Tiểu Thiền nói, gần đây người trước mắt này có chút sủng ái Đông mỹ nhân. Mặc dù Cẩm Ngôn không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng lại thấy đôi cánh tay ngó sen hiện ra, làm cho người ta mơ màng sinh ra xuân sắc khôn cùng, sao còn có tâm trí để ý đến dung mạo kia.
Tần Phi Mặc nhéo lòng bàn tay nàng một chút, đôi con ngươi hẹp dài không biết có phải là do vì vừa trải qua hoan ái, nhưng lại nhiễm một loại phong tình, liếc mắt nhìn Đông mỹ nhân một cái, thản nhiên nói: “ Mấy ngày gần đây, công việc trong triều rất nhiều, trẫm không thể dành thời gian cho việc khác quá nhiều, Đông nhi phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi buổi chiều, trẫm lại đến nhìn ngươi.”
Đông mỹ nhân “Ân” một tiếng, phong tình vạn chủng đẩy ra sa mạn, theo đứng dậy từ trên giường, cầm một kiện ngoại bào rộng thùng thình của Tần Phi Mặc phân tán trên đất bao bọc người lại: “Nô tỳ hầu hạ hoàng thượng rửa mặt chải đầu.”
Tần Phi Mặc hơi hơi vuốt cằm, lúc này, sớm có cung nhân chuẩn bị tốt dụng cụ rửa mặt bưng tiến vào. Đông mỹ nhân đầu tiên giúp Tần Phi Mặc rửa mặt, lập tức lại tinh tế vì hắn thay quần áo, ngũ trảo bàng long trên long bào màu đen, lúc trước còn có vài phần xinh đẹp phong tình của hoàng đế, trong chốc lát mi mày hiên ngang, khí phách uy nghiêm, trở thành bậc đế vương không tùy tiện nói cười, âm tình bất định.
Cẩm Ngôn hạ ánh mắt, từ đầu đến cuối không chớp mắt cùng với người cung nữ kia đứng ở trong một góc, Tần Phi Mặc từ đầu đến cuối tựa hồ không phát hiện ra nàng, đến khi thân hình hắn sải chân bước ra khỏi điện, nàng mới đi theo nhẹ nhàng thở ra.
Sao trên trời đều trốn vào tầng mây, mới giờ sửu một khắc, bên ngoài một mảnh tối đen, nhưng lại không biết từ khi nào mưa phùn liên lục kéo đến. Trương Lễ ở phía trước che ô để Tần Phi Mặc lên kiệu, khi kiệu hướng đến phía tẩm điện mà đi, trong tiếng cung đưa của Trương Lễ, ở phía sau Cẩm Ngôn cũng hô lên vạn tuế, rồi cấp tốc đi theo vọt vào màn mưa.
Rất nhanh liền đến tẩm cung.
Tần Phi Mặc vốn đang sải bước tới cửa điện bỗng nhiên dừng lại bước chân một chút, ngay tại thời điểm Cẩm Ngôn cho rằng hắn vẫn không phát hiện ra, hắn bỗng nhiên xoay người lại, nhìn nàng liếc mắt một cái, mày nhíu lại nói: “Nửa đêm canh ba yên lành, Ôn y nữ không ngủ được, chạy tới tẩm cung của trẫm làm gì?”
Cẩm Ngôn mặt đỏ lên, lời này dường như có ý tứ, thật giống như nàng đến đến nơi này nịnh bợ lấy lòng hắn vậy.
Nàng chưa trả lời, Trương Lễ ở bên cạnh giải thích nói: “Dạ bẩm hoàng thượng, Ôn y nữ là thay người khác trực ban, chỉ vì Tiểu Thiền cùng phòng nhiễm phong hàn, cho nên thay thế mà đến.”
Tần Phi Mặc cao thấp đánh giá, liếc mắt nhìn Cẩm Ngôn một cái, bỗng nhiên nói: “Nội Vụ phủ làm chi, sự tình đơn giản như vậy đều giải quyết không xong?”
Trương Lễ vội vàng quỳ xuống, Cẩm Ngôn cảm thấy cả kinh, sợ chuyện này lại liên lụy đến Tiểu Thiền, vội vàng cũng quỳ xuống theo giải thích nói: “Dạ bẩm hoàng thượng, sự việc đột ngột xảy ra, không kịp thông báo cho Nội Vụ phủ, cho nên Cẩm Ngôn lớn mật thử một lần.”
Tên hoàng đế này thật sự là đoán không ra trong lòng hắn nghĩ như thế nào, trước đó vài ngày còn đối với y phục của nàng dào dạt hứng thú, bộ dáng cực kỳ quan tâm, mấy ngày không thấy, dường như lại bắt đầu xoi mói khiêu khích nàng.
Trong lòng nàng tim đập thình thịch, Trương Lễ ở bên cạnh trên đầu sớm ra một tầng mồ hôi, Tần Phi Mặc cuối cùng cũng không tiếp tục truy cứu nữa, thu hồi tầm mắt, đi nhanh tiến vào tẩm phòng.
Trương Lễ thở ra một hơi, nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, trách cứ nói: “ Còn không mau đuổi theo, làm hoàng thượng tức giận, người thứ nhất bị phạt chính là ngươi.”
Cẩm Ngôn cảm thấy rùng mình, vội vàng đứng dậy, cùng với Trương Lễ, bước nhanh đi theo tiến vào.