Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 52: Lệ chẩn



Sân rất lớn, tổng cộng có bốn gian phòng ở, theo mỗi phương hướng là một gian, tiểu thái giám đưa nàng đến căn phòng ở phía bắc, dừng lại bên cạnh một cái giường. Gian phòng này có bốn cái giường, bất quá chỉ có một cái giường là có người ở.

Tiểu thái giám đem chăn bông quần áo của nàng đặt trên một cái giường, giải thích: “Người ở giường kia là cung nữ Tiểu Thiền, phụ trách hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho hoàng thượng, tâm tư tinh vi, là một cô nương rất hoạt bát, lại rất dễ thân cận.”

Cẩm Ngôn mỉm cười, nàng tất nhiên nghe hiểu ngụ ý của tiểu thái giám, từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu đã chuẩn bị từ sớm, kín đáo đưa cho hắn nói: “ Làm phiền công công.”

Có tiền dễ làm việc, đạo lý này dù ở cổ đại hay ở hiện đại, đều thông dụng.

Thái giám kia không dấu vết đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, ôn hòa cười nói: “ Ôn y nữ khách khí, về sau nếu có gì cần, cứ đến tìm nô tài, nô tài nếu có thể làm được, tự nhiên sẽ thay Ôn y nữ cống hiến sức lực.”

Cẩm Ngôn gật đầu một cái, tiểu thái giám lúc này mới hành lễ cáo từ.

Cẩm Ngôn đem giường nhỏ dọn dẹp một phen, tuy rằng tướng quân phủ cách hoàng cung cũng không tính là quá xa, nhưng là trải qua một phen ép buộc, cũng đủ mệt mỏi. Thời điểm dùng cơm trưa, Tiểu Thiền cùng phòng với nàng đã trở lại, quả nhiên giống như lời thái giám kia nói, là một cô nương cực kỳ hoạt bát. Cẩm Ngôn còn chưa mở miệng, nàng liền thân thiết ôm cánh tay của Cẩm Ngôn, cũng không ghét bỏ mặt của nàng, trực tiếp kéo nàng đi ăn cơm: “ May nhờ tỷ tỷ tới, ta ở một mình lâu như vậy, cũng mau tịnh mịch chết, bây giờ cũng may tỷ tỷ tới, có thể cùng ta nói chuyện.”

Thiếp thân tỳ nữ bên người hoàng đế, tuy rằng là tỳ nữ, nhưng thân phận đến cùng có chút bất đồng. Nàng mới vừa tới đây liền bị xem là nô tỳ dài nô tỳ ngắn, làm cho Cẩm Ngôn có chút không biết làm sao, cũng may cô nương này vô cùng biết cách quan sát sắc mặt mà lựa lời,biết nàng không vui liền sửa lại miệng.

Cẩm Ngôn không biết chỗ ăn cơm, Tiểu Thiền liền từng chút nói cho nàng biết, bất quá thời gian Tiểu Thiền ăn cơm không nhiều lắm, cho nên, sau bữa cơm trưa nàng liền vội vã rời đi, cho dù như vậy, nàng vẫn là giúp Cẩm Ngôn đại ân, điều này làm cho nàng cũng thật lòng thích tiểu cô nương hoạt bát này.

Buổi chiều, Cẩm Ngôn liền tính toán đi Thái y viên báo danh. Nàng thay đổi một thân quần áo, tóc dài chải thành một hoa anh túc ở sau đầu, nếu không phải bởi vì gương mặt này, quả thực là thanh tú động lòng người. Cũng vì gương mặt này mà dọc theo đường đi, ánh mắt của các cung nữ thái giám nhìn nàng liền có chút kỳ quái. Bất quá Cẩm Ngôn cũng đã quen, đối với những ánh mắt này dù sớm thấy nhưng không thể trách, cho nên, cũng có thể thản nhiên đi qua, thẳng đến Thái y viện.

Mạnh Sở Tuyệt vừa lúc chẩn bệnh xong trở về, nhìn thấy nàng, ôn hòa cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi vào cung, ta đưa ngươi đi làm quen một chút hoàn cảnh, buổi tối ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, ngươi phải giữ vững tinh thần, theo ta đến các cung thỉnh an lệ chẩn.”

Trong lòng Cẩm Ngôn “lộp bộp” một tiếng, gương mặt đau khổ nói: “ Các cung bao gồm Hoàng hậu nương nương nữa sao?”

Mạnh Sở Tuyệt nhìn nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Đó là tất nhiên, không chỉ Hoàng hậu nương nương, Thái hậu và Hoàng thượng nơi đó đều phải đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.