Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 137: MỘT NHÀ BA NGƯỜI



Edited by Bà Còm in Wattpad



Bởi vì Tạ Hộ kiên trì, nhũ mẫu bèn đem hài tử bọc trong chăn lụa đưa đến trước ngực Tạ Hộ, buông xuống màn trướng, ngay cả Thẩm Hấp cũng bị ngăn trở bên ngoài, hợp thành một không gian riêng tư cho mẫu tử hai người.
Tạ Hộ nghiêng thân mình, đưa bầu ngực vào gần  miệng hài tử, hài nhi nho nhỏ dường như đánh hơi được mùi sữa, bèn vô cùng thần kỳ định trúng phương hướng dụi đầu vào ngực Tạ Hộ, cái miệng nhỏ nhấp vài lần liền nhấp trúng đầu ngực vào miệng, bèn vội vàng mút lấy mút để.
Nhũ mẫu cũng không nghĩ tới hết thảy đều sẽ thuận lợi như vậy, nâng hài tử vui vẻ nói: “Bú bú, tiểu công tử bú rồi.”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy trước ngực hơi nhói lên, trong cơ thể đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng đặc thù, đây là cảm giác mẫu tử liền tâm. Thẩm Hấp xốc màn lên cũng sà người vào, từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận hài tử, sau đó ngồi bên mép giường gần Tạ Hộ, nâng hài tử cho hắn bú sữa.
Hai vợ chồng đều như mê muội nhìn cái miệng nhỏ không ngừng mút chùn chụt, Thẩm Hấp thập phần tò mò kết luận: “Hóa ra hài tử bú sữa như vậy.”
Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, thấy mái tóc đen của nàng cột gọn sau ót, gò má trắng tinh dạo này dường như đầy đặn mềm mại mịn màng hơn, bởi vì mới sinh mà không còn chút sắc hồng nào, thoạt nhìn có hơi suy nhược nhưng vẫn không mất vẻ thuần mỹ.
Thẩm Hấp thấy nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hài nhi mới sinh hắn nâng trong tay, vẻ mặt ôn nhu như được tắm trong gió xuân, đôi tròng mắt như hắc diệu thạch lóe sáng lộ ra một loại tình yêu khiến người được sưởi ấm toàn thân, đó chính là tình mẫu tử.
Tạ Hộ hơi hơi ngả người về phía trước, nhìn khuôn mặt nhỏ không thể nói là xinh đẹp một cách không mệt mỏi, thẳng đến khi hài tử bú no buông ngực Tạ Hộ ra, chuyển khuôn mặt nhỏ sang một bên cọ vào tấm chăn lụa mềm mại bọc người hắn, ợ lên một cái thỏa mãn rồi đưa nắm tay vào miệng, cảm thấy mỹ mãn liền ngủ tiếp.
Lúc này Thẩm Hấp mới ôm hắn trở về bên trong khuỷu tay của mình, một tay lại đỡ Tạ Hộ nằm thẳng xuống, sau đó ôm hài tử đang ngủ ngồi dựa ở đầu giường của Tạ Hộ, thấy đôi mắt Tạ Hộ rốt cuộc nhịn không được bắt đầu díu lại, rồi lại như không yên tâm cứ thiếp đi một chút lại mở bừng ra.
Thẩm Hấp vuốt ve gò má mịn màng của nàng, sau đó mới cúi người xuống hôn má nàng một cái nhẹ giọng thầm thì bên tai nàng: “Hãy ngủ một lát, ta sẽ ôm hắn.”
Tạ Hộ nghe thanh âm khiến người an tâm của Thẩm Hấp, dùng sức lực mỏng manh gật đầu, sau đó mới nhắm mắt lại, sự mệt mỏi khi sinh sản lúc này mới ùa về, không bao lâu tựa như hài nhi mới sinh đã ngủ say.
Thẩm Hấp ôm hài tử ngồi ở một bên canh chừng Tạ Hộ, chỉ là bất quá nửa chén trà nhỏ thì hài tử đang ngủ êm đẹp đột nhiên khóc oe oe. Thẩm Hấp sợ ồn ào đánh thức Tạ Hộ liền xốc màn giường đi ra ngoài. Nhũ mẫu tiếp nhận thì thấy hóa ra là đã tiểu ướt, liền ôm hài tử đến giường cách vách đổi y phục sạch sẽ cho hắn từ trong ra ngoài. Trong suốt toàn bộ quá trình Thẩm Hấp đều đứng một bên nhìn thật kỹ khiến Lý ma ma phải bật cười: “Ai da, lão nô đã đỡ đẻ hơn phân nửa đời mình, còn chưa bao giờ gặp qua lang quân nhà ai yêu quý thê nhi như Đại công tử, thật đúng là nhìn một lát cũng không rời mắt.” Lý ma ma nói xong, các bà đỡ khác cũng liền cười theo, bọn họ đỡ đẻ cho bao nhiêu nữ nhân, trước nay chưa gặp qua nam nhân nào xâm nhập phòng sinh - mọi người đều nói phòng sinh dơ bẩn, nhìn thấy máu sẽ không may mắn. Các bà đỡ đều chứng kiến sự thống khổ của rất nhiều nữ nhân vì nam nhân sinh nhi dục nữ, biết rõ khi nữ nhân sinh hài tử thì giống như là đi một chuyến qua âm tào địa phủ - có mệnh thì ăn canh, mất mạng thì bỏ mình - vậy mà các nam nhân lại chỉ lo về lời đồn mê tín không biết là thật hay giả về vụ thấy huyết không may mắn lại nỡ khiến cho nữ nhân chịu khổ một mình.
