Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 14: Dạy Dỗ Đinh Mẫn Quân



Trương Siêu Quần là đặc công, mà nhiệm vụ đặc công chính là theo dõi mục tiêu, đó là chuyện thường như cơm bữa, trải qua không bao lâu, hắn đã đuổi theo kịp Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Hiểu Phù.

Trương Siêu Quần từ xa xa ẩn nấp ở phía sau, lúc này, trời đã sẫm tối, kẻ theo dõi càng có cơ hội tốt nhất ẩn giấu thân hình.

Đi hồi lâu, ra khỏi cánh rừng, đến trên đại đạo, lúc này, hai nữ nhân phát sinh tranh chấp, Trương Siêu Quần tuy rằng không nghe được bọn họ xáo xào chút gì, nhưng cũng đoán được định là do chuyện Kỷ Hiểu Phù mang thai con của Dương Tiêu có quan hệ, hắn lập tức nhích tới gần.

Chỉ nghe Đinh Mẫn Quân cười lạnh nói:

– Việc này ngươi giấu sư phụ, chứ không gạt được ta, ta hỏi ngươi tại sao một đệ tử của danh môn chính phái lại được một tên tiểu tặc xem trọng như vậy? Ngươi chỉ cần nói ra cùng với tên tiểu tặc kia là quan hệ gì, ta sẽ xem như là xong.”

Kỷ Hiểu Phù cúi đầu không nói, trong lòng rất làm khó, nhẹ giọng nói:

– Sư tỷ, tiểu huynh đệ kia là ai, Hiểu Phù thật là không biết.

Đinh Mẫn Quân nói:

– Ngươi luôn miệng nói không biết, lừa ai vậy? Nếu ngươi cùng hắn không có quen biết, vì sao hắn vừa nghe ngươi nói liền không giết ta? Huống chi, sư phụ ra lệnh chúng ta hỏi truy tìm tăm tích Kim Mao Sư vương, lần này thất bại trở lại, ta phải nói làm sao bây giờ? Lẽ nào nói rằng, chúng ta gặp phải một cao thủ phóng ám khí quá cao cường, cho nên dã tràng xe cát sao? Sư phụ đương nhiên sẽ hỏi, vì sao gặp phải cao thủ ám khí, hai người các ngươi lại không bị thương chút nào? Ta phải làm sao? Nói là sư muội gặp phải cao thủ đó bỗng dưng có cảm tình với sư muội, nên thả cho chúng ta đi sao?”

Đinh Mẫn Quân miệng lưỡi bén nhọn, nói chuyện không tha người, hoàn toàn không kiêng dè người khác cảm thụ.

Kỷ Hiểu Phù biến sắc nói:

– Sư tỷ sao lại nói lời ấy, tiểu muội cùng với tiểu huynh đệ Võ Đang kia chưa từng gặp mặt, sao lại là thân mật có cảm tình? Sư tỷ…sư tỷ… chớ có nói bậy bạ, làm hủy đi danh dự của tiểu muội.

Đinh Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, nói:

– Danh dự? Ngươi có danh dự sao? Ngươi cho là ta không biết sao? Ba năm trước đây sư phụ triệu tập tất cả môn đồ, tụ họp trên núi Nga Mi kim đỉnh để truyền dạy hai pho kiếm pháp mà sư phụ mới sáng tạo là Diệt Kiếm và Tuyệt Kiếm. Hôm đó tại sao sư muội lại không tới? Thấy sư muội vắng mặt, sư phụ đã nổi trận lôi đình, bẻ gãy cả thanh trường kiếm và nói rằng từ nay trên đời này sẽ không có dạy ai hai pho kiếm pháp đó nữa.

Kỷ Hiểu Phù nói:

– Hôm ấy tiểu muội đang ở Cam Châu, bất ngờ sinh bệnh, chân tay không cử động được. Việc này tiểu muội cũng đã bẩm báo cùng sư phụ rồi, tại sao sư tỷ còn nhắc lại?

Đinh Mẫn Quân nói:

– Hừ, ba năm trước đây, sư muội ở Cam Châu có sinh bệnh ư? Sinh thì có sinh, nhưng không phải sinh bệnh mà là sinh ra một hài nhi, chính ngươi rất là rõ ràng, cái đó coi là sinh bệnh sao?

