Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 6: RĂN DẠY GIÁO HUẤN



Edited by Bà Còm


Tạ Hộ đi xuyên qua hành lang gấp khúc, băng qua một khu vườn xa hoa lộng lẫy, tới Bình Dương cư của Tạ Cận.
Khi gần đến cửa, Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển treo phía trên, không nói gì đi vào sân, các hạ nhân trong viện hành lễ với nàng, chờ nàng vào chủ viện thì mới đứng dậy làm việc tiếp. Vốn dĩ Bình Dương cư không có quy củ này, sau vì Vân thị theo Đại phu nhân đi đến Vương tước công phủ vài lần mới học được cách này.
Tạ Hộ đi vào thư phòng trông có vẻ rất thư hương, thấy phụ thân Tạ Cận đang ngồi ở sau án thư, nghiêm túc tra hỏi công khóa của Tạ Tân và Tạ Thiều.
Tạ Cận được coi như tuấn mỹ, tướng mạo đường đường, trầm ổn nội liễm, bên mép là hai chòm râu  cá trê, mũi rất cao thẳng, chỉ là môi luôn luôn mím lại, khiến người ta có cảm giác ông rất hà khắc.
Tạ Tân đang đứng trước mặt Tạ Cận đọc thuộc lòng bài vở trong mấy ngày qua, Tạ Hộ đi vào cũng không dám tiến lên, chỉ ở phía sau Tạ Tân hành lễ với Tạ Cận, sau đó liền thối lui đứng sau lưng bào huynh Tạ Thiều. Tạ Thiều quay đầu nhìn nhìn nàng, cặp mắt to đen nhánh chứa đầy giảo hoạt, Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị ca ca này. Tạ Thiều cũng rất tuấn tú, so với Tạ Cận càng xuất sắc hơn, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt có thể nói linh động như sao trời, mắt hơi xếch nhìn rất đào hoa khiến ai thấy liền biết đây là vị công tử đa tình, hắn hiện giờ đã mười bốn, vóc dáng đã khá cao, vững chãi như tùng, đến nay vẫn còn chưa định thân.
Theo lý thuyết thì dù là thân muội muội nhà mình cũng không nên đánh giá như vậy, chỉ là từ khi Tạ Hộ tiến vào, một đôi mắt liền dính trên người Tạ Hộ quan sát không ngừng, làm Tạ Hộ cũng có chút ngượng ngùng, đành phải giương mắt trừng hắn một cái. Bị trừng mắt nhìn lại, Tạ Thiều có chút bất ngờ, sau đó liền cho Tạ Hộ một nụ cười ngu ngơ. Cái kiểu cười ngây thơ nhưng lại mang theo vẻ láu cá đúng là kỹ xảo dùng để "lưu luyến bụi hoa" của Tạ Thiều, là tuyệt chiêu để dụ dỗ nữ tử, khi hắn không cười, cùng lắm chỉ giống như một công tử đa tình, nhưng cười kiểu này thì đích xác thập phần là một công tử phong lưu, bởi vì không ai nhìn ra hắn rốt cuộc là cười thật tình hay cười giả tạo, cứ thế mà bị hắn mê hoặc.
Mặc dù như thế nhưng đời trước của Tạ Thiều không có gì đặc sắc, tuy nhiên hắn đối đãi với Tạ Hộ thật không tệ. Hắn văn không hay, võ không giỏi, suốt ngày lông bông bên ngoài, đến năm Tạ Hộ vào cung hắn vẫn còn chưa thành thân, bất quá ngày Tạ Hộ tiến cung, hắn lại cho nàng một phần quà rất hậu hĩnh, là ngân phiếu ước chừng ba vạn lượng, hắn liền cứ thế mà cho nàng; khi Tạ Hộ mới vào cung đình, ngân phiếu này thật sự giúp nàng tránh được không ít phiền toái. Bởi vậy, mặc kệ ca ca này ra sao, người khác đánh giá hắn thế nào, Tạ Hộ đối với hắn vẫn rất có hảo cảm.