Bởi vậy, khi bọn họ nhìn thấy một lang quân hiếm hoi yêu quý thê nhi đến độ này, quả thật nhịn được muốn khen một phen.
Thẩm Hấp tâm tình không tồi, tiếp nhận hài tử nhũ mẫu truyền cho, thấy hắn ngáp một cái rõ to xong lại nghẹo đầu ngủ tiếp, tự mình ôm hắn ra khỏi phòng cách ngăn trở lại ngồi bên cạnh Tạ Hộ.
Hắn cảm thấy con tim trống rỗng nhiều năm của mình rốt cuộc được một lớn một nhỏ điền vào tràn đầy. Mấy năm trước nếu có người nói với hắn, một người cô độc đầy hận thù như hắn cũng sẽ có một ngày kiếm được hạnh phúc mỹ mãn, hắn nhất định sẽ không tin tưởng. Nhưng hôm nay, bất quá chỉ trong hai năm ngắn ngủn, hắn đã cưới thê sinh hài tử, chính là thê tử của hắn đã mang lại cho hắn niềm hạnh phúc vui sướng như hiện giờ.
Thật ra những thứ hắn mơ ước lại vô cùng đơn giản -- một gia đình ấm áp và hạnh phúc, thê tử không cần phải xuất thân nhà cao cửa rộng chỉ cần cùng hắn chí thú hợp nhau, mà hắn cũng sẽ làm hết khả năng để cho nàng hạnh phúc, cho nàng bình an, cho nàng một tình yêu say đắm độc nhất vô nhị, hai người tâm ý tương thông, sinh hạ hài tử. Thẩm Hấp nghĩ, chỉ cần như vậy thôi thì cả đời này của hắn đã được vẹn toàn. Mặc kệ hắn mưu đồ cái gì, tương lai kết quả như thế nào, hắn chỉ muốn nắm giữ những gì ông trời đã ban cho hắn, còn có thành công hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Mà những tính toán về hiệu quả và ích lợi lúc trước tràn đầy tâm trí của hắn thì hiện giờ cũng dần dần chuyển hóa thành tâm tư bảo hộ thê nhi, kế hoạch sau này của hắn chính là che chở thê nhi, không cho bọn họ gặp một chút ủy khuất hay thương tổn nào. Bọn họ sẽ trở thành nhược điểm của hắn, nhưng cũng sẽ là một mảnh đất bình yên nhất cho hắn bám vào, hắn thề sống chết phải thủ vệ.
*Đăng tại Wattpad*
Lúc Tạ Hộ tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, nói ra chắc cũng không ai tin, nàng thật ra vì đói mà tỉnh dậy.
Trong bụng hát vang khúc quân hành, Tạ Hộ chưa từng cảm thấy có khi nào mà bụng kêu rồn rột cả một khắc như vậy. Hoa Ý Trúc Tình có lẽ hầu hạ nàng cả đêm không ngủ, lúc này đang ghé vào mép giường bên cạnh ngủ gật. Tạ Hộ chịu đựng bụng đói, nâng người lên nhìn trái nhìn phải, lại nghiêng tai lắng nghe, không nghe được tiếng một người nào, cũng không nghe thấy tiếng hài tử khóc oe oe.
Thân thể nho nhỏ đó, nàng hận không thể vẫn giống như lúc mang thai đặt hắn ở sát bên người không rời ra một khắc nào. Hoa Ý tỉnh lại, thấy nàng đã dậy, vội vàng chạy lại đỡ nàng, Trúc Tình cũng bừng tỉnh.
Tạ Hộ được hai người nâng đỡ dựa vào phía trên đệm mềm, dưới thân không cảm thấy đau như trước, chỉ là cảm thấy thân mình rất suy yếu. Hoa Ý bưng tới cho nàng một chén nước, trước khi Tạ Hộ uống bèn hỏi: “Hài tử đâu?”
