Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 8: Chiến Binh Ra Oai



– Quân súc sinh!

Trương Siêu Quần nộ khí quát lên, hắn không nghĩ ra, đều là người Trung Quốc, hà tất phải tàn sát chính người đồng bào của mình, hắn cũng là người Trung Quốc, cũng là một người Hán, nhìn thấy đất nước tương tàn, ngoại trừ đau lòng, còn lại là sự phẫn nộ!

Nếu ngươi muốn giết! Vậy thì ta sẽ giết.

Hán triều có Quán quân hầu Hoắc Khứ Bệnh từng nói “Hung nô vị diệt, hà dĩ gia vi”, ” “Phạm ngã đại hán thiên uy giả, tuy viễn thiên lý diệc tất tru chi ” giết bọn giặc Nguyên Mông phải kêu cha gọi mẹ, để xem bọn họ còn có dám khi phụ hay không người Hán.

Trương Siêu Quần liếc nhìn Chu Chỉ Nhược đang ôm ở trong lòng, không ngờ lúc này Chu Chỉ Nhược lại kiên cường như vậy, đôi mắt to nước mắt long lanh tràn ngập không hề có một tiếng động tỏa ra, nàng không có khóc ra thành tiếng, nếu bình thường như các tiểu cô nương khác, nhìn thấy thảm trạng thế này thì ai cũng sẽ ngất đi.

– Ngoan, nhắm mắt lại, ca ca dẫn muội đi tìm thân, phụ mẫu, mọi chuyện đều để cho ca ca giải quyết.

Trương Siêu Quần giọng nói phảng phất có ma lực vô biên, Chu Chỉ Nhược vừa nghe thì cảm thấy mình vô cùng buồn ngủ, đôi mắt đẹp càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.

Trương Siêu Quần đang dùng thuật thôi miên, tuy rằng cảnh giới tinh thần của hắn còn rất yếu, nhưng Chu Chỉ Nhược vừa mới chịu sự đả kích lớn lao, tâm trí dĩ nhiên không khống chế được, ở tình huống như vậy, triển khai thuật thôi miên thì mới dễ dàng thành công.

Trương Siêu Quần trong lòng biết cha mẹ nàng lành ít dữ nhiều, ngoại trừ bi phẫn còn có bi ai, hắn nhìn thấy tiểu cô nương mơi 12 tuổi liền mất đi cha mẹ, cho nên không đành lòng để nàng tận mắt nhìn thấy thảm cảnh cha mẹ mình, Trương Siêu Quần vạn bất đắc dĩ mới dùng biện pháp như thế.

Trương Siêu Quần dùng ánh mắt nhu hòa thương cảm chỉ nhìn Chu Chỉ Nhược, lại quay qua ngó những người vô tội chết thảm chồng chất….

Giết chóc, liền như vậy bắt đầu!

-Thái sư phụ, bọn quân Mông Cổ này quá đáng, đồ tôn muốn ra tay giáo huấn bọn chúng!

Một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi sắc mặt tái nhợt đứng ở đằng xa nghiến răng nghiến lợi nhìn quân Mông Cổ đang tàn sát bách tính, tức giận quay bên cạnh người một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nói, sự phẫn nộ biểu hiện không thể nghi ngờ.

Lão đạo sĩ lông mày dài phủ xuống đến đôi mắt, ai cũng không thấy rỏ bên trong con ngươi của ông lão lửa giận cũng đã bốc lên, có thể thấy là không thể nhẫn được nữa, lão đạo sĩ nhàn nhạt nói:

– Ta vốn là người không màng đến thế nhân, nhưng quân Mông Cổ tàn bạo vô tình, tàn sát bách tính Trung Nguyên, hôm nay Vô Kỵ đồ tôn không nói, thái sư phụ cũng phải trừng phạt đám súc sinh này, ngươi hãy cẩn thận, nếu như cảm thấy không ổn, lập tức phải lui ra ngoài.

