Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 34





“An An?” Tô Bảo nằm một mình trên ghế sau xe, trên tay trắng nõn là kẹo dẻo trái cây mà Tô An đưa cho cậu lúc ra khỏi cửa.“Ừm.” Tô An quay đầu lại nhìn một chút, hỏi: “Sao vậy?”“Chúng ta đi đâu thế?” Tô Bảo nắm chặt kẹo dẻo trong tay, nhưng bởi vì không dùng sức chút nào nên kẹo dẻo không bị biến dạng.“Đi bán Cư Cư.” Tô An đùa với Tô Bảo.Tô Bảo nghe xong, đôi mắt to tròn lập tức mở lớn, rưng rưng nước mắt, tựa như không dám tin, bàn tay đang cầm kẹo dẻo cũng lỏng ra.“Gâu gâu gâu.” Corgi Cư Cư không cam lòng yếu thế mà sủa lên.“Cư Cư thật đáng thương, tại sao An An lại muốn bán Cư Cư chứ.”“Đến nơi ba làm việc, mẹ không bán Cư Cư, không ai muốn Cư Cư, cũng không ai muốn Tô Cư Cư.” Tô An thở dài một cái, Tô Cư Cư đúng là hơi ngốc, nhưng bé Cư Cư kia thì không hề ngốc chút nào, sắp thành tinh đến nơi rồi.Theo dòng xe cộ qua lại, chiếc xe đi qua một cái đèn giao thông, những tòa nhà xung quanh chậm rãi chuyển sang thế kỉ mười chín, chúng không còn là những tòa nhà chọc trời nữa mà là kiến trúc của thế kỉ trước nằm rải rác ở đó, mang theo một tư vị khác.Vào mùa thu, lá cây hai bên đường đã bắt đầu khô héo rồi rụng xuống, toàn bộ hai bên đường lát đá cẩm thạch dày đặc lá rụng, đặt bên cạnh là những bức phù điêu cổ kính, trông thật thê lương.Tô An từ từ lái xe áp sát vào lề đường.Tô Bảo chống tay lên cửa sổ xe, chăm chú nhìn bên ngoài xem miệng không tự chủ được chu lên.“Đẹp không, Tô Bảo?”“Con đang nhìn.” Lúc nói chuyện, gương mặt Tô Bảo dán vào cửa sổ ô tô, chóp mũi nho nhỏ bị kính thủy tinh nén biến dạng.Đi đến cửa ngân hàng đầu tư Chase, Tô An dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống.Gió thu chậm rãi thổi vào, làn gió lạnh lẽo thấm vào lòng người.Cúi người lấy một chai nước soda, Tô An vặn nắp chai, ngoắc ngón tay với Tô Bảo đang nhìn đông ngó tây ở đằng sau, nói: “Tô Tiểu Bảo, nhìn mẹ nè.”Tô Bảo quay đầu nhìn về phía Tô An.Tô An cười một tiếng, nhíu mày hỏi: “Muốn uống nước không?”Tô Bảo gật đầu một cái, nhưng vẫn ngồi ở ghế sau không nhúc nhích.Nhìn mấy giây, Tô An cởi dây an toàn, cầm chai nước soda xuống xe, mở cửa sau xe ra, ngồi vào.Lúc bốn giờ chiều, mặt trời dần dần ngả về phía tây, tầng mây phía chân trời càng dày lên, thậm chí còn nhuộm màu vàng nhạt, mỗi khi ánh sáng chuyển động một phần, màu vàng nhạt lại đậm thêm một phần.Phía trên Tô An mặc một chiếc áo sơ mi dài tay che đi dấu hôn mà Tô Diễn để lại, có lẽ Tô Diễn đói quá mức, nên cho dù không tiến đến bước cuối cùng cũng không tha cho cô, lăn lộn với cô một hồi lâu, toàn bộ phần lưng đều là dấu vết hồng đậm, lan từ ngực lên đến cổ.Cổ tay áo được buộc bởi dải ruy băng mỏng, lớp ren mỏng manh được kéo ra, bên dưới là váy cạp cao sẫm màu, một đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài, lơ lửng ở cạnh xe.Tô Bảo cầm tay Tô An uống chút nước.

