Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 79: Ngoại truyện 2



Lúc Tô Cổn Cổn một tháng tuổi, tính tình đã dần dần lộ ra, ngoại hình thì đầy mềm mại nhưng tính tình lại cực kỳ lì lợm, giống Tô An cũng giống Tô Diễn.

Tô Cổn Cổn lì lợm tùy người tùy chuyện, ngoại trừ chuyện uống sữa ra thì phần lớn thời gian, con gái vẫn là một Cổn Cổn ngoan ngoãn, là một Cổn Cổn mềm mại thích ngủ.

Bởi vì Tô Cổn Cổn thật sự quá nhỏ nên buổi tối đều ngủ cùng một phòng với cha mẹ của mình, trước khi ngủ, nếu hơi có chút gió thổi cỏ lay thì nhất định sẽ đòi Tô An ôm.

Tô Diễn đối với chuyện này tỏ vẻ tạm thời có thể nhịn được, nhìn ở trên phương diện Tô Cổn Cổn dễ thương như vậy.

Buổi tối hôm nay, đến giờ uống sữa của Tô Cổn Cổn.

Cổn Cổn hơn một tháng lẳng lặng yên tĩnh nằm trên giường trong phòng em bé, mở to một đôi mắt óng ánh nước xinh đẹp nhìn chằm chằm chuông treo cũi của mình.

Trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của cô bé.

Chuông gió có quả cầu pha lê màu hồng phấn, ánh xạ ánh sáng của hoàng hôn, Cổn Cổn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Phía dưới chuông gió rũ xuống những cánh hoa đào bằng giấy cứng, bên trên còn treo một ống thủy tinh nhỏ, mỗi khi có người vén tấm lụa mỏng chắn sáng lên thì ống thủy tinh sẽ va vào quả cầu nhỏ trên chuông gió, phát ra âm thanh đinh đang đinh đang.

Hiện tại chuông gió không nhúc nhích, thật yên tĩnh.

Tô Cổn Cổn cuộn lại ngón tay nhỏ, đặt bên vành tai, hai bàn chân nhỏ thì đặt trên tấm chăn mềm mại, kiên nhẫn chờ mong mỹ nhân mama lại đây.

Rốt cuộc tới giờ ăn cơm tối của cô bé.

Tô Cổn Cổn giống như biết canh giờ, đến giờ liền bắt đầu rầm rì vài tiếng. Sau khi rầm rì vài tiếng mà chuông gió vẫn không vang lên.

Tô Cổn Cổn nghẹn một chút, bắt đầu rơm rớm nước mắt, mấy tiếng nức nở non nớt vang lên.

Rất nhanh, cửa phòng ngủ được mở ra, một tia sáng chiếu vào phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiếng khóc của Tô Cổn Cổn nhỏ đi một tí xíu nhưng vẫn không chịu ngừng.

“Đinh đang” hai tiếng, màn giường bị vén lên.

Một đôi tay thon dài hữu lực ôm thân thể múp míp của Tô Cổn Cổn lên. Người ôm cô bé rất tuấn tú, dáng người rõ ràng, xương hàm góc cạnh, đôi mắt hơi rũ làm cho người bế có chút lạnh nhạt, trên mặt anh không có biểu tình gì.

Nhưng Tô Cổn Cổn không sợ người này chút nào, bởi vì người này là cha ruột của cô, cô bé chỉ cần khóc một chút thì cha ruột sẽ lập tức ngừng việc trong tay để qua dỗ cô, nhưng hiện tại cô bé rõ ràng không muốn gặp cha ruột của mình.

Không phải mỹ nhân mama của cô bé.

Không thể uống chữa chữa.

Tiếng khóc của Tô Cổn Cổn lớn hơn nữa, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, bất an mà vặn vẹo.

Làn da của trẻ sơ sinh quá non, lực hơi nặng một chút thôi là sẽ để lại vết đỏ.

Tô Diễn không dám dùng lực, ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt một chút ở chỗ đuôi mắt của Tô Cổn Cổn, nói: “Ăn vạ?”

Tô Cổn Cổn nghẹn ngào một chút, ngẩn người, sau đó cô bé gào khóc lớn hơn nữa, hàng lông mi thật dài run rẩy.

“An An đang tắm”

Tô Cổn Cổn nghe không hiểu.

“Chụp” một tiếng, một núm v* cao su size S được nhét vào trong miệng cô bé.

Núm v* cao su rất mềm mại, nhưng vẫn không mềm bằng mama.

