Trời vừa sáng, Duẫn An Nhiên nấu cơm thật sớm, nhưng không ăn mà lại vội vàng sửa sang tư liệu cùng máy ảnh.
Chu Minh Nghĩa ngồi bên bàn ăn, một tay cầm chén, nhìn Duẫn An Nhiên đang cuống cuồng trong phòng khách liền gọi. “Nhiên, nếu không ăn cơm sẽ nguội.”
“Chờ một chút nữa.”
“Đêm qua sao không chuẩn bị cho tốt?”
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu liếc Chu Minh Nghĩa một cái. “Anh tự hỏi mình đi.”
“Anh làm sao?” Sắc mặt Chu Minh Nghĩa không đổi, dường như còn lộ ra ý cười.
Duẫn An Nhiên chỉ có thể mắng thầm một câu. “Hồ ly thối.”
“Nhanh đến ăn cơm.”
Vội vàng xóa số ảnh còn tồn trong máy ảnh, Duẫn An Nhiên rốt cuộc cũng ngồi vào bàn ăn.
Cầm chén uống một ngụm, Duẫn An Nhiên oa oa kêu to. “A, nóng quá.” Cậu đứng bật dậy.
Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên giống hệt con mèo, chỉ cười cười, đưa tay đổi chén cho Duẫn An Nhiên, lấy chén của cậu về phía mình.
Duẫn An Nhiên cố nghiêm mặt ngồi xuống, vừa uống vừa dỗi. “Này, vì sao chén anh không nóng?”
Chu Minh Nghĩa cười một cái. “A, khuấy vài khuấy sẽ lạnh ngay. Không cho nói nữa, uống nhanh đi, chờ một chút nữa anh đưa em đi làm.”
“Không cần.”
“Không cần? Không cần thì em sẽ bị muộn.”
“Nhưng anh không phải không thích lái xe sao?”
Chu Minh Nghĩa lắc lắc đầu. “Cũng không hẳn, muốn đưa em thôi. Em quan trọng hơn.”
Thấy Duẫn An Nhiên đỏ mặt, Chu Minh Nghĩa vừa lòng tiếp tục ăn điểm tâm.
Gần đây Duẫn An Nhiên mới đi cắt tóc, chỉnh lại mái tóc một chút, Chu Minh Nghĩa rất thích với mái tóc mới của cậu, thường liên tục nhìn chằm chằm không thôi.
Hơn nữa, còn thường lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Đối với loại tươi cười này của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên luôn luôn có chút sợ hãi, phát hiện lúc này anh lại mang theo ý cười xấu xa nhìn mình, cơn tức giận trở lại. “Này, anh nhìn cái gì mà nhìn?”
Chu Minh Nghĩa nhếch miệng nở nụ cười. “Không thấy gì cả.”
“Vậy anh còn nhìn.”
Chu Minh Nghĩa buông đũa, đứng lên, Duẫn An Nhiên không khỏi ngẩng đầu nhìn anh. “Nhiên, nếu em không nhìn anh, làm sao biết anh đang nhìn em?”
Duẫn An Nhiên chỉ cảm thấy một ngụm cháo nghẹn trong cổ họng.
Aiii, người trước mắt giỏi ăn nói hơn mình nhiều lắm, lại cao tay, dù sao, phải đấu với anh dường như là chuyện không thể. Vì thế, Duẫn An Nhiên chỉ có thể chấp nhận số phận, cúi đầu, há miệng thật to cắn miếng sandwich trong tay như xả giận, hai má phình to.
Chu Minh Nghĩa tươi cười cưng chiều, nhìn Duẫn An Nhiên vùi đầu ăn trong đau khổ.
Nếm qua bữa sáng, Chu Minh Nghĩa cầm khóa xe, hai người đồng loạt chuẩn bị đi làm.
Duẫn An Nhiên vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, Chu Minh Nghĩa “phịch” một tiếng, tay đặt trên cánh cửa không cho cậu mở ra.
Duẫn An Nhiên bất mãn quay đầu nhìn chằm chằm Chu Minh Nghĩa. “Anh làm gì? Thật sự bị muộn rồi.”
“Em không muốn nói gì với anh sao?”
Duẫn An Nhiên hoang mang. “Nói, nói cái gì?”
Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên. “Ngẫm lại xem, thật sự không có gì để nói?”
“Nói hẹn gặp lại? Anh đưa em đi, tại sao phải nói hẹn gặp lại linh tinh gì đó.”
Chu Minh Nghĩa đơn giản xoay người tựa trên cửa nhìn Duẫn An Nhiên. “Hôm nay là ngày đặc biệt như vậy, em thật sự không nói gì sao?”