Uống xong, Tô An đóng nắp, thuận tay ném chai soda ra đằng sau.


Giày cao gót chạm vào mặt đường phát ra âm thanh thanh thúy.Xoay cổ tay nhìn thời gian, Tô An bế Tô Bảo từ bên trong ra khỏi xe.Hai tay Tô Bảo ôm cổ Tô An, vùi đầu vào cổ cô, hỏi: “Ba đâu?”“Chờ con chơi xong một vòng thì ba sẽ xuất hiện.” Tô An nói xong, dắt Tô Bảo và Corgi đến bức phù điêu mà xe vừa đi qua.Tô An bế Tô Bảo, vừa đi vừa kể chuyện về nhân vật được khắc trên bức phù điêu đó.Bản thân thành phố N là một thành phố có bề dày lịch sử văn hóa, trong đó chuyện lịch sử có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.Tô Bảo còn nhỏ, Tô An chỉ chọn những câu chuyện đơn giản để kể, còn chưa nói xong thì Tô Diễn gọi tới.Chuyển Tô Bảo sang tay bên kia, Tô An nhận điện thoại.“Ở đâu?” Tô Diễn hỏi chuyện luôn ngắn gọn.“Hử?” Tô An nhìn trái phải, không nhìn thấy biển báo nào, nói thẳng: “Chỗ có bức phù điêu trước ngân hàng đầu tư Chase.”Cúp máy, Tô An tiếp tục nói chuyện xưa cho Tô Bảo nghe, Tô Bảo liên tục làm kẹo dẻo trong tay biến dạng.Tô Diễn rất nhanh đã đến, lúc tới thì nhìn thấy một cảnh này.Trước bức phù điêu cổ kính, đuôi lông mày của cô gái nhuốm màu nhẹ nhàng, đứa bé trong lồng ngực trắng nõn như bánh bao, mềm mại ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn bức phù điêu, cũng không biết nghe có hiểu không.Giọng nói của cô gái vừa dịu dàng vừa chậm rãi, cố gắng hạ thấp giọng không ít, như tiếng nước chảy róc rách.Hai tay Tô Diễn để trong túi quần tây, nhìn một lát.Tô An đưa lưng về phía anh, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ được buộc lên cao, khẽ đung đưa sau đầu.

Tô Bảo vẫn luôn ngẩng đầu hơi mệt, cúi đầu dựa vào vai Tô An, tầm mắt vừa lúc rơi xuống người Tô Diễn phía sau.“A?” Tô Bảo a một tiếng, lập tức thẳng người trong lòng Tô An, nở nụ cười với Tô Diễn cách đó không xa, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.Tô An quay đầu, thấy Tô Diễn thì khẽ mỉm cười.Một lớn một nhỏ đều đẹp mắt.Nhận lấy Tô Bảo từ trong tay Tô An, Tô Diễn kho khan một tiếng, hỏi: “Đi đâu?”“Bí mật.”Tô Bảo học lại lần nữa online, dựa vào lồng ngực Tô Diễn nhắc mãi: “An An, chúng ta đi đâu?”Lên xe, Tô An cắn môi dưới thắt dây an toàn.“An An, chúng ta đi đâu?”Tô An: “…..”“An An….” Tô Bảo còn chưa nói xong câu tiếp theo, cái miệng nhỏ đã bị bịt lại.Tô Bảo nhại lại trở nên yên tĩnh.Tô Diễn không dùng nhiều sức, khi anh dùng ngón trỏ và ngón cái véo vào cằm Tô Bảo khiến cho miệng Tô Bảo ngậm lại.Tô Bảo chớp chớp đôi mắt ngập nước, Tô Diễn buông tay.“An…” Trước khi Tô Bảo phát ra từ thứ hai, miệng cậu lại trề ra như miệng vịt.Tô Diễn buông lỏng tay, khuôn mặt ngơ ngác của Tô Bảo vùi vào lòng bàn tay Tô Diễn, cơ thể nhỏ bé ghé vào chân Tô Diễn, nói mấy chữ: “Diễn Diễn, chơi với con!”“Ý của con là muốn anh chơi bịt miệng với nó.” Tô An mở miệng giải thích, than thở thay cho Tô Bảo.