Mà Tạ Thiều chỉ cảm thấy muội muội này tựa hồ có chút khác lạ, trước đây dù cho có nhìn nàng, nha đầu này đều rất tự phụ cao ngạo nên chưa bao giờ để ý tới hắn, kiêu ngạo đến nỗi thật muốn bổ đầu nàng ta xem bộ não bên trong được cấu tạo  thế nào; nhưng hôm nay lại khác xưa, nàng thế nhưng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hơn nữa còn ẩn ẩn hướng về phía hắn gợi lên khóe môi, chuyện này ngược lại khiến Tạ Thiều không được tự nhiên.
Bên kia Tạ Tân đã trả bài xong, Tạ Cận hỏi lại mấy chỗ trọng yếu, Tạ Tân cũng đều đáp được rõ ràng, Tạ Cận lúc này mới gật đầu nhìn Tạ Thiều, Tạ Thiều vội vàng thu hồi nụ cười, rón rén bước qua.
Tạ Hộ cũng nhân cơ hội này tiến lên hành đại lễ với Tạ Cận, ánh mắt nghiêm khắc của Tạ Cận dừng ở trên người Tạ Hộ, lên tiếng: “Đứng lên đi. Bệnh đã khá hơn chưa?”
Tạ Hộ đứng dậy, kính cẩn đứng sang một bên đáp lời: “Thân mình đã khá hơn nhiều rồi ạ, trước đó vài ngày là nữ nhi không hiểu chuyện, sau khi bệnh nặng, nữ nhi đã nghĩ thông suốt.”
Trong ký ức của Tạ Hộ, lúc nàng bắt đầu tuyệt thực, Tạ Cận có tới nhìn qua nàng, chính là lại bị nàng nổi tính ương ngạnh cãi lại vài câu, khiến Tạ Cận rất tức giận bỏ đi. Đây cũng không trách được Tạ Cận, thật sự Tạ Hộ nói quá khó nghe, nàng nói Tạ Cận không có bản lĩnh, không có tiền đồ, không dám đứng ra đối nghịch với đại phòng vì nàng, không thể lấy lại bài thơ của nàng bị Tạ Hành cướp đi, những lời này nói ra khiến Vân thị thất kinh quỳ xuống tạ lỗi thay cho nàng, Tạ Cận không đánh nàng thì đã coi như là từ phụ.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, Tạ Cận buông sách trong tay xuống, sau đó chăm chú nhìn nàng thật lâu rồi mới nói: “Bài thơ kia của con ta đã cố ý xem qua, tuy nói ở tuổi con mà có thể viết ra những câu thơ hoa lệ như vậy quả thật hiếm có, chỉ là ý thơ không đủ, con cố tình dùng từ ngữ trau chuốt, nhìn có vẻ văn thái hoa lệ, nhưng thật ra chỉ là nói hươu nói vượn, lại theo trường phái lãng mạng, nữ tử làm thơ lời lẽ phải sâu xa kín đáo mới thể hiện được tài năng. Sau này đừng làm những loại thơ này nữa, bị người ta lấy đi mạo danh, đối với con mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt.”
Lời nói của Tạ Cận từng câu từng chữ đều thâm nhập vào nội tâm của Tạ Hộ, nếu nàng thật là một tiểu nữ hài mười một tuổi, chưa chắc có khả năng hiểu được lời Tạ Cận, nhưng nay nàng vừa sống lại một đời, sao lại có thể không hiểu chứ.
Bài thơ bị Tạ Hành đánh cắp kia viết về cảnh tượng hoa lệ của yến hội ngày xuân, đích thật theo trường phái lãng mạn. Các thiếu niên gan lớn đều cãi rằng phải nhờ 'tức cảnh sinh tình' mới có sáng tác hay, mà thi văn của phái lãng mạn đều lấy loại đề tài phong hoa tuyết nguyệt hoặc ca yến tiệc rượu để làm đề tài chính, đối với nữ tử mà nói thì đích xác không thể xem như tác phẩm trang trọng; thi phái thường phải theo đuổi ngôn từ được rèn luyện một cách trau chuốt và sâu xa, noi theo tư tưởng của Lão Tử và Trang Tử, chú trọng ý nghĩa triết lý, những thi văn như vậy thì các tiểu thư khuê các mới nên tôn sùng.
“Vâng. Nữ nhi nhớ kỹ.” Tạ Hộ tuân theo lời giáo huấn khiến Tạ Cận giãn mày, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tạ Thiều.
