Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 58: Hoàng thượng đây là muốn rời đi sao?



Cẩm Ngôn cả kinh, muốn tránh tay ra, lại không đành lòng. Tiểu Thiền nhìn ra sự phân vân của nàng, vội vàng suy yếu nói: “Cẩm Ngôn tỷ tỷ…Ta biết đây là yêu cầu quá đáng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ…Tiểu Thiền cũng không muốn trở về xin Cẩm Ngôn tỷ tỷ hỗ trợ…Cẩm Ngôn tỷ tỷ là muội muội của hoàng hậu, là Tần vương phi tương lai, ngay cả hoàng thượng phát hiện cũng sẽ không khó xử tỷ tỷ…Nhiều lắm là nổi giận một chút, hơn nữa, hoàng thượng cũng không dễ phát hiện được…Người tối nay đến chỗ ở của Đông mỹ nhân, Đông mỹ nhân lúc này đang được sủng ái, hoàng thượng nhất định sẽ ngủ lại…Cẩm Ngôn tỷ tỷ chỉ cần đứng ở ngoài điện, sáng sớm ngày mai ta liền tới thay là được rồi…”

Nàng nói chuyện đứt quãng, chỉ nói có một chút mà đã chật vật không thôi, Cẩm Ngôn trong lòng thở dài, cuối cùng nắm lấy tay nàng nói: “Ngươi bị bệnh như vậy mà còn cầu ta, ta nếu như không đáp ứng, làm sao xứng để ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ chứ.”

Trong lòng Tiểu Thiền ấm áp, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Cảm ơn Cẩm Ngôn tỷ tỷ…”

Bởi vì thời gian khẩn cấp, Cẩm Ngôn cũng hết cách đi thái y viện lấy thuốc, chỉ viết một cái phương thuốc đưa cho Tiểu Thiền, dặn nàng đi thái y viện tìm người quen biết, nói là mình an bài nàng đi. Tiểu Thiền ngàn ân vạn tạ, lúc này Cẩm Ngôn mới cảm thán một tiếng, thay quần áo của nàng, một đường cúi thấp đầu, theo hướng Tiểu Thiền nói tìm chỗ Tiểu Thiền trực.

Một cung nữ khác cùng trực chung với Tiểu Thiền biết tình huống của Tiểu Thiền, bởi vậy, lúc Cẩm Ngôn thay chỗ cho Tiểu Thiền, nàng cũng không có nữa phần kinh ngạc, ngược lại thân thiện hướng nàng mỉm cười. Cẩm Ngôn nâng lên khóe miệng, liền cùng với nàng, đứng ở tại ngoài điện.

Bên trong điện, mơ hồ có lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ truyền đến, khi thì tiếng cười đinh hương như châu ngọc, khi thì giọng nói thẹn thùng, đưa tình ẩn tình, trong không gian thanh âm nam tử hòa cùng thanh âm nũng nịu của nữ tử, một tiếng hai tiếng, nghe không rõ lắm. Cẩm Ngôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, ước chừng thời gian khoảng một ly trà sau, ánh nến trong điện tắt, sau đó, lại có tiếng ngâm nga của nữ tử truyền đến, Cẩm Ngôn ngẩn ra, theo bản năng ngẩn đầu, cách đó không xa, đã thấy cung nữ ở đối diện sớm đỏ bừng mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, vẻ mặt ngượng ngùng.

Cẩm Ngôn bỗng nhiên liền hiểu được, trên mặt không khỏi đỏ lên, trong lúc nhất thời, hai người đều lặng im không nói chuyện.

Mọi tiếng động đều yên lặng xuống, tiếng ngâm nga kia dị thường rõ ràng, cùng với tiếng nam tử ồ ồ thở dốc, đâm thật mạnh vào trong tai hai người, thật lâu không nghỉ. Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc này động tĩnh trong điện rốt cuộc mới ngừng lại, qua một lúc, lại có tiếng bước chân truyền đến, cửa điện lập tức mở ra, Cẩm Ngôn cảm thấy căng thẳng, đúng là Trương Lễ mở ra cửa điện.

“Tại sao lại là ngươi?” Hắn nhìn đến Cẩm Ngôn, hiển nhiên kinh ngạc một chút, Cẩm Ngôn nghĩ rằng, còn tưởng rằng thật có thể bình an không để ai biết, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị phát hiện, đành phải nhắm mắt nói: “Trương công công, đêm qua Tiểu Thiền gặp gió, giờ nhiễm phong hàn, lúc này sốt cao không giảm, cho nên Cẩm Ngôn tự tiện tới trực ban thay cho nàng ấy, mong công công thứ tội.”

Trương Lễ gắt một cái, lập tức bất đắc dĩ không kiên nhẫn nói: “Được rồi,không cần nói gì nữa, hoàng thượng muốn đứng dậy, hai người các ngươi còn không mau đi hầu hạ?”

Cẩm Ngôn ngẩn ngơ, còn không biết làm như thế nào, ống tay áo đã bị người khác kéo một chút, đúng là tỳ nữ đứng bên cạnh kéo ống tay áo nàng.

Nàng cảm thấy run lên, chỉ có thể kiên trì đi theo.

Bên trong điện, huân hương lượn lờ, hơi thở hoan ái còn chưa tán đi hết, Cẩm Ngôn nhíu mi đi vào, lại thấy y phục phân tán trên đất, hỗn độn vô cùng, mà Tần Phi Mặc một thân áo sơ mi tuyết trắng ngồi ở một bên trên giường, bên trong màn sa, hiện lên dáng người nữ tử quyến rũ, cánh tay ngó sen trắng như tuyết, âm thanh mang theo mị thái cùng uể oải cúi đầu nói: “Hoàng thượng đây là muốn rời đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.