Trở lại phòng ăn, Lôi Kiệt Ngôn đang muốn đem chén đĩa đi rửa thì Ryan bỗng giơ tay xung phong, “Để tôi rửa cho!”
“?”Lôi Kiệt Ngôn tò mò nhìn Ryan, “Sao bỗng dưng lại muốn làm việc nhà?”
“Không phải là đột nhiên!” Ryan giành lấy chén đĩa từ tay Lôi Kiệt Ngôn, “Tôi vẫn cảm thấy mình cũng có thể phải làm gì đó, làm vậy chúng ta mới giống…”
“Không có gì!” Ryan ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, chăm chú rửa chén đĩa.
“Vợ chồng son phải không?” Lôi Kiệt Ngôn dùng một cách nói thông thường mà lại vô cùng ấm áp.
“….Umm…. cái đó…” Ryan đỏ mặt lắp bắp, “Tôi chỉ là…. Bởi vì…. Cảm thấy…. Vừa rồi chú và Đới An cùng nhau nấu cơm thoạt nhìn rất giống vợ chồng….”
“Cho nên ghen tị!” Lôi Kiệt Ngôn xấu xa cười niết mặt Ryan, hại cậu thiếu chút nữa đánh rơi chiếc đĩa trong tay.
“Đó là… ai chứ….!” Mặt của Ryan càng lúc càng đỏ.
“Đương nhiên là người yêu bé nhỏ của anh nha!” Lôi Kiệt Ngôn từ sau lưng ôm lấy vai Ryan nói, “Nói cho nhóc biết một bí mật nhỏ này, tôi và An Đạt không có khả năng thành ‘vợ chồng’, không phải chỉ là vì chúng tôi đều có người yêu nha ~~”
“Ý của chú là….” Ryan kinh ngạc trừng mắt nhìn, không thể nào!
Lôi Kiệt Ngôn cười rộ lên, “An Đạt cùng nhóc giống nhau – giới tính cũng là bắt đầu bằng chữ ‘M’.
“Sao có thể được?” Cằm Ryan đều sắp rơi xuống đất.
Nói nửa kia của anh trai ‘ông già’ Bối Minh, Thực Từ, còn có Tạ Lạc là nam giới còn chưa tính, bởi vì bọn họ tuy rằng rất xinh đẹp nhưng ít nhất nhìn còn có vẻ trung tính. Nhưng là An Đạt nhìn thế nào cũng không giống đàn ông.
“Sự thật chính là vậy.” Lôi Kiệt Ngôn bật cười, “Hơn nữa nửa kia của An Đạt cũng là nam giới, giống với 6 người kia, vô cùng yêu quý nửa kia của mình.”
“Ở cùng An Đạt lâu như vậy, tôi còn chưa nhìn ra được!” Ryan vừa rửa vừa lẩm bẩm.
“Cũng không có gì kì quái, bởi vì chuyện này chỉ có một số ít bạn bè cùng với tình nhân của An Đạt là biết được, người ngoài nhìn không ra cũng là bình thường.” Lôi Kiệt Ngôn hôn mái tóc đỏ của Ryan.
“Đúng rồi,…. Tôi muốn nói cho chú một chuyện…” Ryan đem chiếc đĩa cuối cùng đặt cẩn thận lên giá, cởi bao tay đem mặt ‘chôn’ vào trong lòng Lôi Kiệt Ngôn.
“Là chuyện gì?” Ngay cả Lôi Kiệt Ngôn cũng không nhận ra được thanh âm của mình lúc này có bao nhiê ôn nhu, nhưng nói thật, đem nhóc con này ôm vào trong lòng mà không có chút phản ứng thật đúng là cần tự chủ cường đại.
“Có thể ôm tôi sao?” Giọng nói của Ryan lí nhí truyền ra.
“Được.”
Mặc dù có chút giật mình nhưng Lôi Kiệt Ngôn vẫn rất nhanh khôi phục lý trí, đem yêu cầu của Ryan xuyên tạc thành ý khác. Vì thế anh liền đem Ryan ôm lấy như ôm đứa trẻ, cười tủm tỉm hôn lên trán cậu, “Như vậy đã vừa lòng chưa?”
“Tôi…. Tôi…. Không phải có ý này!” Ryan nóng nảy, buột miệng nói, “Tôi là muốn cùng…. làm tình!”
“Nhóc biết mình đang nói cái gì không?” Lôi Kiệt Ngôn muốn chuyển dời đề tài.
“Đương nhiên là biết!” Ryan lại đem mặt vùi vào trong áo Lôi Kiệt Ngôn, lắp bắp mở miệng, “Tôi cũng biết…. Sẽ hơi đau…. Nhưng, tôi vẫn…. Muốn….”