Tạ Thiều bị nhìn tới thân mình căng thẳng, vội vàng khoanh tay đứng nghiêm, bộ dáng đoan chính. Tạ Cận không phải kêu hắn trả bài mà chỉ ôn tồn nói: “Hôm qua ta có gặp được Tô sư phụ, nghe nói hai ngày nay con không đến võ trường.”
Tạ Cận rất ít khi nói cười, dáng vẻ thật sự nghiêm khắc, làm Tạ Thiều xảo quyệt như vậy mà cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, cúi đầu không nói.
Tạ Cận cũng không phát hỏa, cứ chậm rãi uống trà, ông càng như vậy thì Tạ Thiều càng hoảng hốt, cuối cùng chờ Tạ Cận buông chén trà xuống, Tạ Thiều cũng quỳ xuống theo, cúi đầu nói: “Hài nhi hai ngày nay đi Tây giao một chuyến, nơi đó có một trại nuôi tằm rất lớn. Giả huynh nói mang con đi để mở mang tầm mắt nên con liền đi theo, chưa kịp xin Tô sư phụ cho nghỉ, hài nhi biết sai rồi.”
Giả huynh Tạ Thiều vừa nhắc tới Tạ Hộ cũng biết, đó là Đại công tử của nhà Giả Thanh Vân, nhà giàu số một của kinh thành, cũng là hạng người chơi bời lêu lổng, cùng Tạ Thiều xem như 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', hai người thường xuyên tụ họp với nhau chơi đùa, bởi vậy các huynh đệ khác của Hầu phủ không muốn thân thiết với Tạ Thiều, trong đó cũng có một phần là nguyên nhân này - - Vương tước công tử sao có thể quan hệ với giới thương nhân được chứ? Chẳng phải là tự bôi đen bản thân, đắm mình trong trụy lạc hay sao?!
Tạ Cận từ sau án thư đứng lên, không nói một lời đi đến bên kệ sách, lấy cây roi mây gác ở trên kệ sách xuống, bình tĩnh ung dung đi về phía Tạ Thiều.
Cây roi mây này là vật chuyên dụng của Tạ Thiều, tuy nói đây là dùng để răn dạy con cái, nhưng từ nhỏ đến lớn người bị ăn roi mây này cũng chỉ có một mình Tạ Thiều mà thôi.
Tạ Thiều nhìn roi mây cũng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất, Tạ Cận nâng roi vụt vào lưng Tạ Thiều. Tạ Tân không đành lòng nhìn, nghiêng đầu tránh qua một bên, Tạ Hộ thật ra vẫn bình tĩnh, bởi vì nàng biết Tạ Cận là người thưởng phạt phân minh, Tạ Thiều phạm lỗi nên đương nhiên phải bị phạt.
Sau khi đánh đủ mười roi, Tạ Cận ngừng tay, ung dung cầm roi mây quay lại gác lên chỗ cũ, ưu nhã thong dong ngồi sau án thư, thật giống như vừa rồi người đánh hài tử không phải là ông, chỉ tay nói: “Hãy đi chép phạt Luận ngữ mười lần, ngày mai ta đưa con đến gặp Tô sư phụ xin lỗi.”
Tạ Thiều tuy rằng bị đánh cũng không dám cong lưng, đây là quy củ của Tạ Cận, cho dù bị đánh da tróc thịt bong cũng không thể than vãn, nếu không rất có thể lại bị thêm một trận đòn nữa.
Vẻ mặt đau khổ, Tạ Thiều gật đầu nói: “Vâng. Hài nhi đi làm ngay.”
Tạ Cận vẫy vẫy tay, lại nhìn thoáng qua ba nhi nữ, sau đó nói: “Hai đứa con lui trước đi, A Đồng lưu lại.”
Tạ Tân cùng Tạ Thiều liếc nhìn Tạ Hộ, không dám nói gì liền đi ra ngoài.
Thư phòng chỉ còn lại Tạ Cận cùng Tạ Hộ, Tạ Hộ thấy Tạ Cận cúi đầu đọc sách, cũng không biết phải làm sao, rũ mắt nghĩ nghĩ, sau đó tiến đến trước án thư của Tạ Cận quỳ xuống.
