Tặng Anh Một Kiếp Thâm Tình

Chương 5



Thời gian không đến ba tháng thì tôi còn có thể làm gì được?

Sinh mạng sắp đi đến điểm kết thúc, tôi lại chưa từng được yêu đương một phen cho đàng hoàng, tôi vô cùng mong muốn được yêu đương với Cố Đình Sâm.

Dù anh chỉ dỗ tôi, tôi cũng vô cùng mừng rỡ.

Hơn nữa, cuộc đời này tôi cũng chưa bao giờ được ai nâng niu cho tử tế, chưa từng trải nghiệm xem tình yêu là gì, nên tôi thường hay ghen ghét với Ôn Như Yên, tham lam mà yêu Cố Đình Sâm như bị ma nhập.

Dù rằng anh tra tấn, làm nhục tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ chịu đựng.

Giữa tôi và Cố Đình Sâm, tôi quá hèn mọn và nhỏ bé.

Tôi đặt bản thân ở nơi rất thấp, thấp đến mức chưa bao giờ phản kháng.

Cũng như lúc này, bụng tôi đã vô cùng đau đớn nhưng vẫn cứ chịu đựng, tùy tiện để anh thỏa mãn trên người tôi…

Sau khi thỏa mãn, Cố Đình Sâm không đứng dậy bỏ đi như lệ thường mà anh tắm rồi ngồi trên ghế sô pha, mở laptop ra để giải quyết văn bản của công ty.

Tôi đứng dậy, mặc xong váy ngủ rồi nhẹ giọng hỏi anh: “Hôm nay anh có nghỉ ngơi ở đây không?”

Thị lực của tôi thật tốt, vừa liếc mắt, tôi đã thấy những văn bản trên máy tính, và mấy hợp đồng đó đều được Thời Gia ký kết trước đó rồi.

Gần đây Thời Gia gặp rất nhiều phiền phức, phía hợp tác rủ nhau nuốt lời, cổ phần của Thời Gia tụt dốc không phanh. Tôi biết chúng đều do anh làm, nhưng tôi không chọc thủng anh, hy vọng anh đã thật sự cẩn thận suy tính rồi mới quyết định.

Cố Đình Sâm không để ý đến tôi, tôi cũng không làm phiền anh nữa, mà khom lưng lấy thỏa thuận ly hôn từ trong ngăn kéo ra và đặt trên chiếc giường mà chúng tôi mới vừa hoan ái. Nhưng khi tôi đang định bảo anh thương lượng việc ly hôn, anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Do Ôn Như Yên gọi.

Giọng nói đau đớn tuyệt vọng và tràn ngập sợ hãi vang lên giữa căn phòng lớn: “Đình Sâm cứu em với, cô ta sai người bắt cóc em, nói muốn làm nhục em! Để em không còn xứng với anh nữa!”

Tầm mắt của Cố Đình Sâm rơi xuống người tôi gần như theo bản năng.

Anh âm trầm hỏi: “Cô sai người làm à?”

Tôi dang tay ra cười rồi hỏi lại: “Em nói không phải thì anh có tin không?”

Cố Đình Sâm liếc nhìn tôi rồi xoay lưng định bỏ đi. Tôi chạy đến ngăn anh lại, bàn tay to gan sờ lên gương mặt của anh mà nghi ngờ hỏi: “Đình Sâm, sao anh lại tin tưởng cô ta đến vậy? Biết đâu là vở kịch mà cô ta tự biên tự diễn thì sao?”

“Tôi hiểu cô ấy, cô ấy cũng chẳng phải cô.”

Tôi ngẩn ra, cô ấy cũng chẳng phải cô…

Cố Đình Sâm giơ tay đẩy tôi rồi định rời đi, tôi gần như khăng khăng ôm lấy cánh tay anh mà thấp giọng cầu xin: “Đừng đi, anh ở lại đây với em đi.”