Thiếu niên tên gọi Vô Kỵ gật đầu, định phi thân nhảy vào vòng chiến, bởi vì hắn biết hiện tại mấy người đang chống cự đã là cung giương hết đà, cuối cùng cũng đã chết hết chỉ còn lại một tên thanh niên hán tử đang ngoan cường chống lại, trên người đã có vài chỗ bị thương.

Hán tử này, thời gian còn lại chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ chết với dưới tay quân Mông Cổ, trong lúc Vô Kỵ đang chuẩn bị ra tay giúp đỡ, thì bên tai vang lên một tiếng nổ ‘đoàng…‘ lập tức trên đầu của tên quân Mông Cổ đang bổ thanh đao về phía hán tử kia có một cái lổ tròn đầy máu.

Tiếng nổ vang làm binh sĩ Mông Cổ chấn động đến mức không dám manh động, ngây ngốc nhìn thấy đồng bọn lập ngã xuống trên bờ sông, biến cố kinh người làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, bao gồm luôn cả lão đão sĩ với vóc dáng tiên phong đạo cốt cũng vậy.

Cao nhân phương nào mà ám khí lợi hại như vậy, ngay cả lão đạo sĩ cũng kịp nhìn thấy mơ hồ một làn khói đen ẩn hiện bay đến xuyên qua đầu tên Mông Cổ..

Lão đạo sĩ muốn gặp ai có công lực cao thâm như vậy? Ngoài ra còn có một nguyên nhân tiếng nổ vang trời to lớn đó là gì?

Tất cả mọi người đều nhìn lại khoảng cách ngoài trăm thước, một vị thiếu niên mày kiếm mắt sao, anh tuấn cực kỳ, trong lồng ngực đang ôm một tiểu cô nương, đang dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này chạy tới.

Khi chạy đến bên người lão đạo sĩ, thiếu niên kia quan sát, chỉ thấy lão đạo sĩ trên mặt tuy rằng mang theo vẻ ngạc nhiên, nhưng trong ánh mắt vẫn duy trì thanh minh, đạo bào màu xanh phiêu phiêu lay động theo làn gió ngoài bờ sông thổi tới, nhìn giống như là một vị tiên vậy.

Trương Siêu Quần thấy lão đạo sĩ này diện mạo hiền lành, toàn thân phát tán ra một khí phách khiến người ta cảm thấy dễ thân cận, rồi lại có cảm giác thâm sâu không lường được, hắn biết lão đạo sĩ này nhất định không phải là kẻ gian trá qua đôi mắt từ bi của ông, con mắt cửa sổ của linh hồn của con người, Trương Siêu Quần lúc này đem tiểu cô nương từ trong tay đưa tới lão đạo sĩ kia, vội vội vàng vàng nói:

– Thưa đạo trưởng, nhờ đạo trưởng hỗ trợ chăm nom giùm tiểu muội của vãn bối, xin đa tạ.

Nói xong không chờ lão đạo sĩ trả lời, hắn rút ra cây chủy thủ đặc chế dùng cho đặc công, như cánh chim diều hâu tiến vào bên trong vòng vây đám quân Mông Cổ.

Ôm tiểu cô nương vào người, lão đạo sĩ lại không có kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, ánh mắt nhu hòa vững vàng khóa lại trên người Trương Siêu Quần, tựa hồ như chờ mong điều gì….

Trương Siêu Quần tính toán qua loa, đám quân Mông Cổ này đại khái tầm 40- 50 tên, trên đất đang nằm chết một tên Mông Cổ xem ra là tên vừa lúc nãy, do mình vội cứu hán tử kia, nên dùng súng bắn chết, tuy rằng không biết những tên quân lính thời cổ xưa này có bao nhiêu năng lực, nhưng Trương Siêu Quần dáng người sừng sững không sợ, trong thế giới hiện đại hắn là đệ nhất ưu tú đặc công, hạng người gì mà chưa từng thấy qua.

