Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 5: Sự tình hoa viên, giết gà doạ khỉ



Cho đến một ngày, Ôn Cẩm Ngôn y theo thường lệ, sau bữa sáng, liền đi phơi nắng một chút. Thân thể nàng mệnh nặng mới khỏi, trên người trừ ra đầu vai có một vết sẹo, liền chỉ có trên khuôn mặt. Trên mặt nàng vết thương rất nặng, vì không muốn bại lộ thân phận, nàng tạm thời không trị liệu cho mình, nhưng nàng tinh tế kiểm tra qua, nhất định sẽ để lai sẹo, muốn khôi phục dung mạo như trước, khả năng rất thấp. Là con người ai cũng đều có sở thích chưng diện, nhưng mà, sự tình đã thành sự thật, nàng cũng không vì thế mà rối rắm, thân ở triều đại nam tôn nữ ti này, nàng rất muốn cảm tạ Ôn Ca Ngâm đã khiến nàng trở thanh xấu xí, ít ra, nàng không hy vọng được vào hoàng cung, ngày ngày đều chờ đợi, tâm tư trống rỗng, chỉ hy vọng được phu quân ưu ái liếc nhìn một cái.

Nàng không phải cổ nhân, vô pháp cùng chung chồng, tất nhiên cũng làm không được phi tần trong hậu cung ba ngàn giai nhân.

“Có phải mặt Nhị tỷ thật sự sẽ không khá hơn? Ta nghe nha hoàn Xảo Tuệ nói, mặt Nhị tỷ bị cháy rất nghiêm trọng, ngay cả ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, chỉ sợ đời này đều mang khuôn mặt quái dị!”

“Cũng không phải ngày mai chính là cung yến tuyển Hậu sao, đáng tiếc a, từng là một tiểu thư mỹ mạo vô song, trong một đêm liền biến thành người quái dị, xem ra vị trí hậu vị này, sẽ là của đại tỷ!”

“Theo như ta thấy, nàng xứng đáng bị vậy, trước kia, ánh mắt đều ở trên cao, ỷ vào bản thân là đích nữ, chưa bao giờ lấy chúng ta để vào mắt, hiện tại thấy chưa, trong một đêm trở thành chuyện cười của kinh thành, ta nghe nói a, phụ thân trước đó vài ngày, đã bí mật giúp nàng chuẩn bị hôn sự, nhưng mà, ngày xưa các công tử đạp phá cửa phủ vì muốn cưới nàng, hiện tại sau khi bị huỷ dung, chính là đi cưới người khác, thật là cực kì buồn cườ!”

“Hư, đừng nói nữa, Nhị tỷ đến đấy…”

Ôn Cẩm Ngôn đến đây có một lát, mấy người kia thoải mái vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, đến bây giờ mới phát hiện nàng, xem ra, trong phủ viện này, có đến khối người chế giễu nàng.

“Nhị tỷ hảo.” Vài người cùng tiến lên hành lễ, sau khi được Cẩm Ngôn miễn lễ, liền nhất tề đứng một bên, rõ ràng không yên không thôi.

Tầm mắt Cẩm Ngôn, nhất nhất từ trên người các nàng xoẹt qua. Tướng quân phủ có ba di nương, chín nữ nhi, ba nam nhi. Trước mắt nơi này vừa khéo có bảy nữ hài tử, tuồi lớn nhất, mười bốn, mười lăm tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ mới năm sáu tuổi.

Nàng vốn muốn nói cho các nàng lui đi, nhưng vừa thấy tỳ nữ Lãnh Nguyệt bên cạnh nhìn sắc mặt các nàng, rõ ràng là âm trầm, bộ dáng buồn bực cùng bất bình, tâm tư bỗng nhiên vừa chuyển. Là một tỳ nữ còn có thể tức giận đến như thế, nàng là tiểu thư, biểu hiện thái độ bình tĩnh, ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, hơn nữa nàng đã từng biết qua tính tình của Cẩm Ngôn, rõ ràng là tư thế tiểu thư mười phần, lại nghĩ đến, ngày mai chính là dạ yến trong cung, nàng cùng Ôn Ca Ngâm tất sẽ gặp mặt, cảm thấy liền có tính toán.

Nàng mặc dù là người thế kỉ hai mươi mốt, trong lòng thuỷ chung đều có nguyên tắc bình đẳng, sẽ không tự nhiên mà lấy người khác ra trêu đùa, nhưng mà người không đụng ta ta không phạm người…

“Vừa rồi nói, người buồn cười cực kỳ là ai?” Nàng thư thái ngồi trên băng đá, tiếp nhận súp lơ của Lãnh Nguyệt đưa qua, không chút để ý phân phó :” Lãnh Nguyệt, đưa vài vị tiểu thư nhỏ về trước.”

Tiểu thư từ mười tuổi trở xuống đều bị Lãnh Nguyệt thả đi, còn lại chỉ có ba người. Đều là mười ba đến mười lăm tuổi, ba người đứng ở đây, đều bất an nhìn Cẩm Ngôn, cuối cùng, cô nương lớn tuổi nhất đứng dậy, khúm núm nói :” Là ta…”

Cẩm Ngôn nhìn cũng chưa nhìn nàng, nhẹ nhàng phân phó Lãnh Nguyệt đang đứng bên cạnh :” Vả miệng, tát nàng một bạt tai, làm cho nàng ta nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.