Kỷ Hiểu Phù thay đổi sắc mặt, run giọng nói:

– Sư tỷ…tỷ nói cái gì?

Đinh Mẫn Quân quát lên:

-Ngươi chớ ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, lục hiệp Ân Lê Đình phái Võ Đang năm lần bảy lượt thúc ngươi thành hôn, tại sao ngươi đều từ chối, tại sao cha ngươi cũng tới thúc ngươi thì ngươi nói rằng thà rằng rời nhà trốn đi? Lẽ nào tên hán tử kia chính là tên tiểu tặc tử mới vừa rồi sao?

Kỷ Hiểu Phù lắc đầu nói:

– Không phải! Tiểu muội cùng vị tiểu huynh đệ kia không có mảy may can hệ, nếu tiểu muội nói dối thì trời tru đất diệt!

Đinh Mẫn Quân thấy sắc mặt Kỷ Hiểu Phù nghiêm nghị thề, hừ một tiếng, nói:

– Bất luận là có hay không mối quan hệ với tên tiểu tặc kia, nhưng việc ngươi ở Cam Châu chắc chắn là có!

Kỷ Hiểu Phù khóc nức nở nói:

– Sư tỷ sao tỷ lại nhẫn tâm dồn ép tiểu muội không tha vậy!

Đinh Mẫn Quân nói:

Nhẫn tâm ư? Sư phụ vẫn thường khen ngợi kiếm pháp của sư muội rất ác độc, tính nết rất cương quyết, không khác gì sư phụ. Nên sư phụ mới có ý định truyền ngôi chưởng môn nhân cho sư muội, thế nhưng ngươi làm ra chuyện như thế, đừng hòng sư phụ sẽ bỏ qua cho ngươi!

Kỷ Hiểu Phù nói:

– Sư tỷ yên tâm, dù sư phụ có truyền ngôi chưởng môn cho tiểu muội, tiểu muội cũng không dám nhận đâu.

Đinh Mẫn Quân cả giận nói:

– Ngươi nói là có ý gì? Nói ta đố kỵ ngươi sao?

Kỷ Hiểu Phù lắc đầu nói:

– Tiểu muội không dám.”

Đinh Mẫn Quân đắc ý hừ hừ một tiếng, đi về phía trước, Kỷ Hiểu Phù ủy khuất ở phía sau theo đuôi mà đi.

Trương Siêu Quần nổi giận phừng phừng, cái này Đinh Mẫn Quân thật là chán ghét vô cùng, như không loại trừ nàng, tiểu gia ta ngày hôm nay sẽ không là họ Trương nưã, chỉ là Kỷ Hiểu Phù vẫn đi theo Đinh Mẫn Quân, nên hắn không tiện hạ thủ, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cứ một đường theo dõi mà đi.

Qua hết nữa đêm thì Trương Siêu Quần không dám đi quá gần, xa xa thấy các nàng hai người đi tới một trấn nhỏ, tìm một quán trọ ở lại, biết các nàng đem lại ở chỗ này lưu lại, liền không vội, hắn cũng đến thuê một gian phòng gần kề, thừa dịp các nàng đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó không lâu, thì nghe được hai nàng trở về.

Trương Siêu Quần vẫn kiên nhẫn chờ đợi các nàng tách ra, nhưng các nàng tựa hồ không bước ra khỏi cửa, vẫn luôn ở bên trong phòng, Trương Siêu Quần bất đắc dĩ, đợi được khá lâu thì Kỷ Hiểu Phù mới đơn độc bước ra ngoài, Trương Siêu Quần mở cờ trong bụng, đang muốn tìm đến gian phòng của Đinh Mẫn Quân, thì nghe trong hành lang tiếng bước chân truyền đến cực kỳ rất nhỏ, Trương Siêu Quần ngẩn người ra, cẩn thận từng li từng tí từ khe cửa bên trong nhìn ra, một người áo đen điểm chân nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa phòng Đinh Mẫn Quân, từ trong lồng ngực lấy ra một cái ống, chọc thủng giấy dán cửa sổ…….