Tô Cổn Cổn theo bản năng mà m*t một chút, phát hiện là có thể ăn được, lúc này hai móng vuốt nhỏ nắm chặt lại mới lặng lẽ buông lỏng ra.

M*t một hồi thì Tô Cổn Cổn không quá vui, bởi vì nước trắng không có vị gì.

Há miệng th ở dốc, Tô Cổn Cổn lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, lại bắt đầu ấp ủ nước mắt.

Cũng may vừa lúc Tô An đi ra, vừa nãy cô nghe thấy tiếng khóc của Tô Cổn Cổn liền vội vội vàng vàng rửa hết sạch bọt xà phòng trên người rồi chạy ra ngoài, ngay cả tóc cũng chưa kịp lau khô.

Bởi vì ra gấp nên Tô An chỉ choàng mặc bộ đồ ngủ bằng ren màu tím, bên ngoài choàng áo khoác yukata, xương quai xanh của cô còn bọt nước, bọt nước trong suốt làm da thịt cô càng trắng trẻo hơn, giống như trái cây chín tới, cực kỳ mê người.

Chẳng sợ đã sinh em bé một lần nữa thì dáng người của Tô An vẫn khôi phục rất nhanh, mới hơn một tháng mà mỡ trên bụng đã chậm rãi biến mất.

Có người nói, mang thai là lần trổ mã thứ hai của người phụ nữ, những lời này hình như không hề sai. Tô An vừa trả lời con gái vừa bước vội đến, góc váy cũng theo đó mà phất lên xinh đẹp.

Ôm lấy đứa con gái không chịu an phận, Tô An lần lượt xoa nhẹ hai bàn tay nắm chặt lại của cô bé, vừa cho con gái ăn cơm tối, vừa duỗi tay chọc chọc vết lõm nhỏ trên mu bàn tay con.

Tô Cổn Cổn uống tới thỏa mãn, mắt to nửa híp, thỏa mãn vặn vẹo bàn tay, thường thường còn cọ tới hai b@u ngực của cô.

Tô Diễn nhìn con gái mình một lát rồi quay mặt đi, không nhìn Tô An, anh xoay người đến phòng vệ sinh, cầm lấy một tấm khăn lông khô.

Tô Diễn dùng khăn lông lau khô tóc cho Tô An, Tô Cổn Cổn vẫn không có ý định buông miệng, nhưng nhìn con bé đã thỏa mãn không m*t nữa liền biết, thật ra con gái đã uống no rồi.

Tô An ôm Tô Cổn Cổn, Tô Cổn Cổn nhìn Tô An, hai người không động đậy, chỉ có cái miệng nhỏ của cô bé là lâu lâu lại chẹp chẹp mấy cái.

Tô An đưa ngón tay vòng mấy vòng trước mặt Tô Cổn Cổn, định tranh thủ đánh lạc hướng rồi rút ti mình ra nhưng vừa mới động đậy một chút thì lực chú ý của Tô Cổn Cổn lập tức quay lại.

Tô Cổn Cổn nhìn Tô An, vẫn không có ý định nhả miệng ra như cũ.

Tô An lại định rút ra, Tô Cổn Cổn nắm chặt tay, hai hàng lông mày nhạt màu lập tức nhăn lại, lại bắt đầu chuẩn bị khóc.

Tô An: “......”

Tô Diễn lau khô tóc tóc Tô An xong thì ném khăn lông lên tủ đầu giường, anh duỗi tay xoa xoa mái tóc quăn của Tô An, sau đó nhìn con gái mình rõ ràng là đã uống no rồi nhưng vẫn không chịu nhả miệng.

Chậc.

Cũng không biết là di truyền tính của ai, lì như vậy.

Tô An buông tay vuốt nhẹ hàng lông mi đen đậm, vừa dài vừa dày của Tô Cổn Cổn, nói: “Diễn Diễn, anh xem bộ dáng này có giống anh không? Lông mi dài, tính tình xấu”

“Không giống” Tô Diễn lập tức phủ nhận: “Tô Bảo lớn lên giống anh, tính của nó tốt hơn Cổn Cổn nhiều”

Tô Cổn Cổn còn chưa chịu nhả miệng, Tô An ôm con gái, ngửa đầu nhìn thoáng qua anh, môi đỏ hé mở cười khẽ một tiếng, dáng người nằm nghiêng trên sofa cực kỳ quyến rũ.

Thế này còn không giống?

Cũng không biết là ai đó mỗi lần kết thúc đều lười lui ra ngoài, cứ thích chôn ở trong người cô, còn quay người ôm cô ngủ giống như con Koala.

