Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 64: Không biết chết như thế nào



Chỉ chốc lát sau, Ôn Ca Ngâm liền từ ngoài điện tiến vào, nàng mặc một thân áo phượng, tóc vấn kiểu phi vân kế, trên trán điểm một đóa hồng mai, mắt đen xinh đẹp sáng ngời, da thịt như tuyết, trên tóc cài trâm Phượng Hoàng, lúc đi tới, trông rất sinh động, giống như giương cánh muốn bay, cao quý không thể với tới.

Cẩm Ngôn cúi xuống tầm mắt, sau khi biết nguyên nhân bản thân bị đánh,mặc kệ trong lúc đó nàng cùng Tần Phi Mặc có chuyện hay không có chuyện gì, lúc này nhìn thấy Ôn Ca Ngâm chung quy vẫn cảm thấy xấu hổ. Nàng lại ngẩn đầu, giật giật thân thể, giãy dụa muốn đứng lên hành lễ.

Ôn Ca Ngâm tiến lên một tay đè nàng lại, mười ngón tay như măng non, nhẹ nhàng nắm giữ tay nàng thở dài: “Tỷ tỷ tới trễ, để muội muội chịu khổ rồi...”

Cẩm Ngôn cúi đầu, che đi suy nghĩ trong mắt, xin lỗi nói: “Là Cẩm Ngôn không đúng, Cẩm Ngôn lại mang đến phiền toái cho tỷ tỷ..”

“Muội muội ngốc, nói cái gì vậy, ngươi cũng không phải không hiểu chuyện, kỳ thật, nếu muội thật tình muốn vào cung, chỉ cần cùng tỷ nói một tiếng, cũng không cần phải đi Quảng Lăng cung, tự mình đi tìm hoàng thượng...”

Nàng còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Cẩm Ngôn đã “Ồ” ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt tối đen của Cẩm Ngôn nhìn thẳng vào bên trong ánh mắt giữ kín như bưng của nàng, trong lòng Cẩm Ngôn lập tức liền tỉnh táo lại, có chút lạnh nhạt, nhếch môi nói: “Hoàng hậu nương nương cũng tin vào lời đồn đại từ bên ngoài sao? Nương nương yên tâm, thần nữ cho tới giờ không có lòng muốn vào cung, nếu nương nương còn lo lắng, hôm nay thần nữ liền trở về phủ, không bao giờ bước vào cung nữa bước.”

“Muội muội..” Ôn Ca Ngâm nhẹ nhàng thở dài, Cẩm Ngôn cũng nhịn đau từ trên giường đứng dậy. Trong ánh mắt bất đắc dĩ của Ôn Ca Ngâm, nàng quỳ xuống trên mặt đất hành lễ một cái, tùy tiện nói: “Thần nữ cáo từ.”

“Cẩm Ngôn!” Ôn Ca Ngâm một phen giữ chặt tay nàng, cười khổ nói: “Xem như ta cái gì cũng chưa nói, ngươi nếu như muốn trở về, cũng phải chờ dưỡng thương cho tốt, bằng không cái dạng này lăn qua lăn lại, vạn nhất để lại sẹo, ta như thế nào có thể ăn nói với phụ thân mẫu thân?”

“Ta để lại sẹo không phải như mong muốn trong lòng của hoàng hậu nương nương hay sao?” Cẩm Ngôn nói xong, mới biết chính mình nói lời không nên nói.

Quả nhiên, sắc mặt Ôn Ca Ngâm trong nháy mắt liền trầm xuống, trong mắt nàng, băng hàn như đao, bình tĩnh nhìn Cẩm Ngôn, gằn từng chữ: “Vì sao muội muội lại nói như vậy? Muội muội đã biết cái gì?”

Cẩm Ngôn vội vàng cúi đầu xuống, che lại suy nghĩ trong mắt, cúi đầu nói: “Là Cẩm Ngôn không đúng, Cẩm Ngôn không nên nói tỷ tỷ như vậy...”

Suy nghĩ trong mắt Ôn Ca Ngâm cuồn cuộn, sắc mặt tuy có dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đen, rõ ràng vẫn có tia hoài nghi. Ôn Ca Ngâm bình tĩnh nhìn nàng, lúc sau mới nói: “Ngươi đã muốn về, hôm nay bản cung liền sai người đưa ngươi về.”

Nàng lạnh nhạt liếc nàng một cái, khôi phục tư thái cao cao tại thượng của bản thân, vung tay áo, bước nhanh ra ngoài.

Buổi chiều hôm đó, Tiểu Thiền tới đưa hành lý cho nàng, Ôn Ca Ngâm phái người đến đưa nàng ra ngoài cung.

Tới cuối cùng, Tần Phi Mặc đều không có xuất hiện qua, nếu không phải trên lưng vẫn còn đau, Cẩm Ngôn thực cho rằng mọi chuyện đêm qua đều là mộng. Nhưng có thể ra khỏi cung, trong lòng Cẩm Ngôn chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Dù sao nàng cũng là người hiện đại, ở thế kỷ 21 sinh hoạt đã hai mươi mấy năm, tính tình cùng thói quen, đều không thể một sớm một chiều có thể từ bỏ, muốn nàng giống người cổ đại học tôn ti, học mọi chuyện đều dè dặt cẩn trọng, nàng cần bỏ ra thật nhiều công sức mới được. Bằng không, nếu thật sự có người muốn hãm hại nàng, nàng ngay cả chết như thế nào đều không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.