“Đứa ngốc này, đây cũng không phải là chuyện có thể đem ra nói đùa.” Lôi Kiệt Ngôn nghiêm túc nói.
“Tôi hiểu được!” Ryan tức giận thở phì phì lớn tiếng hét lên, “Nhưng An Đạt không phải nói càng sớm càng tốt sao? Huống hồ, tôi thực sự rất muốn…. Cùng Kiệt Ngôn thân mật hơn, càng có liên hệ sâu hơn….”
“Tôi sẽ không chạy trốn.” Lôi Kiệt Ngôn mang theo yêu thương hôn cậu, “Cho nên không cần vì xác nhận tôi thuộc vè nhóc mà yêu cầu tôi ôm nhóc.”
“Nhưng tôi vẫn lo lắng…” Ryan ngẩng đầu nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Cho nên… Kiệt Ngôn phải… Cho tôi bằng chứng!”
“Nhóc xác định sao?” Lôi Kiệt Ngôn nheo mắt nhằm hù dọa Ryan để cậu đánh mất ý tưởng này, “Nếu thật sự xác định, dù lát nữa nhóc ở trên giường khóc bảo tôi dừng, tôi cũng không dừng lại đâu.”
“Vâng!” Ryan khẳng định gật đầu.
Tuy rằng vẻ mặt Ryan có chút sợ hãi, nhưng ý cậu đã quyết thì nhất định sẽ không thay đổi. Lôi Kiệt Ngôn biết rõ điều này, chỉ có thể thở dài – kết quả là anh vẫn bại bởi quyết tâm của người yêu.
**
“…. Ư….. A…. Umm….”
Căn phòng ấm áp giờ phút này tràn ngập tiếng hô hấp và rên rỉ mê người, trong cơn khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, Ryan rốt cục thể nghiệm được đến thể nào là chân chính tình ái, cũng mẫn cảm nhận ra được những ngày này Lôi Kiệt Ngôn muốn ôm cậu mãnh liệt tới mức nào.
Bởi vì giờ phút này người yêu đang cùng cậu triền miên mang theo động tác ôn nhu phiến tình, nhưng cũng không thiếu kích tình xúc động mãnh liệt, làm cho cậu trầm mê, cũng khiến cậu chìm sâu vào, vĩnh viễn không thoát ra được.
“Có đau không?” Kích tình qua đi, Lôi Kiệt Ngôn chuyển dời sức nặng thân thể khỏi Ryan, ôn nhu hỏi.
“….Umm…. Có một chút…” Ryan động đậy thân thể mệt mỏi, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời bên tai Lôi Kiệt Ngôn.
Đau xót ôm người yêu vào lòng, Lôi Kiệt Ngôn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dính bết lại vì mồ hôi, hỏi, “Có muốn tắm không?”
“Không cần!” Ryan đem mặt dán vào ***g ngực ấm áp của Lôi Kiệt Ngôn, an tâm nhắm mắt lại, “Tôi chỉ muốn ngủ….”
“Kiệt Ngôn…” Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, Ryan mơ hồ gọi tên người yêu, “Tôi thật vui… Bởi vì… Chúng ta giờ là tình nhân chân chính….”
“Đứa ngốc, cho dù chúng ta còn chưa làm chuyện này, nhóc cũng là người yêu độc nhất vô nhị của tôi, không ai có thể thay thế được vị trí của em.” Lôi Kiệt Ngôn sủng nịch ôm lấy cậu trả lời.
“Vâng.” Ryan nhắm mắt lại, “….Từ hôm nay trở đi… Kiệt Ngôn chính là của một mình Ryan… Ai cũng không thể cướp đi… Ha ha….”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lôi Kiệt Ngôn nhịn cười, hôn lên ngón tay Ryan, “Tôi cam đoan không ai có thể cướp tôi khỏi tay nhóc, cho nên cứ yên tâm đi!”
“….. Thật tốt quá…” Lẩm bẩm nói xong câu đấy, Ryan tựa như đã giải quyết xong việc lớn thở phào một hơi, rốt cục an tâm ngủ say.
Vật nhỏ thú vị……
Nhìn khuôn mặt say ngủ hồn nhiên Lôi Kiệt Ngôn nở nụ cười ôn nhu, đây là bảo vật lớn nhất cuộc đời anh. Nếu như anh nhàm chán mà buông tha cho người yêu đáng yêu này, đó mới là việc ngu ngốc nhất thế giới.
**
“Nhóc con, dậy thôi!” Việc Lôi Kiệt Ngôn làm đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là gọi dậy người yêu bé nhỏ đang say giấc nồng của mình.
“….Uhm…. Cho thêm…. 5 phút nữa!” Ryan mơ mơ màng màng nói sau đó lại ngủ tiếp.
