Phía trên thuyền hoa, trang trí hoàn toàn đổi mới, lụa đỏ trên hai song cửa sổ, đèn lồng, càng thể hiện rõ không khí vui mừng của hôn lễ. Cẩm Ngôn được nâng đến ngồi bên cạnh Tần Phi Li, những người đón dâu còn lại lên một chiếc thuyền khác, thuyền hoa chậm rãi đi trước, bên trong yên tĩnh đến kì lạ. Cẩm Ngôn vài lần muốn lấy khăn voan xuống, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Ngay khi bầu không khí hiện ra vài phần xấu hỗ, bỗng nhiên, thân thuyền nhoáng lên một cái, Cẩm Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình đột nhiên hướng về phía Tần Phi Li ngã xuống, hắn vững vàng ôm nàng vào trong ngực, hương thảo dược nhàn nhạt trên người hắn xông vào mũi, mặt Cẩm Ngôn lại chậm rãi đỏ lên, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Tần Phi Li không buông nàng ra, ngược lại, tay đặt trên lưng nàng càng chặt hơn, bỗng nhiên hắn lên tiếng: “Tần Hiên, có chuyện gì?”
Rất nhanh bên ngoài liền truyền vào tiếng đáp lại, Tần Hiên bị gọi, thân hình bỗng nhiên có vài phần khẩn trương nói: “Gia, dường như có vấn đề, dưới đáy thuyền có gì đó.”
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, chợt nghe thanh âm “rào rào” của nước phát ra từ bốn phía, ngay sau đó, bỗng nhiên có vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Cẩm Ngôn cả kinh, vội xốc lên khăn voan, nhìn thoáng qua bốn phía, xuyên qua cửa sổ trên thuyền hoa, nàng liếc mắt một cái liền thấy được tình cảnh kinh tâm động phách bên ngoài. Chỉ thấy vài hắc y nhân phi thân lên thuyền, vài cái giơ tay chém xuống, mấy người tùy tùng đều ngã xuống nước, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ nước trong vịnh mỹ nhân, mà dưới nước vẫn còn nhiều hắc y nhân khác đang phi thân lên thuyền, có mấy người, đã tiến tới thuyền hoa của bọn họ.
Cẩm Ngôn thất thanh la lên: “Là người của Qủy vương phủ!”
Trên mặt Tần Phi Li căn thẳng, bên ngoài thuyền hoa, hộ vệ Tần Hiên đã cùng hai gã hắc y nhân giao chiến. Võ công của hai hắc y nhân cực cao, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng đối thủ, ra chiêu tàn nhẫn, là tác phong làm việc của Qủy vương phủ, Cẩm Ngôn hoảng hốt không biết phải làm gì, chợt nghe thanh âm đang cố hết sức của Tần Hiên: “Vương phi, mau dẫn vương gia rời đi!”
Bốn phía chậm rãi tới gần, Tần Hiên đem nhóm hắc y nhân bức tới sườn khoang thuyền hoa, mà thuyền hoa theo lực đạo của hắn, chậm rãi hướng bên bờ trôi đến, Cẩm Ngôn nhìn về phía Tần Phi Li, cũng nhìn ra nét mặt ngưng trọng của hắn, Cẩm Ngôn vội vàng đỡ hắn dậy nói: “Vương gia, chúng ta đi thôi!”
Tần vương nhìn nhìn bên ngoài, lại lắc lắc đầu, hắn đè lại tay Cẩm Ngôn đang nâng hắn dậy, tuy rằng sắc mặt ngưng trọng, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút nào kinh hoảng, hắn chậm rãi nói: “Xem ra, mục tiêu của bọn họ là ta, Cẩm Ngôn, ngươi mau rời đi, tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, mang theo ta, chỉ liên lụy đến ngươi.”
Cẩm Ngô lắc lắc đầu, mắt thấy những người đó ra tay giết người, khuôn mặt phía sau mặt nạ đã tái nhợt một mảnh, nàng đã từng nhận thức qua thủ đoạn của người Qủy vương phủ, hai mắt Lãnh Nguyệt đổ máu cho đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, nàng vội la lên: “Chúng ta cùng đi!”
Dứt lời cũng không đợi Tần Phi Li đáp lời, liền đỡ hắn đứng lên, nhưng mà, muốn nâng một người hai chân tàn tật, lại là một nam nhân, Cẩm Ngôn cố hết sức, mới nâng hắn dậy được, cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng của hắn, cuối cùng hai người đều té ngã trên mặt đất, khuôn mặt Cẩm Ngôn một mảnh tro tàn, Tần Phi Li cười khổ nói: “Ngươi đi đi, nhân lúc thủ hạ của ta còn chống đỡ nổi.”
Nước mắt Cẩm Ngôn ào ào rơi xuống, Tần Phi Li vươn tay ra, bỗng nhiên ôm lấy mặt nàng, hôn xuống môi nàng: “Đi đi, liều mạng chạy, không cần quay đầu lại, từ nơi này đi về phía trước hai dặm là tới Tần vương phủ, nếu ngươi lo lắng, ngươi nói quản gia phái người tới cứu ta, được không?”