Tôi đứng ở cửa thấy Cố Đình Sâm cũng ở nhà họ Cố, lúc này vẻ mặt của anh thờ ơ, đôi mắt lạnh lùng.
Khác biệt so với anh của tối qua như thể đó là hai người vậy.
Tôi đến ngồi ở vị trí trước mặt Cố Đình Sâm, khách sáo gọi tiếng ba.
Dù có ly hôn, ông ấy cũng đã từng là bề trên của tôi.
Ông ấy nghe thế thì sung sướng cười nói: “Ba cũng không biết hai đứa trẻ các con đang quậy cái gì, nhưng có mấy thứ vẫn cần phải nói: Tùy mấy đứa quậy sao cũng được, nhưng nhưng ba chỉ có một điểm mấu chốt là Ôn Như Yên tuyệt đối không thể bước vào cửa lớn của nhà họ Cố. Hai đứa các con cứ suy nghĩ cẩn thận đi.”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm nhìn chằm chằm vào ba anh bằng ánh mắt khinh miệt.
Lòng tôi biết rõ, không ai có thể cản trở Cố Đình Sâm.
Mà có vẻ ý của chủ tịch Cố, ba chồng trước của tôi là muốn chúng tôi phục hôn.
Tôi thản nhiên cười nói: “Không có gì để nói.”
“Sao lại không có gì để nói được? Con đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Gia, gả vào nhà họ Cố rồi chịu hết mọi thiệt thòi, lúc này lại còn phải nhường ra vị trí Cố phu nhân. Con đang tính toán cái gì? Chẳng qua con chỉ tính toán cho một người đàn ông mà thôi. Dựa vào cái gì mà bây giờ nó đòi lấy người phụ nữ khác?”
Ai cũng biết lòng dạ của tôi, Cố Đình Sâm cũng đã nghe người khác nói không ít. Trước kia tôi toàn mỉm cười cho qua, nhưng lúc này lại đau như bị kim đâm, tôi đứng lên giải thích: “Lòng người đều sẽ thay đổi, con cũng thế. Ba à, nguyên nhân con ly hôn là vì con đã không còn cảm giác với con trai của ba nữa, đưa tập đoàn Thời gian cho anh thấy cũng không phải vì con rộng lượng, chỉ là tập đoàn Thời gia là tâm huyết của ba mẹ con, nhưng con lại thật sự không quá giỏi buôn bán nên mới cho Cố Đình…”
“Bậy bạ, con cho rằng ba không biết gì hết đúng không?”
Tôi sợ ông ấy lại nói thêm điều gì cho nên đứng dậy bỏ đi.
Tôi khởi động xe của mình trong gara, là đến cửa thì thấy Cố Đình Sâm đang lười biếng hút thuốc lá. Tôi muốn đi vòng qua anh nhưng anh lại cản tôi, khiến tôi bất đắc dĩ phải dừng xe lại.
Đầu tôi choáng nặng nề. Tôi hỏi: “Anh có ý gì?”
Anh hất bụi giữa những ngón tay rồi nói: “Thời Sanh, chúng ta nói chuyện đi.”
Tất cả mọi chuyện tối qua như trăng nơi đáy giếng, anh sẽ không bao giờ dịu dàng gọi tôi là cô bé nữa.
Mà tôi cũng sẽ không hy vọng bất cứ điều gì vào anh nữa, vì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành chồng người khác.
Ngón tay cầm điếu thuốc của anh hơi run lên, đôi mắt anh nhìn tôi rất hoang mang.
Cuối cùng anh nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn yêu đương lắm sao?”
Tôi muốn hẹn hò, tôi muốn nếm thử cảm giác được người ta yêu, cho dù là giả vờ tôi cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì thời gian của tôi không còn nhiều.
Tôi không có thời gian để nghĩ đến những việc làm mình buồn khổ.
Tôi nheo mắt, cười nói: “Không liên quan đến anh.”
Tôi lái xe muốn rời khỏi thì đột nhiên Cố Đình Sâm mở cửa xe nhảy vào, thực hiện động tác cực kỳ nguy hiểm. Tôi dừng xe lại, nổi giận mắng anh: “Tên điên này, anh làm vậy sẽ bị thương đó!”
Lông mày Cố Đình Sâm quắc lên không sợ hãi. Ánh mắt tôi nhìn anh lạnh lùng, đang muốn đuổi anh xuống xe thì anh lại khẳng định chắc nịch: “Em còn yêu tôi phải không?”
Là câu hỏi, mà cũng là câu khẳng định.
Chỉ còn ba tháng nữa anh ấy đã trở thành tân lang của người khác, vậy mà bây giờ lại chắc nịch nói ra loại lời này.
Anh ấy thật sự nghĩ mình có thể muốn gì làm nấy như thế sao?
Và nói đến cùng thì cũng do mình cho anh ấy cơ hội, phô bày một mặt hoàn toàn yếu đuối ra trước mặt anh ấy.
Muốn trách thì phải trách bản thân mình đã yêu quá bền bỉ.
Bền bỉ đến nổi bây giờ tôi nói không yêu anh thì sẽ không ai tin cả.
“Đúng vậy đó. Em yêu anh, anh thấy phản cảm sao?”
Tôi cười điềm nhiên, nói ra những lời vừa là nói nhảm mà cũng là thật.
Cố Đình Sâm nheo mắt, bảo tôi lái xe: “Lái xe về biệt thự nhà họ Thời.”
“Còn anh?” Tôi hỏi.
Anh nhẹ giọng đáp: “Tôi về cùng với em.”
Tôi suy nghĩ, lại nói: “Thôi quên đi. Tôi không muốn đưa anh về nhà họ Thời.”