Tặng Anh Một Kiếp Thâm Tình

Chương 11



Tôi thích Cố Đình Sâm, đây là sự thật mà ngay cả khi ly hôn cũng không thể thay đổi được.

Chỉ cần anh vừa xuất hiện là thế giới của tôi sẽ lập tức sụp đổ ngay.

Những ngón tay của tôi bám chặt lấy quần áo của anh, tôi vùi đầu trong lòng anh lúc nào thì mới ngẩng đầu và đụng phải ánh mắt sáng rực đang nhìn tôi của anh. Tôi nhẹ giọng hỏi: “Gần đây anh và Ôn Như Yên thế nào rồi?”

Anh hoang mang nói: “Hửm?”

Tôi mím môi rồi thấp giọng hỏi: “Hai người sẽ kết hôn chứ?”

Lập tức không còn tiếng nói nữa chỉ có tiếng hít thở khẽ khàng. Tôi bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào anh, rồi một lúc lâu sau anh thả hiệp trả lời tôi với một tiếng thở dài: “Trước nay tôi luôn nợ cô ấy một lễ cưới.”

Ngón tay tôi thoát khỏi anh rồi cười hỏi: “Lễ cưới tổ chức khi nào?”

Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi cuối cùng nói một câu: “Mùng hai tháng giêng.”

Mùng hai tháng giêng, ngày đầu tiên sau năm mới.

Chắc lúc đó tôi đã không còn trên đời rồi nhỉ.

Tôi mỉm cười đầy chân thành rồi nói một cách mềm mại: “Chúc mừng anh, Cố Đình Sâm.”

Vẻ mặt của Cố Đình Sâm chợt thay đổi, anh giơ tay túm chặt lấy cánh tay tôi. Anh cúi đầu dựa vào người tôi, chân mày thản nhiên và giọng nói trầm thấp: “Vừa nãy, sao cô lại đến chỗ này tìm người để yêu đương với mình thế?”

Tôi im lặng mà không lên tiếng, Cố Đình Sâm vẫn cứ bướng bỉnh nhìn tôi.

Lúc xe buýt vừa đến trạm tiếp theo thì tôi đã nôn nóng xuống xe, anh không đi xuống theo. Tôi gọi xe quay về nơi trước đó rồi lái xe mình trở về biệt thự.

Trong biệt thự to lớn trống rỗng ấy, tôi ngồi ngẩn người rất lâu trên ghế sô pha, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của Cố Đình Sâm kia: “Trước nay tôi luôn nợ cô ấy một lễ cưới.”

Nếu tính toán cẩn thận thì đúng là Cố Đình Sâm nợ Ôn Như Yên một lễ cưới.

Đúng là ba năm trước, Ôn Như Yên đã bỏ Cố Đình Sâm, nhưng cũng có thể coi như Cố Đình Sâm bỏ Ôn Như Yên.

Nếu Ôn Như Yên không lấy ba triệu kia và rời khỏi Ngô Thành, Cố Đình Sâm cũng sẽ định chia tay với cô ta.

Trong tình yêu, ai có thể nói ai đúng ai sai chứ?

Lễ cưới trang trọng ấy của ba năm trước nên dành cho cô ta.

Còn tôi chẳng qua chỉ là con tu hú chiếm tổ, đây là lúc để tất cả quay lại điểm ban đầu thôi.

Ngay khi tôi còn nghĩ lung tung thì Quý Noãn đã gọi điện cho tôi.

Cô ấy là một trong những người bạn ít ỏi của tôi, mở một quán trà mèo ở Ngô Thành. Trong quán toàn những chú mèo nhàn nhã tới lui, hơn nữa quán của cô ấy luôn trong trạng thái thua lỗ, bao nhiêu năm nay phải dựa vào việc góp cổ phần của tôi thì mới tồn tại được.

Tôi đặt điện thoại bên tai rồi hỏi: “Tìm mình có việc gì?”

Cô hưng phấn nói: “Không phải gần chỗ minh có hội quán âm nhạc sao? Tối nay có biểu diễn piano đó, nghe nói là bậc thầy mới từ Mỹ về đó, không phải cậu thích piano à? Bây giờ cậu đến đây đi, tối nay mình đi thưởng thức với cậu.”

Tôi thích piano chỉ bởi vì Cố Đình Sâm chơi thôi.

Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng có năm triệu. Thật sự uổng công khi ra đường mua một phần tình yêu kia, bị người ta coi là đồ điên thì đã đành, đằng này lại còn bị đám người Cố Đình Sâm bắt gặp được một bản thân nghèo túng.

Nếu giữ tiền không có tác dụng gì, chẳng thà tôi đưa hết cho Quý Noãn kinh doanh quán trà.

Tôi đồng ý cô ấy: “Có lẽ mình sẽ đến lúc một giờ.”

Tôi đứng dậy rồi dọn sơ gian nhà dưới để cho ngăn nắp gọn gàng, rồi lại đến phòng tắm tháo trang sức và trang điểm cho thật xinh đẹp. Tôi luôn muốn mình là đẹp nhất dù khi nào và ở đâu.

Cuối cùng tôi thay một chiếc áo khoác xanh lam ngang đầu gối áo rồi gọi taxi đến quán cà phê. Tuyết vẫn rơi ngoài trời, tôi thở hắt ra một ngụm khói trắng, vờ như tinh thần đang rất tốt rồi bước vào quán trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.