Tang Du Phi Vãn

Chương 2




Trong một tích tắc nào đó, thậm chí tôi còn tự tưởng tượng viển vông, lấy anh hay là em mới được đây?
Anh thì chín chắn trưởng thành, tám múi cơ bụng có thể làm bàn giặt đồ, em thì trẻ tuổi nõn nà, vừa lạnh lùng vừa có hơi thần bí.
Đúng là tra tấn người ta mà…
Tôi hoàn hồn lại, cụp mắt không nhìn Chu Mộ trên sân khấu nữa, nhưng có lẽ là vừa rồi tưởng tượng k.ích thích quá nên tôi không còn sợ hãi Ôn Kỳ bên cạnh mình như trước, thậm chí còn dám lấy một điếu thuốc ra châm trước mặt anh ta.
Tôi vừa quay đầu đã thoáng thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Nghiêm Hách, tên này trợn tròn hai mắt giơ ngón cái với tôi, nếu vẻ mặt có thể thốt thành lời, chắc chắn chính là hai chữ:
“Xịn đấy!”
Tôi nhướng mày, quay đầu nhìn Ôn Kỳ.

Anh ta khẽ cau mày nhưng không hề có vẻ gì tức giận.
“Lâm Tang Vãn, con gái thì bớt hút thuốc chút.”
Không ngoài dự đoán, giọng nói dạy bảo quen thuộc của Ôn Kỳ vang lên lần nữa, tôi lại phảng phất như không nghe thấy.

Nhưng ngay sau đó anh ta bỗng nhiên giật điếu thuốc ra khỏi đầu ngón tay tôi, rồi từ từ cúi người, động tác kia như sắp hôn tôi vậy.
Khi anh ta dừng lại, khoảng cách giữa hai người bọn tôi chỉ có vài centimet.

Tôi liếc nhìn anh ta, nhưng nụ hôn lưu luyến trong tưởng tượng của tôi chẳng hề xuất hiện.
Ôn Kỳ cứ im lặng nhìn tôi với khoảng cách mấy centimet đó.
“Em còn hút thêm một hơi nào nữa, anh sẽ hôn em.”
Hai mắt tôi sáng rực, nói đùa: “Còn có chuyện tốt này sao ạ?”
Nói xong, tôi định giành điếu thuốc trong tay Ôn Kỳ, nhưng vào tích tắc tôi sắp giành, Ôn Kỳ lại cúi thấp người thêm một chút, môi của anh ta lướt qua mặt tôi.
Xúc cảm ấm áp.
Tôi cứng đờ ngay tức thì.
Khi hoàn hồn rồi, tôi bỏ chạy một cách hèn nhát.


Tôi có thể thay hai người bạn trai trong ba ngày nhưng không dám đùa giỡn với tình cảm của Ôn Kỳ.
Tôi chỉ đành quy kết cái hành động vừa rồi của anh ta là “ngoài ý muốn”.

Có lẽ là khi giành thuốc lá, đã vô tình chạm đến.
Tôi đứng ở cửa WC, rút một điếu thuốc ra, chuẩn bị quay về tiếp tục uống rượu, nhưng vừa quay đầu đã đâm sầm vào lồng ng.ực của người khác.

Hơi thở xa lạ dễ chịu khiến tôi kinh ngạc, ngước lên, thế mà là Chu Mộ.
Thậm chí tôi còn không biết cậu ta đi tới sau lưng tôi từ lúc nào, chẳng lẽ cậu ta đi đứng không có tiếng vang à?
Tôi đảo mắt nhìn mặt cậu ta, cong môi ghé vào tai cậu ta, khẽ hà hơi nóng: “Có chuyện gì sao?”
Trên người Chu Mộc có mùi nước hoa nam giới thoang thoảng, tôi không biết rõ hương đầu và hương cuối là gì nhưng mùi hương rất dễ chịu.
Tôi lùi về sau một bước nhỏ, ngẩng đầu quan sát gương mặt của cậu ta.