Tạ Cận cũng không nói lời nào, cứ để nàng quỳ như vậy, trong vòng một khắc, thư phòng im ắng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe. Tạ Cận vẫn còn đọc sách, Tạ Hộ cũng không nói một lời, thêm một khắc nữa, Tạ Cận buông sách trong tay xuống, đứng lên lấy roi mây trên kệ sách đến trước mặt Tạ Hộ, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Có biết con sai gì chưa?”
Tạ Hộ gật đầu nói: “Nữ nhi không nên hành động theo cảm tình, thương tổn chính mình, làm hại phụ mẫu vì con lo lắng, đúng là bất hiếu.”
“Còn gì nữa?” Tạ Cận vẫn nghiêm mặt hỏi tiếp.
“Nữ nhi không nên chống đối phụ thân, không nên có sai mà không biết sửa.”
“Còn gì nữa không?”
Tạ Hộ ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Cận, thấy thần sắc ông vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm khắc, lắc đầu nói: “Nữ nhi không biết ạ.”
“Nữ nhi trong nhà quan trọng nhất là thanh danh. Chuyện con lưu luyến si mê thế tử Tĩnh An Hầu gia Lý Trăn ngay cả ta cũng đều nghe được, còn nhỏ mà không biết tự tôn tự trọng, làm chuyện lỗ mãng như vậy có sai hay không?”
Nghe phụ thân nhà mình nhắc tới Lý Trăn, Tạ Hộ cảm thấy hai lỗ tai đều đỏ rực, không phải bởi vì nhắc tới Lý Trăn nên e lệ,  mà vì bị người khác giáp mặt chỉ ra nên cảm thấy thẹn, hơn nữa người này còn là phụ thân của nàng.
“Đưa tay ra.”
Tạ Cận không cần nhiều lời nữa, đem roi mây trong tay giơ lên.
Tạ Hộ không dám cãi lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hối hận, nâng cao hai cánh tay tuy rằng trắng nõn nhưng lại khẳng khiu như que củi, Tạ Cận nhìn đôi tay này vẫn có chút đau lòng, bất quá xưa nay ông rất nghiêm khắc, nếu con cái thật sự không cứu nổi thì ông sẽ không thèm để ý tới, nhưng hôm nay Tạ Hộ chịu quỳ ở trước án thư thời gian dài như vậy, chứng tỏ nàng xác thật đã có lòng ăn năn, khi con cái có lòng ăn năn thì người làm phụ thân phải có bổn phận dạy dỗ cho đàng hoàng. Nếu lúc này mà không dứt khoát khiến nàng chấm dứt tâm tư, đánh thức nàng, tương lai thật sự nháo ra chuyện gì nan giải, vậy thì đã muộn mất rồi.
Vì thế phải nhẫn tâm đánh ba roi thật mạnh. Tạ Hộ chịu đựng không dám rụt tay lại, cố gắng ăn đủ ba roi.
Tạ Cận đánh xong ba roi liền ngừng tay, mang roi để lại lên kệ sách rồi nói: “Con đứng lên đi. Hôm nay đánh con ba roi, một là vì con bất kính với phụ mẫu; hai là vì con không yêu quý bản thân; ba là vì con không biết tự tôn tự ái làm tổn hại thanh danh nữ tử; ba roi này con có chỗ nào không phục?"
Tạ Hộ nhìn thẳng vào mắt Tạ Cận, dứt khoát lắc đầu nói: “Nữ nhi không có chỗ nào không phục, lời cha dạy bảo nữ nhi khắc vào trong tim, sau này tất nhiên sẽ không lại hồ đồ như thế.”
Gật gật đầu, Tạ Cận dặn dò: “Được, vậy con quay về đi. Kêu nương bôi thuốc cho con, hai ngày này đừng chạm vào nước.”
Tạ Hộ chịu đựng lòng bàn tay đau bỏng rát, sau khi hành lễ với Tạ Cận mới xoay người ra khỏi thư phòng.
Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trong ấn tượng của nàng, phụ thân chưa bao giờ chịu bỏ công sức quản giáo nàng, cũng vì nàng từ nhỏ cao ngạo, không đem bất luận người nào đặt ở trong mắt, Tạ Cận cả đời thất bại buồn bực, càng không nhập được vào mắt Tạ Hộ, đừng nói là cam nguyện tiếp nhận quản giáo của ông, không chống đối đã là thiên hạ thái bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.