“Không thể nha!” Lôi Kiệt Ngôn bế Ryan rời khỏi giường, đưa bé con vào phòng tắm, “Nếu không dậy sẽ không kịp đi học!”
“Nhưng là tôi buồn ngủ….” Ryan lẩm bẩm, “Hơn nữa toàn thân vừa đau vừa mỏi.”
Lôi Kiệt Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, tối hôm qua lẽ ra không nên làm, hiện giờ đã biết! Nhóc con toàn thân bủn rủn đến mắt cũng không mở ra được.
–Đây là hậu quả xấu khi miệt mài!
“Nếu tối qua tôi không làm thì tốt rồi!” Lôi Kiệt Ngôn cẩn thận đặt Ryan vào bồn tắm, tự nhủ.
Nghe vậy Ryan lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt xanh biếc mở to gần như muốn khóc ra đến nơi, “Chú vẫn là hối hận…. chú nhất định rất ghét tôi bắt chú miễn cưỡng….”
“Nhóc con ngu ngốc này, tôi đã nói như vậy sao?” Lôi Kiệt Ngôn mỉm bóp mũi Ryan, cố gắng không nhìn xuống thân thể ẩn dưới bọt tắm.
“Nhưng là…” Ryan cúi đầu gạt đi đám bọt tắm xung quanh mình, “Ý của chú là…”
“Ý của tôi chính là, tôi không nên chọn ngày hôm qua để làm việc đó, bởi vì hôm nay nhóc còn phải đi học không phải sao?” Lôi Kiệt Ngôn hôn nhẹ lên tóc của Ryan, “Về những lời nói đêm qua nhóc nghe được, mỗi câu mỗi chữ tôi nói đều cam đoan là thật lòng!”
“Thật vậy sao?” Ryan ngẩng đầu nhìn Lôi Kiệt Ngôn, từ đôi mắt trong suốt kia, cậu thấy được tình yêu mà mình luôn chờ đợi.
“Nhóc không tin tưởng tôi còn muốn tin tưởng ai đâu? Chỉ biết đoán mò lung ta lung tung!” Lôi Kiệt Ngôn hôn lên mặt Ryan, còn đặc biệt hôn mạnh lên đôi môi anh đào, “Hy vọng nhóc sẽ nhớ thật kĩ lời tôi nói lúc này, — Tôi yêu em!”
Oa! Kiệt Ngôn nói – Yêu mình [mặt vô cùng đỏ + vô cùng vui vẻ]
Từ từ! – Chuyện tốt như vậy liệu có phải là cậu đang nằm mơ không?
Đúng rồi, nếu là bảo Lôi nói lại một lần nữa chẳng phải có thể xác minh được đấy thôi? Cứ quyết định như vậy đi!
Nghĩ như vậy, Ryan liền ôm chặt lấy cổ Lôi Kiệt Ngôn, đưa ra yêu cầu, “Kiệt Ngôn, nói lại lần nữa được không?”
“Nếu tôi không nói có phải nhóc sẽ làm tôi không thở nổi phải không?” Lôi Kiệt Ngôn nửa đùa nửa thật hỏi người yêu thoạt nhìn vui muốn bay lên chín tầng mây của mình.
“Đúng vậy, nếu Kiệt Ngôn không nói, tôi sẽ dùng mọi biện pháp khiến Kiệt Ngôn chỉ thuộc về mình tôi.” Ryan đảo mắt nhìn, tỏ vẻ mình không chần chừ ra tay chút nào.
“Có vẻ như tôi tìm phải một ‘Tiểu bá vương’ về làm người yêu mất rồi—” Lôi Kiệt Ngôn làm bộ ‘đau khổ’ khi mình lên nhầm phải thuyền của ‘địch nhân’, “Aish, một bước sa chân muôn kiếp hận a!”
“Hừ! Hàng đã mua miễn trả lại!” Ryan đắc ý ngồi trong bồn tắm dùng bọt vây lấy thân thể, ha ha, rốt cục cũng thắng được Kiệt Ngôn một ván. (Thật hả?!)
“Aish!! Không có cách cứu vãn nữa rồi!” Lôi Kiệt Ngôn tỏ vẻ, “Ai bảo tôi nhật phải món hàng đáng yêu nhất thế giới nhưng cũng phiền toái nhất đâu!”
“Chú bảo tôi là ‘món hàng phiền toái’?” Ryan thở phì phì trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn.
“Đúng vậy!” Lôi Kiệt Ngôn nheo mắt cười nhìn Ryan chuẩn bị nhào vào ‘sống mái’ với mình, “Nhưng mà nha, cũng là món hàng tôi yêu nhất!”
Lúc này, chỉ thấy Ryan chẳng những đỏ mặt mà cả người cũng hồng lên như tôm luộc, chỉ kém làm cho nước tắm sôi lên!