Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 55





-------------Sáng hôm sau------------------



Rầm



-Ris ơi.... em đâu..... Rầm - Ken vừa đẩy cửa nói chưa hết câu thì bị thằng Shin xô tới làm cho Ken té úp mặt dưới đất ( Haha... phim hài =]] ) ( nói cho mọi người biết luôn là 2 người này nằm ở phòng đôi VIP nha )



-Emi... em đâu rồi.. ???? - Shin quay qua thì thấy Emi đang ngủ ở đó, còn Max thì ngủ gục kế bên



-Ê thằng kia... Mày trông bệnh nhân thế hã???? - Shin hét vào tai Max



-ốn ạn... ằng ó ào ế ú ày ang ủ on ( Khốn nạn.... Thằng chó nào thế chú mày đang ngủ ngon ) - Max nói giọng còn mơ ngủ



-Thằng chó này nè....




-Ế ế người anh em... bình tĩnh hì hì... Thì tao buồn ngủ quá nên ngủ tí thôi chứ có gì đâu mà mày chửi tao chứ????



-May cho mày là đang ở bệnh viện đó.. không thôi có thêm cái giường cho mày nằm rồi...



-Ây da..... thằng chó chết... xô tao vậy hã thằng Shin kia - Ken hét lớn



-Nằm ở bệnh viện mà cũng không yên thân nữa là sao???? - Emi nhăn mặt



-Ủa... em tỉnh rồi sao????



-Tỉnh lâu rồi.. Mà muốn ngủ tiếp nhưng sáng sớm được nghe văn nghệ nên em ngủ không nổi



-Hì...xin lỗi em nha... em đỡ chưa??



-Rồi... mà ai nằm kế bên vậy????



-Là Ris - Ken nhìn Ris đang nằm trên bệnh viện khuôn mặt buồn không thể tả



-Cái gì??? Ai......



-Thì.... - Max ngập ngừng



-Ai......... NÓI MAU...



-Thì là Byn....



-Chết tiệt... Con nhỏ chó chết đó... Tao không tha cho mày đâu - Emi bật dậy ra khỏi giường nhưng bị Shin ngăn lại




-Chuyện đó tính sau đi... Giờ cô nghĩ ngơi đi



-Nghĩ ngơi??? Anh thấy con Ris nó đang nằm trên giường không hã??? Nó là đứa bạn đầu tiên đeo bám tôi suốt 1 năm khi ở Mĩ... Là đứa luôn quan tâm tới tôi, tôi nợ nó về tinh thần, nó nợ tôi về mạng sống đó, nó bị như vậy sao tôi không lo??? Anh nghĩ đi...



-Tôi biết.. nhưng mà để cho Ris tỉnh lại rồi để cô ấy tự xử đi... Chuyện này là của Ris nên để Ris tự tay giải quyết..



-Chết tiệt..Thôi được nhưng tôi vẫn chưa cho qua chuyện này đâu... Ris bị gì vậy??? Có nặng không??? - nó đi lại giường của Ris đang nằm, nhìn Ris bây giờ chẳng khác gì xác ướp, băng bó khắp nơi



-Bị chấn thương mạnh ở đầu, nội tạng bị tổn thương, gãy chân và tay, khoảng 2 tuần sẽ tỉnh lại... - Ken phân tích



-Mẹ kiếp chúng nó dám làm thế với bạn của tôi à.... Gia đình Ris biết chưa???



-Anh có nói cho họ biết rồi, anh nói Ris bất cẩn bị xe đụng trúng và bảo họ đừng lo lắng, và họ nói là bay về liền vì họ đang ở nước ngoài



-Ừ... - nó nói rồi đi ra ngoài



Đúng lúc đó thì Zen và Ely đi vào với 1 đống đồ ăn trên tay



-A... Anh Ken anh Shin tới rồi sao????