[Gừng càng già càng cay]

Lúc Tô Cổn Cổn hơn một tuổi rưỡi, ông Tô lấy lý do bản thân tuổi lớn, không muốn chạy tới chạy lui nên trực tiếp vào ở Hạc Viên luôn, mà Nhuế Như Thị cũng ngại chạy qua chạy lại hai bên nên cũng thường trú ở Hạc Viên.

Ông Tô chọn về nước dưỡng lão, phu nhân nhà mình cũng chạy về nước theo, để lại một mình Tô Hoàn cô đơn ở nước Mỹ xử lý công việc, nhưng vì ngại ông Tô nên Tô Hoàn không dám ho he nửa chữ, chỉ có thể chạy qua chạy lại.

Qua mùa đông là mùa xuân, là khởi đầu của vạn vật, là lúc vạn vật đâm chồi, nảy lộ, ra hoa, kết quả.

Một buổi sáng cuối xuân đầu hè, ông Tô theo thói quen dậy thật sớm, cố ý thay bộ quần áo đánh Thái Cực màu trăng non, sau đó đánh một bộ Thái Cực ở trong vườn.

Tuy tuổi của ông Tô đã lớn nhưng tinh thần cực kỳ tốt, đánh một bộ Thái Cực như nước chảy mây trôi.

Từ sáng sớm Tô Bảo đã bị ông Tô kéo từ trong chăn ra như nhổ củ cải, cậu bé nghiêng người dựa vào cây cột trên hành lang ngáp ngắn ngáp dài, ngáp hết cái này tới cái khác, mí mắt rũ xuống, bộ dáng cực kỳ uể oải, ỉu xìu.

Trên người Tô Bảo là bộ quần áo Thái Cực giống ông Tô y như đúc, từ xa nhìn lại rất có ….

Sương sớm mịt mờ, hơi nước trĩu nặng trên phiến lá, không khí lộ ra cảm giác tươi mát.

Chân ngắn Cư Cư quỳ rạp trên mặt đất, duy trì tần suất ngáp giống như Tô Bảo, cũng ngáp ngắn ngáp dài, lỗ tai lớn gục xuống.

Trong Hạc Viên yên lặng, chỉ có ông Tô là đang phấn chấn mà đánh Thái Cực quyền, ra chiêu thức, đằng sau sẽ ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng ngáp.

“Tô Bảo, nhìn nghiêm túc, cháu sắp đi nhà trẻ rồi, trước khi đi nhà trẻ phải rèn luyện thân thể thật tốt, như vậy mới không bị bắt nạt”

Lời ông Tô nói chạy một vòng trong đầu Tô Bảo, Tô Bảo có cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng nghĩ mãi lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng. Rốt cuộc là cậu chuẩn bị đi nhà trẻ hay là chuẩn bị đi đánh nhau?

Có thể là quá mệt nhọc nên đầu óc không tỉnh táo đi.

Nhưng nghĩ tới chuyện lát nữa cụ sẽ kiểm tra chiêu thức nên Tô Bảo vẫn nhấc lên tinh thần, ngồi xuống ghế mây ở một bên, chống cằm nhìn cụ nhà mình.

“Thái cực chú ý tâm tĩnh thần tự ninh, thần ninh tâm tự an, tâm an khí tự hành, thần-khí tương đồng, vạn về đều quay về khởi nguyên…....” Ông Tô hít vào thở ra, giảng giải trọng điểm cho Tô Bảo.

Những từ này Tô Bảo đều từng nghe qua, nhưng ghép lại với nhau thì cậu lại không rõ là bọn nó có ý gì.

Tô Bảo nghe như lọt vào trong sương mù, ngón út và ngón cái tay trái của cậu tách ra đỡ bên mặt, cằm lót ở trên ba ngón tay còn lại, tiếp tục ngáp một cái.

Ông Tô thấy Tô Bảo không nói chuyện thì lập tức gọi tên thật của cậu, quay đầu đi nhìn thằng chắt của mình: “Tô Hoài?”

Tô Bảo lười biếng mà nhấc tay phải của mình lên một chút, ý bảo mình đang nghe.

“Nghe hiểu không? Nghe hiểu thì lại đây thử xem”

Tô Bảo: “......”

