Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ

Chương 11





“Cậu nói cái gì? Ryan đã được một cặp vợ chồng Anh quốc nhận nuôi?” Tạ Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt, “Vậy vì sao nhóc con lại xuất hiện ở trong này?”

“Bởi vì gia đình đó có vấn đề, chính xác hơn, là người chồng có vấn đề!” Lôi Kiệt Ngôn đen mặt nói ra nguyên nhân, “Tên đó có tiền án!”

“Ý cậu là tên đó có hứng thú với đồng tính?” Thiệu Duẫn Địch nói ra ý nghĩa chính xác.

“Đúng vậy!” Lôi Kiệt Ngôn gật đầu.

“Căn cứ theo lời nói của nhóc con kia, lúc còn Ryan nhóc bị tên đó cùng vợ nhận làm con nuôi, tên đó vẫn luôn có xa cách, rất ít quan tâm đến Ryan. Nhưng từ khi Ryan 12 tuổi, tên đó liền thay đổi thái độ, chẳng những hỏi han ân cần mà còn thường xuyên sẽ có hành động vô tình đụng chạm Ryan, khi đó nhóc con chỉ cảm giác có chút không thích hợp, nhưng ngại làm phiền mẹ nuôi nên không nói thêm gì. Về sau dần lớn lên, hành vi của tên đó cũng càng thêm biến thái, ban đầu chỉ là sờ tay, về sau cách quần áo sờ thân thể Ryan, cuối cùng còn thừa dịp vợ không ở nhà để giở trò đồi bại.”

“Cho nên, Ryan chạy đến đây?” Quý Phong tức giận, “Gã đó quả thực là đồ bại hoại, nếu có cơ hội tôi nhất định phải giáo huấn một lần!”

“Vậy, vì sao Ryan lại chạy đến New York?” Bối Minh đưa ra câu hỏi.

“Nhóc con đó vừa sinh ra đã bị đưa đến một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô New York, Ryan ở đó 6 năm, thẳng đến khi gần 7 tuổi mới bị cặp vợ chồng Anh quốc nhận nuôi, là bọn họ đưa Ryan đến London nuôi dưỡng.” Lôi Kiệt Ngôn nói.

“Sau khi Ryan thoát ra khỏi tên kia, khoảng chừng nửa tháng mới về được đến New York, ban đầu Ryan muốn trở lại trại trẻ mồ côi trước kia nhưng là nó đã bị đóng cửa sau khi Ryan được đưa đi vài ngày. Đúng lúc ấy Ryan gặp lại những người bạn cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi trước kia, bởi vậy được bọn họ giữ lại.

“Sau đó, Ryan gặp cậu?” Thực Từ cười cười.

Nói đến đây, sắc mặt Lôi Kiệt Ngôn rốt cục dịu đi.

Giữ lại Ryan là những đứa nhỏ trong khu vực phụ cận trại trẻ mồ côi cũ. Bởi vì nhóc con mới gia nhập nêu không biết kĩ xảo mưu sinh của bọn họ. Hơn nữa, nhóc con chẳng những diện mạo xinh đẹp mà còn hưởng giáo dục ở London cho nên không thể tránh khỏi có người nhìn không vừa mắt. Sở dĩ Ryan dựa vào việc ‘đâm xe’ ‘ngoài ý muốn’ để kiếm tiền là vì chứng minh mình không phải dựa vào người khác, thuận tiện có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của bọn họ trong vài ngày.

“May mà Ryan chọn xe của cậu, bằng không chúng ta sẽ không thể gặp được đứa nhỏ này.” Lôi Kiệt Nặc chế nhạo Lôi Kiệt Ngôn.

“Đúng vậy.” Thiệu Duẫn Địch cũng cong lên khóe môi, trêu chọc Lôi Kiệt Ngôn, “Tuy rằng tuổi của Ryan kém chúng ta rất nhiều, nhưng nếu nay cả Kiệt Ngôn cũng không để ý thì chúng ta đương nhiên cũng không cần phải để ý.”

“Ha ha, giữa một đám người lớn có một đứa trẻ cũng rất thú vị!” Tạ Lạc ngồi trong lòng người yêu bình luận, “Giống như trên chóp ly kem điểm thêm một quả anh đào, tô điểm cho cảnh đẹp hơn một chút!”