Trúc Tình đáp: “Lúc nãy mới bú sữa, lại xi tiểu, hiện nay đang ngủ ở giường cách vách rồi ạ.”
Tạ Hộ gật đầu, tiếp nhận chén nước trong tay Hoa Ý. Hoa Ý liền xoay người đi về phía giường cách vách ngăn, chỉ chốc lát sau liền ôm hài tử đi đến trước mặt Tạ Hộ. Tạ Hộ dọn cho hài tử một chỗ trống để hắn nằm bên cạnh mình.
Trúc Tình thấy Tạ Hộ cười đến nỗi mắt híp lại, liền ở bên nhẹ giọng nói: “Tiểu công tử rất ngoan, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trừ phi đói bụng hoặc bị tiểu ướt thì mới khóc lớn.”
Mấy người đang nói chuyện thì Thẩm Hấp từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một chén cháo gà cùng một chồng bánh bao.
Tạ Hộ nghe thấy mùi hương mê người tức khắc tỉnh táo tinh thần vội vàng kêu Hoa Ý lại đỡ phụ. Thế nhưng Thẩm Hấp lại xua tay cho các nàng ra ngoài để tự mình chăm sóc Tạ Hộ.
Hoa Ý Trúc Tình vừa ra khỏi phòng, Tạ Hộ liền nhịn không được nói một cách tham lam: “Sao phu quân lại biết thiếp đói bụng? Nhiêu đó không đủ cho thiếp ăn đâu!”
Tạ Hộ nói xong liền xê dịch thân mình, duỗi thẳng lưng làm tốt tư thế sẵn sàng chờ ăn, chỉ đợi Thẩm Hấp đưa đồ ăn đến trước mặt. Nàng nhịn không chờ nổi cầm một cái bánh bao cắn liên tiếp vài miếng, mùi hương bánh bao tản ra trong miệng khiến Tạ Hộ kinh hỉ híp mắt lại. Nàng ăn một cái vẫn chưa hết mà tay kia còn muốn vơ thêm một cái khác. Thẩm Hấp thấy dáng vẻ giống sắp chết đói của nàng không khỏi bật cười, sau đó lại đau lòng một trận, dứt khoát ngồi ở một bên thừa dịp nàng nuốt xong miếng bánh bao thì đút cho nàng một muỗng cháo, sợ nàng ăn bánh bao khô quá sẽ mắc nghẹn.
Tạ Hộ thuần thục ăn một lèo hết chén cháo gà cùng một chồng bốn cái bánh bao nhỏ, hãy còn chưa đã thèm nhìn Thẩm Hấp, chưa kịp lên tiếng đã bị Thẩm Hấp chặn lại: “Chờ lát nữa còn có cơm canh, nàng vừa mới tỉnh lại, đâu thể nào ăn nhiều thứ một lúc như vậy. Đừng không cẩn thận lại làm thương tổn dạ dày, mất nhiều hơn được, cơm cũng phải từng chút từng chút ăn từ từ.”
Trong bụng đã có đồ ăn lót dạ, Tạ Hộ thật ra cũng không phải đói không thể chịu đựng. Liếm liếm môi, chép chép cái miệng tham ăn, lúc này mới tiếp nhận khăn sạch Thẩm Hấp đưa tới lau mặt và tay.
“Hôm nay sao phu quân ở nhà? Lúc nãy tỉnh lại, thiếp còn tưởng rằng chàng đi công sở.” Tạ Hộ lại ngả người xuống đệm mềm, duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu vẫn còn mềm mại của hài tử, hỏi Thẩm Hấp đang mặc y phục ở nhà.
Thẩm Hấp thu dọn chén đĩa nàng vừa ăn xong đem ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nương tử sinh sản, cũng phải xin công sở mấy ngày nghỉ để bầu bạn.”
Tạ Hộ vừa nghe trong lòng vui vẻ, thân thể của nàng đã được hồi phục, ngủ một giấc lại ăn vào bụng, lúc này tinh thần rất tốt.
“Thật vậy sao? Phu quân xin được mấy ngày?”
Thẩm Hấp từ bên ngoài đi vào, xoa xoa tay nói: “Năm ngày, đã dùng hết hai ngày, còn thừa ba ngày.”
Tuy chỉ có ba ngày nhưng Tạ Hộ cũng rất cao hứng. Thẩm Hấp thấy nàng cười sáng lạn, không khỏi giơ tay sửa sang mái tóc hỗn độn của nàng, trong nhà một mảnh ấm áp. Thẩm Hấp dứt khoát ôm hài tử vào khuỷu tay mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Hộ, để nàng gối đầu lên  cánh tay kia của mình. Tạ Hộ không nhịn được ngẩng đầu nhìn phụ tử hai người, nội tâm vừa an tĩnh lại bình thản, nhưng không bao lâu nàng lại ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.