả kinh bỗng chốc tỉnh táo lại. Nàng nhanh chóng đứng dậy, mới phát giác, trên người lại nhiều thêm một kiện quần áo, tơ vàng ngân tuyến, phi long đằng vân giá vũ, không là long bào thì là cái gì?

Mà trong thiên hạ, người có thể ở trong hoàng cung minh mục mặc long bào, không phải hoàng đế Tần Phi Mặc thì còn có thể là ai?

Long bào kia theo nàng tuỳ tiện đứng dậy liền linh hoạt rơi trên mặt đất, Cẩm Ngôn kinh ngạc một chút, sau đó cuống quít đứng khom người nhanh chóng đem long bào nhặt lên, lại cẩn thận phủi phủi bụi đất, xong rồi mới hai tay dâng lên, tiến lên một bước quỳ gối trước mặt Tần Phi Mặc hành lễ nói :”Thần nữ không biết Hoàng thượng giá lâm, thật thất lễ, vạn mong Hoàng thượng thứ tội!”

Tần Phi Mặc phiêu lượn liếc mắt nhìn động tác của nàng, lúc lâu mới đem tằm mắt từ trên người nàng thu lại, bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói :”Miễn lễ!”

Cẩm Ngôn đứng dậy, trong lòng đến cùng cũng không yên, bốn phía trời đã tối, trong đình cũng đã lên đèn, nàng không biết bản thân đến cùng đã ngủ bao lâu? Tần Phi Mặc lại ở trong này ngồi bao lâu? Mà hắn đến đây để làm gì, ngồi ở trong đình nào làm chi chứ? Ít nhất, nàng cũng không cho rằng, một ông vua của một nớc sẽ nhàn tình nhã trí nhìn một người quái dị ngủ, hơn nữa, còn nhìn hữu thần như vậy.

Thời điểm trong lòng nàng rối rắm, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, vừa rồi cũng không mặc nhiều quần áo, lúc nãy vốn dĩ vì ngủ quá say nên thân thể mới có chút ấm áp, bị gió lạnh thổi qua, chợt cảm thấy lạnh buốt, theo bản năng, liền ôm lấy cánh tay của mình.

Tần Phi Mặc ngâng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng trên ngoại bào trong tay nàng, thản nhiên nói :”Nếu cảm thấy lạnh, vậy liền phủ thêm đi!”

Cẩm Ngôn vội vàng thu tay lại, lắc lắc đầu phủ nhận nói :”Thần nữ không có lạnh.”

Tần Phi Mặc không nói gì, nửa ngày mới buông ly trà đứng lên, trực tiếp lấy đi ngoại bào trong tay nàng, lại khoác vào trên người nàng, Cẩm Ngôn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, hai tròng mắt Tần Phi Mặc không mang theo chút tình cảm gì, tiếng nói không mặn không nhạt :”Chờ đến khi phong hàn mới thích sao?”

Ngón tay hắn còn dừng trên vạt áo của nàng không thu lại, Cẩm Ngôn cả người cứng ngắc, chỉ cảm thấy giờ phút này hai người cách nhau rất gần, ngay cả thanh âm hô hấp của hắn nàng cũng có thể nghe rõ ràng, vội vàng lùi về phía sau một bước, cúi đầu xuống, nắm lấy vạt áo nói :”Thần nữ đa tạ Hoàng thượng!”

Tần Phi Mặc thu tay nhìn về phía nàng, bỗng nhiên nói :”Nghe nói ngươi gần đây đang học y?”

Trong lòng Cẩm Ngôn khẽ động, không nghĩ tới hắn sẽ chú ý đến chuyện của mình, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái khi hắn biết chuyện này, dù sao hắn thân là hoàng đế, Mạch Sở Tuyệt lại là ngự y của hắn, cho nên chút tin tức cũng có thể biết rất dễ dàng. Nàng thản nhiên đáp :”Khởi bẩm hoàng thượng, đúng là có học, chỉ là thần nữ tư chất ngu dốt, chỉ mới học được nửa tháng, lại còn chưa chính thức nhập môn.”

Sở dĩ nàng nói như vậy, chỉ là không muốn để cho người khác đối với nàng có điều nghi hoặc, đã nghĩ muốn học y, cũng cố sở học kiếp trước của bản thân, vậy vẫn là nên giấu tài cho tốt.

“Ngươi thích học y?”

“Vốn cũng chưa từng có hứng thú qua, chỉ là do mặt thần nữ… Cho nên thần nữ thầm nghĩ, cho bản thân học y, nói không chừng sẽ có thể trị tốt khuôn mặt này.”

Tần Phi Mặc giống như cam chịu gật đầu, lại thúc người ra tiếng nói :”Mạnh thái y cũng đang cần một người hỗ trợ bên người, ngươi đã là đồ đệ của hắn, trùng hợp hiện tại hắn lại thiếu người, nếu như ngươi thật sự muốn học, trẫm an bày ngươi vào thái y viện, giúp việc cho hắn như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.