“So sánh của em thật là mới mẻ độc đáo!” Quý Phong cười trộm, “Sẽ không phải là đói bụng rồi!”

“Sai!” Tạ Lạc đắc ý lắc tay, “Em là thay anh kêu đói!”

“Ngụy biện kiểu gì nha?” Quý Phong vừa định phản bác lại không ngờ bụng kêu lên.

“Quả nhiên!” Tạ Lạc không nhịn được cười ha hả, “Hãy bảo em là Gia Cát Lượng thời hiện đại đi!”

“Rõ ràng biết cùng Lạc tranh cãi cậu sẽ không thắng nổi, kết quả là vẫn không chịu giáo huấn, tự mình chuốc lấy khổ!” Thực Từ cũng cười cười đem một miếng điểm tâm bỏ vào miệng người yêu.

“Tôi là người kế thừa ‘Tinh thần ái quốc’ của quốc gia!” Quý Phong một bên ăn thức ăn người yêu đưa tới, một bên tiếp tục ‘Cách mạng’.

“Mấy người thật đúng là, đã hơn 30 tuổi rồi mà còn dở hơi như vậy, việc gì cũng có thể lấy ra trêu đùa nhau!” Lôi Kiệt Ngôn làm ra vẻ mặt ‘tôi chịu hai người’, “Mong hai vị chú ý đến hoàn cảnh hiện tại là đang nói chuyện nhóc con kia, đừng tùy tiện thay đổi chủ đề!”

“Nói cũng đúng, ‘cách mạng’ của Kiệt Ngôn còn chưa thành công đâu!” Quý Phong uống hết ngụm nước chanh trong chén của Thực Từ liền gia nhập ‘chiến đấu’.

“Tôi đoán cậu đã có một ‘Kế hoạch đoạt bảo’ hoàn mỹ rồi nhỉ!” Thiệu Duẫn Địch liếc mắt một cái liền nhìn ra được ý tưởng trong đầu Lôi Kiệt Ngôn.

“Hơn nữa kế hoạch này chắc chắn là vô cùng mỹ mãn.” Tạ Lạc cũng bổ sung.

“Kết cục là – gã kia nhất định ‘chết’ vô cùng thảm!” Quý Phong cũng sáp vào.

“Mà cậu và Ryan chắc chắn sẽ có một tương lai hạnh phúc!” Lần này nói chuyện là Bối Minh.

“Quá tuyệt vời!” Tạ Lạc dùng một câu cảm thán để kết thúc.

“Tôi nói,” Lôi Kiệt Ngôn nhịn cười, giả bộ tức giận trợn trắng mắt, “Tạm tha cho tôi đi!”

“Như vậy sao được!” Người đầu tiên nhảy dựng lên phản đối lại là tiểu ác ma — Tạ Lạc.

“Đúng vậy! Chuyện vui như thế sao có chuyện không cho chúng tôi tham gia!” Người thứ hai phản đối là Quý Phong – chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Có trò hay có thể xem, tôi cũng không muốn bỏ qua.” Được người yêu ‘hun đúc’ gần 4 năm trời, Thực Từ cũng phát biểu ý kiến của mình.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Bối Minh tao nhã bưng lên chén trà, uống một ngụm.

“Nếu Tiểu Minh thấy tốt thì anh cũng muốn tham gia.” Lôi Kiệt Nặc thân mật khoát lên bả vai người yêu, đem khuôn mặt Bối Minh tựa vào đầu mình.

“Tôi đã có giác ngộ!” Lôi Kiệt Ngôn cười ha hả, “Bởi vì cho dù tôi đem mấy người nhốt hết vào tủ sắt mấy người cũng nhất định có biện pháp chen vào.”

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt nha!” Tạ Lạc lười biếng dựa vào người Thiệu Duẫn Địch, đầy vẻ đắc chí.

“Như vậy không bằng hiện tại bắt đầu đi!” Thiệu Duẫn Địch sủng nịch sờ sờ tóc người yêu, “Chuyện này càng sớm giải quyết, Kiệt Ngôn cũng có thể càng sớm yên tâm.”