Duẫn An Nhiên suy nghĩ rất lung. “Không đúng a, không phải sinh nhật anh.”
“Còn nghĩ ra cái gì khác?”
Duẫn An Nhiên cúi đầu, cố gắng suy tư, sau đó hoang mang ngẩng đầu. “Thật sự không nghĩ ra.”
Chu Minh Nghĩa lắc đầu, mở to mắt nhìn Duẫn An Nhiên. “Ngày lễ tình nhân, em không muốn nói gì sao?”
Duẫn An Nhiên trừng mắt. “Thôi đi, 14 tháng 02 qua lâu rồi, anh hồ đồ quá.”
Chu Minh Nghĩa hơi bất mãn. “Em nói là lễ tình nhân của người nước ngoài, có ý nghĩa gì. Người Trung Quốc đương nhiên dùng lễ tình nhân Trung Quốc.”
Duẫn An Nhiên bừng tỉnh. “A, đêm thất tịch.” Lập tức nói thêm. “Này, anh bệnh thần kinh a, ai làm ngưu lang chức nữ với anh chứ.”
Chu Minh Nghĩa cười vây lấy Duẫn An Nhiên. “Đương nhiên, gần đây anh không có đi công tác.”
Nhìn ánh mắt thâm thúy của Chu Minh Nghĩa, trong lòng Duẫn An Nhiên say mê, ngẩng mặt lên chờ đợi một cái hôn của người yêu.
Chu Minh Nghĩa nói nhỏ nhẹ bên tai Duẫn An Nhiên. “Buổi tối anh mang em ra ngoài ăn cơm. Anh đã chuẩn bị tốt lắm.”
“Không cần quá cay.”
“Anh biết, đã dặn dò cả rồi.”
Duẫn An Nhiên ở trong lòng Chu Minh Nghĩa muốn ôn tồn thêm một chút, đột nhiên nhảy dựng lên như mèo. “A, bị muộn rồi.”
“Không quan hệ, không quan hệ.” Chu Minh Nghĩa lại như không lo lắng, mở cửa ra, cùng người yêu xuống lầu.
Nửa buồi chiều, ước chừng thời gian có thể kết thúc công việc của ngày hôm nay, Duẫn An Nhiên nhắn tin hẹn giờ trước với Chu Minh Nghĩa.
Bảy giờ ba mươi tối, Duẫn An Nhiên hoàn thành công việc, gọi điện cho Chu Minh Nghĩa. “Em tan tầm rồi, anh ở nơi nào?”
“Ra hành lang nhìn xuống dưới cửa sổ xem.”
Duẫn An Nhiên đi đến bên cửa sổ, dưới lầu cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu xanh biếc.
“Đáng ghét, anh không dưng chạy tới nơi này.”
“Nhanh xuống dưới, anh cũng không muốn nhận tờ rơi quảng cáo đâu.”
Duẫn An Nhiên đi đến bên cạnh, Chu Minh Nghĩa ra mở cửa xe cho cậu.
“Thật may cũng không nhiều việc.”
Chu Minh Nghĩa cười cười. “Tự mình làm ông chủ thật tốt, có thể bóc lột công nhân.”
Duẫn An Nhiên bất mãn đẩy Chu Minh Nghĩa một chút. “Này.”
Xe đi đến lưng chừng đồi, đứng ở trước một tòa nhà.
Hai người đồng loạt đi vào nhà ăn.
Duẫn An Nhiên đánh giá chung quanh. Nhà ăn này trang trí tinh xảo, không gian rộng mở, ánh đèn sáng tỏ, khách cũng không nhiều, không khí ôn hòa tĩnh lặng.
“Người không nhiều lắm a?” Duẫn An Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Mang Duẫn An Nhiên đến ngồi đúng vị trí, Chu Minh Nghĩa vừa xem thực đơn vừa nói. “Nơi này là nhà ăn của một câu lạc bộ thể hình, chỉ dành cho hội viên, cho nên khách không nhiều lắm, nhưng đầu bếp không tồi, ai đến đều khen. Có bạn bè tặng anh phiếu tập thể hình, cho nên anh có thân phận là hội viên, về sau có thể tới nơi này ăn cơm.”
Duẫn An Nhiên xoay mặt qua tấm kính lớn nhìn ra bên ngoài, là vịnh nước nông, tán thưởng. “Nơi này cảnh sắc không tồi.”
“Ừ, hoàn cảnh tốt, người lại ít, đồ ăn cũng không tệ, tới nơi này ăn cơm thật thoải mái.”
“Anh thường hay đến đây?”
Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Không có, hôm nay là lần đầu tiên.”