Diễn Diễn của cậu, ba thỏ của cậu có thể không muốn chơi trò chơi với cậu, mà chỉ đơn thuần làm cho cậu ngậm miệng mà thôi.Tô Diễn: “…..”Tô Bảo hình như không quá thông minh về phương diện này lắm.“Ba?” Tô Bảo từ trong lòng bàn tay hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp trông mong nhìn Tô Diễn.Tô Diễn gật đầu, tháo đồng hồ trên cổ tay ra, thản nhiên ném sang một bên, cởi cúc áo, ôm Tô Bảo lên đùi anh, một tay chống cằm, một tay khác nhéo cằm Tô Bảo làm nó trề ra.Tô Anh lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu vài lần, càng nhìn càng thấy Tô Bảo ngốc, có lẽ ngay từ đầu ba cậu chỉ cảm thấy cậu ồn ào… Nhưng cậu lại ngốc nghếch nghĩ rằng Diễn Diễn đang muốn chơi trò chơi cùng cậu.Dọc đường đi, có Tô Diễn chơi cùng Tô Bảo, Tô Bảo liền không ồn ào nữa.

Khi gần đến nơi, Tô Bảo thần bí tiến đến trước mặt Tô Diễn, mở bàn tay vẫn luôn nắm chặt của mình.Tô Diễn rủ mắt, vô thức ừ một tiếng.Bàn tay Tô Bảo đã nắm chặt lâu rồi, lòng bàn tay ướt nhẹp, phía trên có hai viên kẹo dẻo nho nhỏ, còn có một chút mồ hôi dính trên giấy gói kẹo.“Muốn ba bóc?” Tô Diễn hỏi.Tô Bảo lắc đầu, cầm một chiếc kẹo dẻo ra rồi cất viên kẹo còn lại đi.


Ngón tay trắng nõn của cậu quấn sợi kim tuyến vàng buộc vỏ kẹo, gỡ từng vòng ra.Tô Bảo chân tay vụng về nhưng bóc cực kỳ nghiêm túc, học động tác lột vỏ kẹo của Tô An ngày trước, vậy mà cũng lột được vỏ kẹo ra.

Giấy nilon trải ra lòng bàn tay nhỏ bé của Tô Bảo, hương vị trái cây ngọt ngào lập tức tỏa ra khắp nơi.“Ăn đi.” Tay Tô Bảo giơ lên trên, cả người bò trên người Tô Diễn, đưa viên kẹo dẻo đến bên miệng Tô Diễn.“Ba ăn kẹo đi!” Cơ thể mũm mĩm ghé vào người Tô Diễn, mang theo hương sữa nhàn nhạt, ấm áp.Tô Diễn nhất thời không nhúc nhích, hạ mí mắt, nhìn Tô Bảo bé nhỏ.Quá nhỏ, quá mềm.Lúc mới bắt đầu ôm cậu anh không chú ý, khi ôm không điều chỉnh tốt được lực tay nên để lại mấy vết đỏ trên cánh tay lộ ra khỏi quần áo mùa hè của Tô Bảo.


Ngày nào cậu cũng ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì đi tìm mẹ, cơ bản sẽ không khóc không làm loạn, rất dễ nuôi.

