Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 60: Trong cung đang cần một y nữ



Cẩm Ngôn chưa bao giờ đến Quảng Lăng cung, đây là lần đầu tiên đến.

Trong cung điện Quảng Lăng cung to như vậy, nàng còn chưa nhìn thấy Tần Phi Mặc đi nơi nào, đã thấy Trương Lễ nhanh chóng phân phó cung nhân phía sau chuẩn bị quần áo, bản thân nàng lại bước nhanh vòng qua tiền điện tới hậu đường, Cẩm Ngôn tự nhiên bước nhanh đuổi kịp. Lại không nghĩ rằng, đã tiến vào hậu đường, mới phát giác nơi này lại có càn khôn*.

( Trong bản dịch thì càn khôn dịch thành trời đất, nhưng mình không hiểu dùng như thế nào cho phù hợp, nên mình giữ nguyên bản từ càn khôn, vì mình mới edit nên các bạn thông cảm nha)

Bên trong hậu đường lượn lờ mờ mịt, lại có bể ôn tuyền, mà giờ phút này, Tần Phi Mặc mở ra hai tay, phân phó cởi áo, ý tứ rõ ràng: Hắn muốn tắm rửa.

Cẩm Ngôn ngây người, trong lòng lại rất bối rối, cung nữ bên cạnh chạy nhanh đẩy nàng một cái, lập tức vội vàng tiến lên, bắt được một bên áo của Tần Phi Mặc, bắt đầu vì hắn cởi áo.

Cẩm Ngôn thấy cung nữ kia ra hiệu, đành phải nhắm mắt bước lên, mặc khác lúc cung nữ kia đến gần bên người, Tần Phi Mặc bỗng nhiên phân phó nói: “Nơi này lưu lại Ôn y nữ, những người còn lại đi xuống đi.”

Trương Lễ một lần nữa liếc mắt cảnh cáo Cẩm Ngôn một cái, lúc này mới dẫn đám người chờ đợi phía sau đi ra.

Cẩm Ngôn không biết chuyện gì, nhất thời đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì, lại thấy Tần Phi Mặc vẫn như cũ đưa hai tay, lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng vì hắn cởi ra ngoại bào.

Cởi hết lớp này đến lớp khác, chỉ còn một lớp cuối cùng, Cẩm Ngôn lại do dự. Theo lý thuyết, tắm rửa thì phải cởi toàn bộ, nhưng thân phận của nàng thật khó xử, như vậy hầu hạ tất nhiên sẽ không tốt.

Bất quá nàng chỉ do dự một chút, Tần Phi Mặc bỗng nhiên liền cúi đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt lợi hại nhìn nàng làm cho trong lòng nàng phát run, vội vàng vươn tay ra, đem lớp y phục cuối cùng của hắn cởi ra.

Quần áo không còn, lập tức lộ ra thắt lưng nam tử to lớn, Cẩm Ngôn cúi đầu không nhìn tới, cảm thấy trong lòng nhảy bang bang. Tần Phi Mặc lướt qua nàng, chậm rãi hướng về phía ôn tuyền, sau đó chợt hỏi nàng: “Ôn y nữ đã học một tháng, không biết y thuật tiến triển như thế nào, trẫm đã nhiều ngày thường xuyên bị đau đầu, ngươi bắt mạch cho trẫm? Nhìn xem trẫm mắc bệnh gì.”

Cẩm Ngôn cúi đầu đáp ứng “Dạ”, Tần Phi Mặc liền từ trong ôn tuyền vươn tay đến, Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua khoảng cách của hai người, hắn ở trong ôn tuyền, nàng đứng ở bên bờ, bất đắc dĩ, đành phải quỳ gối dưới đất, bàn tay trắng nõn đặt lên mạch đập của hắn tinh tế chuẩn bệnh.

Tần Phi Mặc nửa tựa vào bể ôn tuyền, hai tròng mắt như có như không nhìn nàng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cẩm Ngôn bắt mạch xong nhẹ nhàng nói: “Có phải gần đây hoàng thượng thường hay đau đầu đồng thời có cảm giác hoa mắt chóng mặt?”

Tần Phi Mặc ngước mắt lên nhìn nàng một cái, hơi hơi kinh ngạc “Ân” một tiếng, Cẩm Ngôn lập tức thu tay lại ngồi quỳ ở bên bờ nói: “Thân thể hoàng thượng cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là quá mức mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, những triệu chứng này tự nhiên không còn.’

Tần Phi Mặc “Nga” một tiếng, nhìn Cẩm Ngôn ngoan ngoãn, nhớ tới lời đồn đại trong cung mấy ngày nay, híp mắt một cái nói: “Xem ra y thuật của Ôn y nữ thật sự rất tốt, cũng không làm trẫm phí tâm tư đưa ngươi tiến cung.”

Lời này nói ra, ý tứ là lạ, Cẩm Ngôn suy nghĩ một lúc, cũng không biết hắn có ý tứ gì, chính là đáp: “Hoàng thượng có ơn cất nhắc, thần nữ không dám lười biếng, tự nhiên toàn tâm toàn ý đọc sách thuốc, cho nên bây giờ mới có chút thành tựu.”

“Trẫm xem Ôn y nữ thiên tư thông minh, trùng hợp trong cung của trẫm đang thiếu một y nữ, nếu như không, Ôn y nữ liền lưu lại, vì trẫm dốc sức được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.