Nhưng nhiều kiến cũng có thể cắn chết voi lớn, Trương Siêu Quần không dám quá mức bất cẩn, lấy thế tiến công sấm sét, tiên phát chế nhân, trong tay sử dụng chủy thủ đặc chế, trong nháy mắt dùng thủ pháp quỷ dị cắt ngay động mạch ở sau gáy hai tên mông cổ, máu tươi trào ra, bọn chụng ôm lấy vết thương, từ từ ngã trên mặt đất, thấy qua là không sống được.

Chủy thủ xẹt qua một đường vòng cung đẹp mắt, kế tục hướng tới những tên Mông Cổ kia đánh tới, như là lưỡi liềm tử thần gặt hái linh hồn vậy, trong nháy mắt thu gặt thêm một số tính mạng của bọn chúng.

Lúc này những tên Mông Cổ đang ngây người khiếp sợ bắt đầu phản ứng lại, bọn chúng là người ở trên thảo nguyên cưỡi ngựa bắn cung nức tiếng, hơn nữa khí lực so sánh với người Hán thì dẻo dai hơn nhiều lắm, dù sao cũng là bính lính ở trên chiến trường nhuộm đầy máu tanh, bọn chúng liền bỏ qua hán tử đang bị thương kia, phóng tới bao vây Trương Siêu Quần.

– Dàn quân hay lắm.

Trương Siêu Quần cười lạnh một tiếng, triển khai du đấu di chuyển thật nhanh, dựa vào thân pháp lanh lẹ không cho quân Mông Cổ bao vây kín mình để tập trung tấn công vào một điểm.

Quân Mông Cổ dùng là loan đao, đối với Trương Siêu Quần mà nói quả thực là khắc tinh như hổ thêm cánh, công phu luyện tập sở trường của Trương Siêu Quần là học qua công phu Vịnh xuân quyền, lấy cổ tay mềm dẻo chuyển động, chủy thủ là điểm phát lực để giết người, cây chủy thủ dài 2 tấc lúc này sắc bén như thần khí vậy, loan đao của quân Mông Cổ chạm vào thì bị cây chủy thủ đặc chế này cắt gãy, trong lúc bọn Mông Cổ sững người thì vô tình tính mạng đã bị lưỡi chủy thủ Trương Siêu Quần đoạt lấy rồi.

– Thái sư phụ, vị đại ca này không biết dùng thân pháp gì, mà ung dung như vậy, đồ tôn thấy hắn không có nội lực, nhưng lực đạo phát xuất lại cương mãnh tối ưu, thủ pháp ưu mỹ cực kỳ, quả thực là mở rộng tầm mắt, còn có cây chủy thủ quái dị sắc bén như vậy! Thái sự phụ có thể nhìn ra hắn xuất xứ từ môn phái nào không vậy?

Chưa từng thấy qua động tác giết người duyên dáng như vậy, thiêu niên ngạc nhiên vạn phần, nên quay qua lão đạo sĩ hỏi.

Lão đạo đôi mắt mở to, cười ha ha:

– Vô kỵ, vị tiểu ca này ngoại công có thể luyện đến mức độ như vậy, thái sư phụ sống trăm năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy, có thể hắn đã trải qua khối lượng huấn luyện thân thể rất khổng lồ, mới có thể đạt đến loại cường độ này, gân cốt rất tốt, tuyệt đối là kỳ tài luyện võ, ngay cả cây chủy thủ mà, thái sự phụ cũng nhìn không ra là lai lịch, chỉ biết là độ sắc bén tuyệt đối không thấp hơn Ỷ Thiên Bảo kiếm.

Lão đạo sĩ với ánh mắt cao thâm, liền nhìn ra cây chủy thủ không phải là vật bình thường.

Lão đạo sĩ với mấy câu nói làm cho trong lòng thiếu niên gợn sóng, không ngờ lần này lại có thể gặp phải một người bất phàm như vậy, nghe qua lời của sư tổ, tựa hồ là có ý muốn để vị đại ca này nhập vào Võ Đang làm đệ tử.