Anh vẫn luôn cho rằng đứa bé hai tuổi rưỡi không nhớ rõ cái gì, kết quả…Cổ họng hơi ngứa ngáy, đáy lòng Tô Diễn dâng lên một cảm giác không nói thành lời, giống như muốn bóp chết anh, giống như cảm xúc luôn luôn ập tới khi anh mới quay lại theo đuổi Tô An.Ngực đau dữ dội lại bị căng lên.“An An cho con.” Tô Bảo tự mình bĩu môi rêu rao: “Con để dành cho Diễn Diễn một cái.”Mặc dù Tô An đang lái xe nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình của Tô Diễn và Tô Bảo, cắn môi dưới, Tô An cũng không nói gì.Tô Bảo cậu thật sự rất thích Tô Diễn.Tô Diễn cúi đầu cắn kẹo dẻo, thuận thế cầm giấy bọc kẹo trong lòng bàn tay Tô Bảo, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Bảo.Tô Bảo nhìn Tô Diễn ăn kẹo dẻo, má lúm nhỏ bên khóe miệng như ẩn như hiện, ghé vào tai Tô Diễn nói nhỏ: “Ngọt không?”“Ngọt.” Giọng nói Tô Diễn khá trầm, nhưng vẫn dễ nghe như cũ.Kẹo dẻo vị trái cây ngọt ngào đến nao lòng.Anh biết Tô An không thích cho Tô Bảo ăn kẹo, ngay cả bánh kem cũng là loại ít đường, mà Tô Bảo cố tình còn di truyền khẩu vị thích ăn ngọt của Tô An, Tô An cho cậu ăn một viên kẹo là cậu có thể vui vẻ cả ngày, hiện tại cậu lại để phần cho anh một viên kẹo.Tô Bảo cọ đầu vào mặt Tô Diễn, Tô Diễn nhéo mu bàn tay mũm mĩm của Tô Bảo.Ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà cao tầng dần dần biến thành những cây long não cao lớn, tầm nhìn cũng mở rộng hơn, cảnh vật nhanh chóng lướt qua, ra khỏi trung tâm thành phố, đi về phía tây chính là trấn Vân Hạc, trấn nhỏ không lớn, là một cổ trấn, phong cảnh rất đẹp, không ít người tới nơi này chơi.Tô Diễn nghiêng đầu chỉ nhìn thoáng qua là đoán được địa điểm mà Tô An muốn đến.Trấn Vân Hạc là nơi Tô Bảo ra đời, Tô An sống ở trấn nhỏ này khá lâu, nửa năm trước anh điều tra chuyện của Tô An đương nhiên biết.Tô Bảo chơi mệt, nằm trong lòng Tô Diễn không lâu liền ngủ, tiếng hít thở nhàn nhạt, Corgi Cư Cư cũng đã ngủ.Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, ven đường xuất hiện bảng chỉ đường màu xanh, thông báo còn cách trấn Vân Hạc chưa tới một cây số.Chẳng mấy chốc, cổng trấn nhỏ bằng gạch xanh hiện ra trước mắt, cổng hình cánh cung, phía trên là mái hiên độc đáo, những chiếc chuông màu đồng treo ở bốn góc, những chiếc chuông nhẹ nhàng đung đưa theo gió, đặc biệt yên tĩnh vào lúc chạng vạng.Trên gạch men sứ màu lam có khắc ba chữ “Trấn Vân Hạc”, nét chữ mạnh mẽ tự nhiên.Tô An lái xe vào, đường đi trở nên nhỏ hẹp, những ngôi nhà cũ ven đường đã được sửa qua, vẫn giữa nguyên bố cục, nhưng đã được cải tạo hoàn chỉnh hơn.Con hẻm nhỏ với bức tường cao, mặt đường sâu trong ngõ được lát đá cuội, mặt đường lát đá xanh bị mưa, gió, sương tuyết cọ rửa, đình trệ giống như thời gian ở nơi đây, ở phía xa truyền đến tiếng chó sủa kéo dài.Corgi Cư Cư tỉnh, nghe được tiếng chó sủa khẽ nhúc nhích bên chân Tô Diễn, Tô Bảo cũng tỉnh lại, ngáp một cái, xoa xoa hai mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.“An An!” Tô Bảo nhận ra nơi mà cậu sinh ra.Tô Bảo đỗ xe xong, Tô Diễn bế Tô Bảo đẩy cửa xe ra, Corgi Cư Cư tự mình nhảy xuống xe, nhưng mà là mặt chạm đất, thân hình mập mạp quay một vòng trên mặt đất, bốn chân ngắn tũn bụ bẫm cố gắng đẩy mặt ra khỏi đường.“Tô Cư Cư, đến nơi con sinh ra rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.