Trương Siêu Quần cả kinh, lẽ nào người này là Kỷ Hiểu Phù? Nàng muốn giết người diệt khẩu sao? Cẩn thận nhìn lên, bóng lưng thì cao hơn Kỷ Hiểu Phù một chút, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, người này là ai? Làm gì ở trước cửa phòng Đinh Mẫn Quân lén lén lút lút? Đang lúc ngạc nhiên nghi ngờ, người này từ lại lấy ra một cái món đồ gì đó ở trên người, trước cửa phòng xoay mấy lần, cửa liền mở ra, chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen này đi ra, trên vai có vác thêm 1 cái bao, nhìn hình dạng, đúng là đang vác một người!

Trương Siêu Quần sửng sốt, người này chẳng lẽ là hái hoa đạo tặc? Cũng thấy hơi kỳ, người nào như thế có ý muốn thưởng thức nữ nhân, lại nhắm vào Đinh Mẫn Quân chứ!

Kỳ thực, Trương Siêu Quần đối với Đinh Mẫn Quân rất có ác cảm, thêm nữa theo bên trong nguyên bản Ỷ Thiên Đồ Long, đối với nàng miêu tả thực sự là quá tệ, Trương Siêu Quần liền theo cảm tính hành động quên đi chú ý đến dung mạo của Đinh Mẫn Quân.

Đúng ra Đinh Mẫn Quân trên thực tế rất đẹp, vóc người thanh mảnh, dựa theo thẩm mỹ quan của người cổ xưa đối với nữ nhân, Đinh Mẫn Quân đương nhiên là không bằng Kỷ Hiểu Phù, nhưng nếu dựa theo thẩm mỹ quan người hiện đại, thì Đinh Mẫn Quân thì lại vượt qua hơn Kỷ Hiểu Phù rất nhiều.

Trương Siêu Quần lặng lẽ đi theo phía sau người mặc áo đen kia, người mặc áo đen tuy vác một người, nhưng dưới chân hắn bước đi một chút cũng không chậm, rất nhanh liền ra khỏi thôn trấn, Trương Siêu Quần thấy hắn đi ra vùng hẻo lánh, trong lòng càng thêm chứng thực hắn chính là một tên trộm hái hoa.

Quả nhiên, người mặc áo đen đi đến một tòa miếu nhỏ rách nát thì dừng lại, Trương Siêu Quần lặng lẽ tiến lên, từ vách tường cũ nát hướng vào phía trong nhìn, thì thấy người mặc áo đen này đã đem một tấm vải rộng trãi ra trên mặt đất, đem cái bao mở ra, Đinh Mẫn Quân vẫn trầm ngủ không tỉnh, tùy ý tên kia bày bố.

Người mặc áo đen cười hắc hắc, từ trong lồng ngực lấy ra bình thuốc nhỏ, xức một chút ở đầu chóp mũi của Đinh Mẫn Quân, Trương Siêu Quần trong lòng hiếu kỳ, không biết người này thoa cái gì cho Đinh Mẫn Quân.

– Mỹ nhân, ta đến rồi!

Người mặc áo đen này phát ra giọng nói vô cùng hèn mọn, ở trên mặt Đinh Mẫn Quân nựng một cái, liền đưa tay cỡi đai lưng quần của Đinh Mẫn Quân.

Trương Siêu Quần hơi chần chờ, nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng nếu bị loại thấp hèn trộm đạo hái hoa làm nhục ô uế, lại có chút không đành lòng, nữ tử thời cổ xưa, rất chú trọng nhất là danh tiết, Đinh Mẫn Quân bị tặc nhân xấu xa này làm bẩn, còn chi bằng thẳng thắn cho nàng một đao.

Nghỉ tới điều này, Trương Siêu Quần đứng thẳng người lên, rút ra cây chủy thủ hợp kim, vọt vào trong tòa cổ miếu

Tên trộm đạo hái hoa đã cỡi quần áo mình bỏ đi, giật nảy cả mình, cuống quít đứng lên, quát lên:

– Ngươi… ngươi là a…?

Trương Siêu Quần lớn tiếng quát lên:

– Cút!