Tô Diễn ôm Tô Cổn Cổn đi ra ngoài, từ sáng sớm con gái đã ồn ào ầm ĩ muốn ra ngoài tản bộ, lúc hai cha con ra tới vườn liền nhìn thấy một già một trẻ trong đình viện đang khua tay múa chân đánh bộ Thái Cực mà khi còn nhỏ anh cũng từng học, Tô Diễn vừa nhìn thấy liền nhấc chân định chạy.

Tô Cổn Cổn nằm trong ngực Tô Diễn, tò mò nhìn anh trai, đôi mắt vốn dĩ đã to của cô bé giờ còn mở lớn hơn nữa.

Tô Bảo thu thế theo ông Tô, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy cha ruột nhà mình, ôm suy nghĩ hố ai cũng không bằng hố cha mình, sau đó Tô Bảo lập tức gào to một tiếng ba, còn không quên nhắc nhở cụ mình: “Cụ ơi, baba với em gái Cư Cư tới rồi.”

Ông Tô cũng chậm rãi thu thế, ừ một tiếng, nhớ lại động tác nhẹ hều hều vừa nãy của Tô Bảo thì không khỏi nghĩ tới thành quà mà ông từng tự mình huấn luyện, ông liền gọi: “Tới thật đúng lúc, làm mẫu cho con trai cháu nhìn đi”

Tô Diễn: “......”

Nhìn Tô Cổn Cổn ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, Tô Diễn nhướn mày, làm bộ muốn đặt Cổn Cổn lên trên ghế bên cạnh.

Nhưng Tô Cổn Cổn có ng ôm thì tuyệt đối sẽ không chịu ngồi, cô bé lập tức không vui, nắm chặt ngón tay của Tô DIễn nhất định không buông tay, vừa liệu mạng lắc đầu, vừa to miệng ê ê a a.

“Cổn Cổn không chịu xuống” Ngụ ý là anh không làm mẫu được đâu.

Ông Tô xem xét vài giây liền vung tay lên nói: “Không thành vấn đề, để ông ôm Cổn Cổn”

Tô Bảo dựa vào ghế, quay mặt đi, ở góc Tô Diễn không thấy được rồi cười trộm một tiếng.

Gừng càng già càng cay. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông Tô nhìn Tô Cổn Cổn như cục bột trắng trẻo, vẻ mặt từ ái nói: “Cổn Cổn, cụ ôm cháu một cái nhé, baba phải dạy anh trai, Cổn Cổn nhà chúng ta thật là ngoan”

[Cậu chủ nhỏ nhà họ Tô đẹp trai cũng nhiều chiêu trò]

Công tử nhỏ nhà họ Tô đi học, ngày đầu tiên đi học theo thường lệ sẽ có buổi họp phụ huynh.

Mấy ngày sau khi ra viện, Tô An đi dạo trong nhà hết vòng này tới vòng khác, mỗi ngày đều ôm Tô Cổn Cổn suy nghĩ Tô Bảo đi học thì cần dùng cái gì, sợ sót nên còn cố ý gọi điện thoại cho Đông Thanh.

Đông Thanh cảm thấy Tô An không có bệnh trầm cảm tiền sản, bởi vì cô đã sinh Tô Cổn Cổn lâu như vậy rồi, vậy mà giờ lại có chứng lo âu sau sinh. Làm mama nhỏ của Tô Bảo, Đông Thanh vung bút lên, viết một tờ danh sách mua sắm cho Tô An.

Tô An dựa vào tờ danh sách đó đi mua sắm rồi lại sắp xếp đồ đạc thêm một lần.

Tô Diễn mới vừa làm xong công việc trở về không bao lâu, anh giúp Tô An sắp xếp trong lát, trên người Tô Diễn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, bên dưới mặc một chiếc quần đen rộng rãi, lộ ra một đôi chân dài.

Bởi vì cần thu dọn đồ cho Tô Bảo mà Tô Diễn mở cúc tay áo ra, sau đó cuốn tay áo lên. Anh cuốn tay áo tới chỗ cánh tay, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, nhìn qua cực kỳ có cảm giác cấm dục, một bộ quản lý cao cấp giỏi giang.

Tô An ngồi ở trên thảm, ngửa đầu nhìn Tô Diễn rồi nhăn mày.

Khí thế của anh quá mạnh, đã quen với việc ra lệnh rồi, có khi nào sẽ để lại cho nhà trường ấn tượng là gia đình bọn họ quá cường thế không?

Tô An lại nhìn qua Tô Bảo, con trai đang mặc áo thun ngắn tay in hình graffiti, quần ở nhà cùng màu với Tô Diễn, trên chân là một đôi AJ.