Một lát sau đồ ăn được mang lên, món chính là cơm, Chu Minh Nghĩa gọi hải sản và nấm tiên cô.
Cơm Duẫn An Nhiên ăn cũng không quá cay, đặc biệt có vị nồng đậm, xứng đáng là đồ ăn thượng hạng, rất ngon miệng.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Tốt chứ, anh biết em sợ cay, dặn dò nhà bếp chế biến ít vị cay.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, Duẫn An Nhiên chú ý bàn đối diện có một vị khách đang ngồi một mình. Người này không gọi món ăn mà lẳng lặng xem tạp chí trong tay.
Qua một lúc sau, người khách kia vẫn là một mình.
Duẫn An Nhiên ghé sát vào Chu Minh Nghĩa nhỏ giọng nói. “Aii, xem người ngồi sau lưng anh, dựa vào tường ấy, người kia hình như đang đợi ai đó.”
Chu Minh Nghĩa xoay mặt nhìn nhìn. “Đúng vậy, vừa nhìn đã biết.”
“Người này đến sớm hơn chúng ta mà vẫn còn đợi a.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Chờ đợi căn bản là cần phải kiên nhẫn.”
Gọi một chén canh, Duẫn An Nhiên cầm trong tay, cũng không uống, dùng chén áp lên một bên mặt, nghiêng đầu nhìn vị khách kia.
“Aiii, Chu Minh Nghĩa, người này rất tuấn tú a.”
Chu Minh Nghĩa không có quay đầu lại, chỉ nhìn Duẫn An Nhiên. “Đúng vậy, không tồi, rất có phong độ trí thức, tao nhã, khiêm tốn, rất có phong độ. Không tồi.”
Duẫn An Nhiên lui về. “Này, anh cũng chưa nhìn làm sao biết?”
Chu Minh Nghĩa mở mắt nhìn Duẫn An Nhiên, liếc mắt một cái. “Vừa rồi mới quay đầu lại chứ sao không?”
“Anh liếc mắt một cái là biết ngay?”
“Đương nhiên, anh - Chu Minh Nghĩa, nhìn người không cần nhìn nhiều.”
Duẫn An Nhiên lại nhìn sang. “A, anh ta mang mắt kính rất nhã nhặn, rất nhiều người mang mắt kính trông rất khó coi, nhưng mà nhìn người kia, mang mắt kính rất nhã nhặn, rất đẹp.”
Chu Minh Nghĩa ho nhẹ một tiếng. “Nhiên, sao em có thể xem nhẹ người đàn ông rất có mị lực ngay bên cạnh mình?”
Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa. “Anh? Nếu anh mang mắt kính nhất định giống sắc lang.”
Trong giọng nói Chu Minh Nghĩa mang theo uy hiếp. “Duẫn An Nhiên, nói chuyện cẩn thận một chút.”
Duẫn An Nhiên cúi đầu cười trộm.
Lúc này, một người vội vội vàng vàng đi đến.
Duẫn An Nhiên chú ý nhìn thấy.
Người tới mặt T-shirt màu đen, quần jean, giày thể thao, vóc dáng tốt, dáng người rất xinh đẹp. Duẫn An Nhiên là phóng viên giải trí, nhìn quen mặt các tuấn nam mỹ nữ, chỉ cần liếc mắt một cái nhìn người vừa đi tới liền cảm giác ngoại hình đối phương thuộc hàng đầu, tiêu chuẩn quốc tế.
Người tới đội mũ lưỡi trai, che nửa khuôn mặt.
Vội vàng đi vào, đến bàn của vị khách đã ngồi đợi từ lâu. Người này cũng không ngồi đối diện mà ngồi vào ghế dựa bên cạnh người ngồi đợi, đưa lưng về cửa, mặt hướng ra biển.
Duẫn An Nhiên có thể nhìn thấy sườn mặt người vừa đến.
Vị khách tới trước mỉm cười dịu dàng, giống như ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, phía sau đôi kính là đôi mắt màu đen, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Sau đó gọi người phục vụ đến.
Chu Minh Nghĩa gọi Duẫn An Nhiên. “Nhiên, không cần nhìn như vậy, không lễ phép.”
“Tò mò mà.”
Hình như đã chọn món từ trước, rất nhanh đã có người mang đồ ăn đến bàn bên kia.
Hai người vừa ăn cơm, vừa nhẹ giọng kể chuyện cười.
Duẫn An Nhiên chú ý bàn đối diện, nhìn sườn mặt vị khách mặc đồ đen, mũi cao thẳng, đường cong nơi cằm tú lệ, càng nhìn càng thấy quen mắt.