Nói thật thì chỉ bàn về nhan sắc thôi, Chu Mộ cũng là cực phẩm, ít nhất là… hình như cũng không thua kém Ôn Kỳ là bao.
Chu Mộ cao hơn tôi, cậu ta nhìn tôi từ trên cao xuống, khẽ mím môi, trong đáy mắt lạnh lẽo.
“Chẳng phải là chị nói thích tôi à? Sao lại đi chòng ghẹo người đàn ông khác?”
Cậu ta vừa nói vừa chống tay lên cửa sổ, gần như là giam tôi trong ngực, giọng nói lại hơi trầm thấp, là giọng nói thiếu niên êm tai.
“Hả? Chị…”
Phải khen ngợi rằng mấy đứa bé trai ngon miệng quá.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo sạch gọn, khi hạ thấp âm sắc còn có chút gợi cảm, gương mặt kia vừa đẹp trai vừa non nớt.
Chậc.
Cậu ta cúi người, tôi lập tức tận dụng thời thế, giơ hai tay quàng lên cổ cậu ta, khẽ cười;
“Sao vậy, cậu ghen à?”

Tôi nghĩ là Chu Mộ sẽ nương theo, nói vài câu tình tứ tán tỉnh tôi, ai ngờ tên nhóc này lại bật cười.

Khi chó săn nhỏ bật cười, khóe môi khẽ cong lên, đáy mắt hơi lạnh nhạt: “Không tính là ghen, chỉ thấy đàn chị quá tùy tiện, không kiên trì được nổi một tuần.”
Đúng là em trai nhỏ, nói năng còn non và xanh như thế.
Tôi nghe mà buồn cười, vươn đầu ngón tay ung dung chọc chọc vào ngực cậu ta: “Đàn em à, sau này cậu sẽ biết tình yêu của đàn chị 36D nặng trịch đấy, làm gì mà tùy tiện được.”
Có lẽ Chu Mộ không ngờ tôi đột nhiên lái xe (4), cậu ta run lên, lúc hoàn hồn lại rồi, bên tai cậu ta đã đỏ bừng.

Vốn là cậu học sinh đàn em hệ cấm dục cao quý lạnh lùng, giờ phút này lại đứng trước mặt tôi mà ngơ ngác, gương mặt lạnh nhạt bình tĩnh, hai vành tai đỏ bừng.
(4) Gốc “开车”: tiếng lóng chỉ chuyện là.m tình.
Hình ảnh này khiến lòng người ngứa ngáy.
Tôi mím môi: “Chu Mộ, cậu còn nhìn tôi như thế nữa, tôi sẽ…”
Chu Mộ tỉnh táo lại, điều khiến tôi bất ngờ là cậu trai còn đang ngây người đỏ tai, bây giờ bất chợt lại giơ tay choàng qua eo tôi.

Cậu ta chỉ kéo nhẹ một cái là người tôi dán sát người cậu ta.
Chu Mộ né tầm mắt của tôi, cúi người, khi thì thầm bên tai tôi, giọng nói nhẹ hẫng chữ có chữ không.
“Chỉ vậy thôi?”
Tôi mỉm cười để mặc cậu ta siết tôi vào lòng.
“Chu Mộ, bây giờ các loại hành vi của cậu cho thấy… tôi đã bắt đầu chinh phục được cậu.”
Chu Mộ cũng bật cười một tiếng, âm sắc trong trẻo và âm điệu trầm thấp cùng kết hợp, lại khiến người ta nghe được là lòng rung động.
“Ít nhất bây giờ chị còn chưa tán được tôi.”
Nói xong, cậu ta thả tay ra, xoay người bỏ đi rất dứt khoát.
Đi rồi…
Ừm, vẫn rất có phong cách của Chu Mộ.

Chu Mộ đi xa rồi, tôi dời mắt đi, cứ thế mà dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc.

Nụ cười trên môi tắt dần, tôi lại nghĩ tới nụ hôn lướt qua mặt mình của Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ ấy à…
Tôi có thể thay bạn trai một tháng ba người, nhưng không dám nói chuyện mờ ám đen tối nào với Ôn Kỳ.

Sự ngây thơ và bốc đồng của tuổi dậy thì đã qua, thậm chí tôi còn không hiểu được cảm xúc chính xác của mình với anh ta là cái gì, là thích hay là ỷ lại?
Hay là cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng nếm trải, hoặc thử thách có tính sử thi trên con đường làm tra nữ của tôi?
Tôi không biết.
Chắc chắn là tôi có thiện cảm với Ôn Kỳ nhưng bản thân tôi cũng không biết, rốt cuộc tình cảm đó là sự yêu thích thật lòng, là thói ỷ lại vì chúng tôi bên nhau nhiều năm, hay là cảm giác mới mẻ giống như khi tôi đối mặt với Chu Mộ và những người khác.