“Cậu ta cùng với Ryan cũng có thể càng sớm xác định danh phận ~~~~” Quý Phong ha hả cười.

**

Đến từ London, hai vợ chồng Morgans giờ khắc này đang bất an ngồi trong phòng tiếp khách được trang hoàng vô cùng tao nhã của Sở nội vụ New York. Hai ngày trước, bọn họ bỗng nhiên nhận được một bức tranh kì quái, người gửi thông báo cho bọn họ biết con nuôi của họ Ryan · Morgans đã được tìm ra, mà người kí tên chính là luật sư “Lôi” nổi tiếng của Sở Nội vụ New York.

“Hai vị là vợ chồng Morgans đến từ Anh quốc?” Một nhân viên tiếp tân đi đến trước mặt bọn họ hỏi thăm, sau khi hai người gật đầu liền báo cho bọn họ biết chủ tịch của họ mời hai người vào.

Mang trong lòng cảm xúc lo sợ, vợ chồng Morgans đi vào một văn phòng lớn sáng sủa, nghe được tiếng bước chân, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lợi hại của mình đánh giá bọn họ, một lát sau mới lạnh lùng nói, “Mời ngồi.”

“Ngài chính là luật sư Lôi phải không, xin hỏi… con nuôi chúng tôi, Ryan hiện tại đang ở đâu?” Giọng nói bà Morgans mang theo địch ý.

“Không cần lo lắng,” Lôi Kiệt Ngôn nở nụ cười làm người đối diện không lạnh mà run, “Cậu bé hiện giờ đang ở chỗ tôi, hết thảy đều tốt lắm.”

“Chúng tôi có thể làm thủ tục để nhận cháu về được không?” Bà Morgans cẩn thận nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Đương nhiên là sau khi làm xong các thủ tục.”

“Về quyền lợi này, tôi nghĩ là hai người không có tư cách.” Trên mặt Lôi Kiệt Ngôn hiện lên một mạt hàn quang trong chớp nhoáng, “Hai vị hẳn là rất rõ ràng nguyên nhân là gì đi.”

“Về việc này, nói thật…. chúng tôi không rõ lắm…” Ông Morgans nghiêm mặt, ý đồ chống chế.

Lôi Kiệt Ngôn cầm trong tay một tập tư liệu ném tới trước mặt hai người, “Nói vậy, xin mời hai vị đọc cẩn thận tập tư liệu này, tuy rằng đây chỉ là một phần nhỏ trong những tư liệu mà tôi thu thập được mà thôi.”

Ông Morgans run rẩy cầm lấy tập tư liệu, vừa lật được một tờ sắc mặt gã đã trắng bệch. Bởi vì trong tư liệu không chỉ ghi lại tình huống thật trong gia đình gã, cuộc đời, thậm chí còn một số sai lầm mà ông từng phạm tội. Đợi đến khi gã xem xong, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, chân tay đều cứng ngắc.

“Người như ông có tư cách nhận nuôi đứa nhỏ không?” Lôi Kiệt Ngôn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói xong lời nói làm cho người khác sợ hãi, “Đương nhiên là, vợ bao che cho chồng phạm tội là giống nhau.”

“Nhưng… Lôi tiên sinh…” Bà Morgans nuốt khan, “Theo pháp luật… chúng tôi vẫn là… cha mẹ nuôi của Ryan.”

“Rất nhanh sẽ không phải!” Lôi Kiệt Ngôn nhàn nhã dựa lưng vào ghế, “Hay là, hai người cảm thấy mình có thể có tư cách đòi quyền nuôi Ryan ở tòa án?”

Nói đùa! Một giọt mồ hôi trượt xuống từ trên trán của ông Morgans, nếu chuyện này được công khai ở trên tòa, đừng nói là có thể thuận lợi gặp để giáo huấn thằng nhóc kia, chỉ sợ ngay cả chính gã còn khó bảo đảm an toàn cho bản thân, lấy những hành vi phạm tội của gã trong mấy năm vừa qua, ít nhất cũng phải ngồi tù hơn 3 năm.

“Thế nào?” Lôi Kiệt Ngôn uống một ngụm cà phê trợ lý đưa vào, thuận tiện xoa xoa huyệt thái dương.