Cô cũng cúi đầu nhìn lại bản thân, thân trên là một chiếc áo sơ mi tay phồng sáng màu bằng vải lanh, bên dưới là quần bút chì màu đen, lúc ra ngoài lại đi một đôi giày cao gót 10cm.

Sau đó cô nhìn Tô Cổn Cổn ngoan ngoãn nằm bò ở một bên, bạn học Tô Cổn Cổn mặc quần áo hình mèo, mũ tai mèo đội ở trên đầu, tay nhỏ nắm lấy quyển tập phiên âm của Tô Bảo, ý đồ nhét vào trong miệng mình.

“Oàm” một tiếng, một góc tập được nhét vào trong miệng cô bé, lập tức dính đầy nước bọt dính dính của Cổn Cổn.

Có thể là Tô Cổn Cổn cảm thấy vị ko tồi nên con gái liền thay đổi góc độ, lúc há miệng chuẩn bị ăn miếng thứ hai thì cằm lại bị ngón tay thon dài của Tô Diễn nắm lại.

Tô Diễn nâng lên chiếc cằm mềm như bông của Tô Cổn Cổn, nhẹ nhàng nắm một cái, miệng của con gái lập tức chu lên, cô bé buông chiếc tập ướt đẫm nước miếng, bắt đầu a a ô ô để biểu đạt sự không vừa lòng của mình.

Tô An nhớ tại một câu trong [A Phòng Cung Phú]: Trong một ngày, khí hậu giữa các cung là không đồng đều.

Mà một nhà bốn người bọn họ, mỗi người một loại phong cách, có tới bốn loại phong cách! Làm sao có thể đi tham dự lễ khai giảng như vậy! Quá không giống người một già!

Đổi! Cần phải thay đổi!

Buổi tối trước khai giảng một ngày, Tô An rốt cuộc cũng đào ra được quần áo mà nhà bọn họ sẽ mặc để đi dự khai giảng.

Cô giơ tay gọi Tô Diễn cũng Tô Bảo rồi nhét quần áo vào tay bọn họ, Tô An chỉ nói hai chữ: “Đi thay”

Tô Diễn không có dị nghị, anh lập tức dẫn Tô Bảo đi thay quần áo.

Trong lúc Tô Diễn cùng Tô Bảo thay quần áo thì Tô An cũng thay quần áo cho mình và Tô Cổn Cổn. Áo sơ mi sọc thẳng đan xen trắng xanh, cổ áo tròn, vừa tươi mát lại vừa nghiêm túc.

Cúc áo trên áo của Tô Cổn Cổn có hình cúc non, nhìn qua cô bé có vẻ cực kỳ thích, vẫn luôn nắm cúc áo của mình để thưởng thức.

Tô An đổi xong quần áo của con gái thì cũng đi thay đồ của mình, vạt áo trước được cô nhét vào trong quần dài, vòng eo mảnh khảnh lập tức được phác họa ra rõ ràng.

“An An!” Tô Bảo thay xong quần áo thị bạch bạch bạch chạy ra.

Cúc áo sơ mi của cậu còn chưa có cài, bên trong mặc một chiếc áo thun rộng rãi, quần dài màu đen cũng làm cho chân cậu bé cực kỳ dài.

Đi đằng sau con trai là Tô Diễn, hai cha con đều thuộc loại người chân dài giống nhau, hình dáng chân của anh thon dài, th@n dưới của Tô Diễn cũng mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi chừa lại một chiếc cúc không cài.

Không nghiêm túc giông áo sơ mi tây trang, Tô Diễn nhiều hơn vài phần khí chất của thiếu niên, hoàn toàn không giống một người đã làm cha của hai con.

Tô An nhìn một vòng xong thì cực kỳ vừa lòng.

Ngày hôm sau là tới ngày khai giảng của nhà trẻ.

Trước khi nhân viên nhà trường lên phát biểu chính thức thì tất cả ba mẹ cùng với đám nhóc tì đều biết mẫu giáo bên cạnh có một đứa nhỏ tên là Tô Hoài, vừa đẹp trai lại nhiều chiêu trò.

Ba là quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư số một thế giới, hiện tại đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, người cũng đẹp trai.

Mẹ từng là họa sĩ nổi tiếng quốc tế - Tô An, hiện tại là nhà thiết kế không gian đứng đầu, người cũng rất đẹp.

Bạn học Tô Hoài còn có một em gái bảo bối, nhỏ xíu xiu, còn dễ thương hơn tất cả các đứa nhỏ trong nhà trẻ cộng lại ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.