-2 đứa bây đi bỏ Ris ở đây vậy hã??? Lỡ có chuyện gì rồi sao??? - Ken nhìn 2 người đằng đằng sát khí



-Em...em xin lỗi tại vì em đói quá nên đi ra ăn sáng - Ely run rẩy



-Còn thằng Zen ở đây đợi Ely mua đồ ăn cũng được mà... có cần phải đi cả 2 đứa không???



-Ở 1 mình buồn quá nên em muốn ra ngoài với Ely hít thở không khí sáng sớm đó mà




-2 đứa bây dính nhau như sam vậy... Nhức đầu quá



-Thương nhau phải vậy rồi anh ơi... Mốt anh với chị Ris cũng vậy thôi khì khì - Ely châm chọc



-Ờ... thì....- Ken đỏ mặt gãi đầu



Khi đó Emi lên sân thượng, Shin cũng đi theo, anh thấy nó đứng ở ngoài lan can, anh đứng đằng sau thấy bờ vai nó run run, anh đi lại kế bên nó



-Cô khóc sao????



-Không... - nó vội quệt nước mắt



-Vậy sao mắt cô lại đỏ chứ.. Đừng dối lòng mình nữa.... Ris không sao đâu, 2 tuần nữa cô ấy sẽ tỉnh mà... Mà Ris là người quan trọng với cô lắm sao



-Ừ....Ris là đứa thích sống độc lập, nó chỉ sống 1 mình không thích dựa dẫm ai, từ khi nó gặp tôi trong 1 lần chạm trán ở trường bên Mĩ, nó trở nên rất ghét tôi và tôi có sở thích là hay chọc tức nó, mỗi lần chọc tức nó là tôi không thể nào mà không cười, nhưng trong 1 lần tôi đi dạo thì thấy nó bị 1 đám xã hội đen rượt vì đụng độ với anh đại ca xã hội đen khi đi chơi ở bar, dù nó có học võ từ nhỏ nhưng với 1 cô gái yêu đuối hơn 10 tên con trai cao to thì quá sức với nó, với lại họ có cầm súng và vũ khí nên tôi không đành lòng để nó bị họ giết chết được nên tôi xông vào cứu nó và chạy thoát, từ đó nó cứ đeo bám tôi, nó luôn luôn quan tâm tôi mặc dù tôi luôn từ chối và đẩy nó ra xa nhưng nó vẫn không từ bỏ, sáng nào cũng tới nhà tôi đợi đi học cùng tôi, mỗi ngày cuối tuần nó đều qua nhà tôi chơi, tôi cảm thấy rất phiền, nhưng dần dần tôi thấy vui khi nó tới đón tôi đi học thấy vui khi nó qua nhà tôi chơi lục lọi mọi thứ, nó không từ bỏ tôi khi tôi đang cố gắng đẩy nó ra, và tôi và nó trở thành đôi bạn thân nguyện sẽ bảo vệ nhau sẽ cùng nhau sống chết.. Bởi vậy tôi đau là nó cũng đau, mà nó đau tôi cũng đau.. Nó bị như vậy tôi thật sự không chịu nổi...hức....hức....hức.... - nó đã bật khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, anh nhìn nó rồi khoác vai nó rất nhẹ nhàng anh vỗ vỗ như an ủi nó..



-Cứ khóc đi... Hãy khóc đi cho mọi buồn phiền ra hết, cứ khóc đi tôi sẽ là bờ vai của cô



-Hức......hức....hức....hức... - nó trở nên yếu đuối trong phút chốc...nó cứ dựa đầu vào vai anh mà khóc thật lớn. Khả năng chịu đựng của nó đã có giới hạn, nó chịu đựng mấy năm nay chuyện của ba nó, rồi chuyện bạn nó, nó bị mọi người xa lánh khi nhỏ nhưng nó không khóc.. Nó cứ để trong lòng thật sự đã quá sức chịu đựng của nó



1 lúc sau thì nó ngừng khóc, nó quay qua hỏi anh



-Có phải... Tối hôm qua... chính anh đã giữ tôi lại trong lúc tôi không kiềm chế được phải không???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.