“Vậy… ngài muốn… để chúng tôi… làm cái gì?” Bà Morgans nơm nớp lo sợ hỏi.

“Rất đơn giản, buông tha cho quyền nuôi Ryan.” Lôi Kiệt Ngôn tuyên bố điều kiện, “Hơn nữa, vĩnh viễn không liên hệ với cậu ấy.”

“Được! Được!” Nếu như vậy có thể đổi lấy tự do của chính mình, điều này thật sự là quá lời. Ông Morgans hưng phấn thầm nghĩ, dù sao thằng nhóc kia đặt bên người cũng là cái bom hẹn giờ, còn không bằng sớm quăng đi cho an toàn, “Tôi lập tức sẽ từ bỏ.”

“Vậy hiện tại kí tên luôn vào văn kiện này đi.” Lôi Kiệt Ngôn đem một văn kiện đến trước mặt vợ chồng Morgans. Hai người kí tên xong, ông Morgans nịnh nọt nói, “Vậy tư liệu kia ngài có thể hủy chứ?”

“Ồ, có thể.” Lôi Kiệt Ngôn nhàn nhã nở nụ cười, trước mặt hai vợ chồng đưa tư liệu vào máy tiêu hủy.

“Vậy thật sự rất cám ơn ngài!” Ông Morgans cúi người trước mặt Lôi Kiệt Ngôn tỏ lòng biết ơn, “Làm phiền ngài giúp tôi giữ bí mật!”

“Có thể.” Lôi Kiệt Ngôn nhìn theo bóng hai vợ chồng biến mất khỏi cửa, một nụ cười tà ác dần dần hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Một giờ sau, anh mở máy tính, thu được email của Tạ Lạc: Vợ chồng Morgan ngồi máy bay về Anh quốc bị hải quan tra ra mang theo thuốc giảm đốc nên bị bắt. Cùng lúc đó, cảnh sát Anh cũng nhận được bản chính của phần tư liệu đã bị hủy….



Truyện ngắn ngắn ~~

**

Có một ngày, bốn cụ già đã về hưu cùng nhau chơi mạt chược. Đánh vài vòng, giữa lúc nghỉ ngơi, một cụ già đi WC, ba cụ khác liền bắt đầu ‘nổ’…

Cụ già số 1 nói đến con Tuấn Minh liền nhịn không được khoe khoang:「 Tuấn Minh nhà chúng ta a…… Đang mở cửa hàng châu báu, thời gian trước không biết phát cơn thần kinh gì, tự dưng lại đưa một cái nhẫn kim cương to đùng cho thằng bạn, thật sự là chịu không nổi… 」

Cụ số 2 cũng không cam chịu yếu thế nói:「 Kiến Quốc nhà tôi a a…… Làm quản lý ở một công ty ô tô, thời gian trước cũng thế, không biết làm sao lại tặng một xe Cadillac cho thằng bạn! Các ông nói có chịu nổi không cơ chứ!」

Cụ thứ 3 lại nói:「 Thằng nhỏ Chí Hùng nhà ta cũng thế! Đang làm ở văn phòng nhà đất, hiện giờ kinh tế đình trệ, thế mà không biết làm sao lại tặng một căn nhà cho đứa bạn! Thật không hiểu là nó suy nghĩ cái gì……」

Ba cụ già nói chuyện nửa ngày, cụ thứ 4 mới ra khỏi WC, cụ nói:「 Mấy ông đang nói chuyện gì thế?」

「Nói mấy đứa con thôi… Đúng rồi, Gia Minh nhà ông gần đây như thế nào?」 Một cụ hỏi.

Chỉ thấy cụ thứ 4 nhìn nhìn 3 cụ còn lại…. Nói:「 ai…… Cái thằng biến thái Gia Minh nhà tôi a… Đừng nói nữa, hóa ra là đồng tính luyến ái… Nhưng mà thời gian trước không biết gặp phải vận cứt chó gì, có thằng bạn đưa nhẫn kim cương, lại có người đưa Cadillac, còn có người đem cho một căn nhà! Mấy ông nói có kì quái không……」



Hô hô, Chrome bị thần kinh may mà vẫn có auto save ==”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.