Trương Siêu Quần lúc này cũng không biết mình đang bị người xem quan sát đánh giá, một cú đá gió xoáy quay ngược trúng ngay ngực một tên Mông Cổ, không đầy một khắc, quân Mông Cổ đã ngã xuống hơn một nửa, lúc này trong lòng bọn chúng hơi có chút khiếp sợ, nhưng quân Mông Cổ này xác thực bất phàm, ít nhất tương đương với thực lực với bộ đội đặc chủng của thời đại Trương Siêu Quần.

Chỉ có điều gặp gỡ hắn, toán quân Mông Cổ này xui xẻo, giống như hổ gặp bầy dê vậy, liên tiếp hạ sát những con súc vật này! Quân Mông Cổ tựa hồ bị sát khí của kẻ giết người này đè ép xuống, bây giờ đối với Trương Siêu Quần khá là kiêng kỵ.

Một bên là nhuệ khí tăng vọt, một bên là sĩ khí hạ thấp, kết quả như thế nào thì có thể tưởng tượng ra được.

Trương Siêu Quần phương pháp giết người theo cách của lính đặc công xác thực là có nghệ thuật, chí ít thì chính hắn một giọt máu tươi đều không có dính vào trên y phục, điều này làm cho quân Mông Cổ triệt để tuyệt vọng, ánh mắt lạnh như băng của hắn chẳng khác nào thần chết.

Hán tử kia tinh thần ảnh hưởng đến từ khí phách của Trương Siêu Quần cổ vũ, một bầu máu nóng lần thứ hai bạo phát, hắn nhấc lên thanh trường kiếm hướng về những tên lính Mông Cổ đánh tới.

Trương Siêu Quần cùng hán tử kia nhìn nhau mỉm cười, mạnh mẽ giết chóc này quần súc sinh không bằng đồ vật này.

Lúc này lại thêm một tên Mông Cổ tiếp theo ngã xuống, chỉ còn lại một tên Mông Cổ cuối cùng, tên Mông Cổ kia tựa hồ đã biết kết quả của mình cũng giống như vậy, hắn cắn răng, con mắt liếc về phía lão đạo sĩ kia trong tay ôm một tiểu cô nương cùng thiếu niên đứng bên cạnh, bất ngờ xoay người nâng đao hướng lão đạo chém tới.

Trương Siêu Quần cùng với thanh niên hán tử kinh hãi, giải cứu cho họ đã chậm không kịp, Trương Siêu Quần lòng như lửa đốt, Chu Chỉ Nhược còn ở trong tay lão đạo sĩ kia, lòng tự trách mình bất cẩn rồi…

Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy một màn làm cho cực kỳ ngơ ngác.

Chỉ thấy ông lão đạo sĩ kia đưa ra một bàn tay, hời hợt đẩy ra một chưởng, nhìn qua không đáng gì chú ý, nhưng ẩn chứa bên trong chưởng lực như từng cơn sóng liên tiếp đẩy ra….

“Ầm...”

Chỉ thấy tên Mông Cổ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, tựa như con diều đứt dây văng ra xa mấy trượng* ở ngoài con sông, quá nửa là không thể nào sống sót được.

*( 1 trượng = 3,33 m)

Trương Siêu Quần trong đầu một trận lùng bùng nhức nhối, đây có phải là nội lực của cao thủ? Qúa cường hãn? Đồng thời hắn liền có chút ủ rũ! Bất quá hắn biết, đâu chỉ có mình lão đạo sĩ này mới có công lực như vậy, hắn bây giờ mặc dù là đối đầu với cao thủ nhị lưu cũng không sẽ bị dưới cơ bao nhiêu, nhưng nếu không có nội lực giúp đỡ, thì thất bại cũng là điều sớm muộn mà thôi.

Đột nhiên Trương Siêu Quần trong đầu óc sực nhớ lóe lên một hình ảnh, kinh hãi hét lớn:

– Lẽ nào là Trương Tam Phong… Trương chân nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.