Hút xong một điếu, tôi về chỗ ngồi.
Chai rượu đang uống vốn nằm trên bàn tôi đã hết, chẳng biết Nghiêm Hách ôm em gái mới quen kia đi la cà ở đâu, trên bàn chỉ còn một mình Ôn Kỳ.
Tôi mím môi, chậm chạp bước tới.

Vừa ngồi xuống là có một ly rượu được đặt trước mắt.
Tôi ngẩng đầu, là Ôn Kỳ đưa cho tôi, bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhếch môi mỉm cười, ở đáy mắt có thêm chút dịu dàng hiếm thấy.
“Em uống đi.”
Anh ta cúi đầu nói, dù rằng tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc nhưng tôi vẫn nghe rõ được giọng nói của anh ta.
Ôn Kỳ giơ tay xoa đầu tôi, khẽ thở dài: “Hai năm nay anh bận bịu làm việc, không có thời gian trông coi Tang Vãn, em đã thay đổi rất nhiều.”
Tôi nhấc ly rượu lên chạm ly cùng Ôn Kỳ, sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi.

Tính ra thì đây là lần đầu tôi uống rượu với Ôn Kỳ.

Rượu là vũ khí hiệu quả củng cố lòng dũng cảm, cũng là cách xóa đi khoảng cách giữa con người, sau khi uống hai chai rượu, tôi và Ôn Kỳ đã nói chuyện thoải mái hơn.
Có thể vì hơi nóng nên Ôn Kỳ cởi hai cúc áo ra, nới lỏng cổ áo.

Nhân lúc anh ta rót rượu, tôi nhìn lướt vào trong áo anh ta.

Tiếc là ánh sáng trong quán bar quá yếu nên không thấy được “nội dung” hay ho nào.
Tôi đã thấy Ôn Kỳ để trần nửa người trên rồi, lúc trước có lần hai người bọn tôi bị mắc mưa, anh ta thay áo trước mặt vài người bạn.

Vóc dáng, cơ thể kia… chẹp, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ kĩ đây.
“Ôn Kỳ.” Tôi cầm ly rượu, quay đầu hỏi anh ta: “Anh thích con gái như thế nào?”
“Tiêu chuẩn lấy vợ à?”
Tôi gật đầu.
Tôi hỏi bâng quơ thôi, anh ta lại nghiêm túc đáp: “Nếu là tiêu chuẩn lấy vợ thì đại khái là con gái tóc ngắn, vừa trắng vừa gầy, xinh đẹp thơ ngây.”
Tôi im lặng, bàn tay cầm ly rượu cứng đờ.

Tóc ngắn… tóc tôi dài, khi đi chơi còn thường thích tới salon tóc uốn tóc xoăn theo kiểu tra nữ.
Xinh đẹp thơ ngây… hình như chả dính dáng gì tới tôi.
Chỉ có “vừa trắng vừa gầy” là tiêu chuẩn duy nhất mà tôi miễn cưỡng đủ tư cách.

Nhưng nói miễn cưỡng đủ tư cách cũng vì hình mẫu lý tưởng mà Ôn Kỳ nói là tay chân mảnh khảnh, vừa trắng vừa gầy khiến người ta muốn bảo vệ.
Còn tôi thì…
Tuy không phải béo nhưng chỉ với số đo 36D kia đã chẳng phải loại con gái gầy guộc nhỏ nhắn rồi.
Lần đầu tiên trong đời tôi hơi hâm mộ màn hình LCD (5).
(5) Gốc “飞机场”: tiếng lóng ám chỉ các cô gái ngực nhỏ.
Bọn tôi đang nói chuyện, một em gái xuất hiện phía trước bàn, tầm mắt của tôi di chuyển từ vòng eo mảnh mai của cô ta lên trên cao… ừm, phẳng lì.
Tôi lẳng lặng đánh giá cô gái này từ đầu tới chân, cũng là càng nhìn càng kinh sợ.

Trắng trẻo, gầy hỏ, phẳng, tóc ngắn màu đen.
Hỏng bét, hình mẫu lý tưởng của Ôn Kỳ!
Chuyện chí mạng là cô gái này đi về phía Ôn Kỳ, một tay cô ta đè lên bàn, lờ tôi đi, nhìn thẳng vào Ôn Kỳ:
“Trùng hợp quá Ôn Kỳ…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.