Một cái tát giáng xuống mặt khiến tôi ngã mạnh xuống đất. Nhìn người đàn ông mở cửa bỏ đi ấy, cuối cùng tôi cũng không nuốt nổi mùi tanh nơi cổ họng mà phun ra trên mặt thảm lông tơ trắng tinh. Đỏ rực rỡ, rất giống một đóa hoa hồng nở rộ quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Cố Đình Sâm đánh tôi đấy.

Đánh vỡ tự tôn của tôi chỉ vì người phụ nữ tự biên tự diễn kia.

Mà lúc nãy tôi đã làm gì vậy?

Thế mà còn để anh lựa chọn giữa tôi và Ôn Như Yên…

Đúng là tôi càng sống thì lại càng không biết điều.

Tôi che lại vùng bụng đau nhói rồi đứng dậy thay một bộ váy dài sáng màu lộ vai chấm đất, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu nude, lại trang điểm xinh đẹp. Tôi còn kiên nhẫn dành thời gian cuốn mái tóc dài ngang eo thành những lọn gợn sóng lớn rồi thay một đôi giày cao gót màu bạc thì mới gọi điện cho trợ lý.

Tôi bảo: “Điều tra giúp tôi xem Ôn Như Yên ở đâu.”

Tôi cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn ở trên giường rồi để ở túi xách, sau đó tự mình lái xe đến bệnh viện, còn trợ lý cũng đã đợi tôi ở cửa bệnh viện từ rất sớm, tuyết rơi xuống đọng đầy người anh ta.

Anh ta vừa thấy xe của tôi thì đã vội vàng chạy đến mở cửa cho tôi rồi cung kính nói: “Tổng giám đốc Thời, anh Cố và Ôn Như Yên đều ở bệnh viện rồi. Tôi đã sai người bắt lấy những kẻ đã chút nữa làm nhục cô ta, cô đoán không sai, sau khi thẩm vấn, đó đúng là một vở kịch mà Ôn Như Yên tự biên tự diễn.”

Tôi xuống xe, khẽ khom người tô son môi với cửa sổ xe rồi hỏi: “Anh đã gọi điện cho chủ tịch Cố chưa? Đại khái thì khi nào ông ta đến?”

Dù ly hôn, tôi cũng phải lấy lại sự trong sạch cho chính mình.

“Chủ tịch Cố sẽ đến trong mười lăm phút nữa.”

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp trên cửa sổ xe này mà không ngăn nổi tiếng thở dài. Với một gương mặt đẹp như thế, ai quen biết tôi cũng nói tôi được thượng đế yêu quý vô cùng, đường nét rõ ràng, đẹp đến thật sự có tính xâm lược.

Tôi cất son môi lại rồi dẫn trợ lý vào bệnh viện. Vừa đi đến cửa phòng bệnh của Ôn Như Yên thì tôi đã nghe cô ta nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định là cô ta! Chắc chắn là Thời Sanh, việc tôi về nước chỉ có anh và cô ta biết thời, huống hồ trừ cô ta ra thì em chẳng có thù oán gì với ai cả! Đình Sâm, cô ta ghen tị đó, cô ta ghen tị người anh yêu chính là em.”

Cố Đình Sâm thì lại nhẹ nhàng dỗ dành cô ta: “Đừng nói bậy, em cứ chăm sóc thân thể đi. Yên tâm, anh sẽ tự mình điều tra chuyện này, nếu thật sự là cô ta, anh sẽ bắt cô ta xin lỗi em.”

A, Cố Đình Sâm dựa vào cái gì để nói lời này?

Nếu thật là Thời Sanh tôi thì sẽ xin lỗi thế nào?!

Do anh không đủ hiểu tôi hay là do tôi đã quen yếu đuối trước mặt anh, mà lại khiến anh hiểu lầm rằng tôi là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào cũng được hết?

Tôi bỗng đi vào đi, tự tin mà cười hỏi: “Chuyện này chính do em làm thì phải xin lỗi thế nào thì mới tính là có thành ý? Đình Sâm, anh có cần em phải quỳ xuống trước mặt cô ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.