Hắn rất xem thường loại hái hoa đạo tặc này, quá hạ lưu! Thật xấu xa! Có bản lĩnh ngươi cứ quang minh chính đại đi quyến rũ các cô nương được rồi, dùng mê dược loại vô liêm sỉ này hủy đi sự thuần khiết của người, làm cho người rất khinh thường.

– Tiểu tử! Chớ xen vào việc của người khác! Đại gia ta sau khi sảng khoái xong, sẽ để cho ngươi là cuộc là được rồi!

Tên hái hoa đạo tặc chẳng biết xấu hổ nói.

Trương Siêu Quần chẳng cần phí lời, hắn vọt người lên trước, một quyền đánh ra, ngay cằm của tên hái hoa đạo tặc.

– Á…!

Một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, trong miệng máu tươi phun ra, tên hái hoa đạo tặc lảo đảo ngã trên mặt đất.

Hóa ra là cái phế vật! Trương Siêu Quần đang còn lo lắng tên hái hoa đạo tặc này là nhân sĩ võ lâm, vì lý do an toàn nên lấy cây chủy thủ ra, nào ngờ chỉ có một phát liền đánh ngã hắn.

Coi thường hừ một tiếng, hắn quát lên:

– Hừ..chỉ là công phu mèo quào, lại dám đi ra bên ngoài làm loại vô liêm sỉ này, còn không cút cho ta! Có muốn ăn thêm quyền của tiểu gia không?

Làm dáng ra vẻ muốn đánh…..

Tên hái hoa đạo tặc kia kinh hoảng thốt lên một tiếng « á.. », liền chạy trối chết.

Trương Siêu Quần xoay người lại, chỉ thấy Đinh Mẫn Quân hai gò má đỏ như lửa, quần áo che đậy xốc xệch vai đẹp tròn trịa lộ ra, quai xanh hơi gồ lên, đôi bầu vú no đủ nhô lên thật là diễm sắc vô biên.

Trương Siêu Quần ở thời hiện đại dù sao cũng đã là 30 tuổi, trong lồng ngực nhất thời dục hỏa tăng lên.

– Ưm..à.. vóc người thật là không tệ.

Trương Siêu Quần cúi đầu liếc nhìn nhìn trong tay cây chủy thủ hợp kim cưỡng chế trong lòng dâm niệm, đi tới trước mặt Đinh Mẫn Quân.

Bỗng nhiên thầm nghĩ nói: Lẽ nào cứ như thế này giết nàng sao? Trong một lúc do dự, lập tức lại nghĩ, tuy rằng Đinh Mẫn Quân lòng dạ hẹp hòi, nhưng chuyện của Kỷ Hiểu Phù cùng Dương Tiêu, nhiều lắm thì nàng cũng chính là bẩm báo lại sự thật, còn chân chính người giết người thì chính là Diệt Tuyệt lão ni, chớ nàng cũng đâu có gì làm quá đáng? Ngày sau ngay cả Chu Chỉ Nhược bị nàng bắt nạt, đó cũng là do nàng đố kị Diệt Tuyệt lão ni đối với Chu Chỉ Nhược thương yêu chiều chuộng, ở trong quân ngũ thời hiện đại của hắn, cũng thế thôi, có tên lính nào mới mà không bị lính cũ bắt nạt? Đinh Mẫn Quân nào có phải phạm vào tội đáng chết chi đâu?

Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần thở ra một hơi thật dài, đem cây chủy thủ thu hồi lại, thầm nói:

– Ta là người lính đặc công, chứ không phải là sát thủ…….

Vừa nhìn lại Đinh Mẫn Quân, cũng không biết khi nào nàng trở mình, đai lưng bởi vì đã sớm bị mở ra, lộ ra bên trong cái yếm đỏ tươi loá mắt, hai bầu vú no đủ, vô cùng sống động, Trương Siêu Quần hô hấp như đông cứng lại, tim đập bình bịch nhảy loạn.

– Con bà nó! Đây là cặp vú quá đầy đủ! Cô nương này vóc người đơn bạc mảnh khảnh, nguyên lai là dinh dưỡng quá no đủ ở đây rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.