“A, Kim Tịch Nhân.” Duẫn An Nhiên nhỏ giọng kêu lên.
“Cái gì?” Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn Duẫn An Nhiên, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua.
Duẫn An Nhiên tới gần Chu Minh Nghĩa nhỏ giọng nói. “Người kia, là Kim Tịch Nhân.”
Chu Minh Nghĩa nhíu mày lắc đầu. “Không biết.”
“Ai nha, chính là người mẫu nổi tiếng nhất trong thành phố, đang rất nổi tiếng đó, chuyên chụp quảng cáo cho các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, như CK, YSL, AG, PD, còn nhiều nữa, anh ta là người mẫu thời trang nổi tiếng của phương Đông đó.”
Chu Minh Nghĩa nhún vai. “Thật không biết, lúc anh mua quần áo không có xem bảng quảng cáo.”
“Em nói mà, người nào có thể có dáng người đẹp như vậy, ra là Kim Tịch Nhân, anh ta cũng tới nơi này ăn cơm?”
Chu Minh Nghĩa suy nghĩ một chút. “Cậu ta đại khái cũng là hội viên, nghe nói câu lạc bộ này có không ít danh nhân tham gia làm hội viên.”
Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên. “Em không chụp ảnh sao?”
Duẫn An Nhiên lại nghiêng đầu nhìn xem. “Không được, quên đi, anh ta chỉ cùng bạn bè ăn bữa cơm.”
Chu Minh Nghĩa gật gật đầu.
Duẫn An Nhiên lại nhìn xem. “A, rất ít khi nhìn gần anh ta như vậy, người thật quả nhiên rất tuấn tú, thật sự rất đẹp.”
Đột nhiên, Duẫn An Nhiên chú ý tới, Kim Tịch Nhân ăn cơm dùng tay phải nắm thìa, mà tay trái ở dưới bàn nắm tay người ngồi cùng.
Duẫn An Nhiên đột nhiên có chút ngượng ngùng, lùi về không nhìn nữa.
Chu Minh Nghĩa chú ý tới biểu tình của Duẫn An Nhiên, nở nụ cười. “Aii, Nhiên, em thật đúng là chậm hiểu.”
Duẫn An Nhiên há miệng. “Cái gì? A, ra anh đã sớm chú ý tới?”
Chu Minh Nghĩa cười gật đầu. “Em xem Kim Tịch Nhân khi đi vào, ánh mắt họ nhìn nhau, người sáng suốt đương nhiên vừa thấy đã nhìn ra.”
Duẫn An Nhiên nóng nảy, đè thấp âm thanh. “Hừ, anh còn nói anh không có nhìn?”
Chu Minh Nghĩa nhe răng cười. “Em nhìn được, anh nhìn không được? Nhiên, vậy là không công bằng.”
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người.”
“Như thế nào, em không chụp sao, ảnh chụp truyền ra chính là độc nhất vô nhị.”
Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không, không. Anh ta chỉ là ăn bữa cơm, em không chụp.”
Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên, đột nhiên đưa tay vò rối tóc cậu. “Nhiên, rất đáng yêu.”
“Đáng ghét, không nên chạm vào em.”
Chu Minh Nghĩa lúc này quay đầu nhìn bàn sau lưng.
Duẫn An Nhiên hừ một tiếng.
Chu Minh Nghĩa quay mặt lại. “Như thế nào? Nổi giận? Muốn đánh nhau?”
Duẫn An Nhiên lộ ra vẻ tức giận, hơn nữa còn uy hiếp. “Thế nào? Đánh nhau, ai sợ ai a? Anh nhìn lại em liền đánh, thế nào, sợ anh?”
Chu Minh Nghĩa lộ ra tươi cười ôn nhu. “Nhiên, đánh nhau anh không có khả năng thắng em.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Biết là tốt rồi.”
Chu Minh Nghĩa nheo mắt, cười nói. “Bất quá, đánh kiểu KISS, anh nhất định thắng.”
Duẫn An Nhiên ngẩn ra, sau đó lập tức đỏ mặt. “Này.”
Chu Minh Nghĩa đứng lên vươn tay. “Đến, chúng ta đi thôi.”
Duẫn An Nhiên vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn lại lần nữa.
Chu Minh Nghĩa nắm vai Duẫn An Nhiên. “Tốt lắm, không cần nhìn lại, chỉ là một đôi tình nhân giống chúng ta, muốn cùng nhau ăn cơm trong lễ tình nhân truyền thống.”
“Kim Tịch Nhân là đại minh tinh.”
“Ngôi sao cũng là người. Không cần phiền bọn họ, để bọn họ ăn cơm.”
Chu Minh Nghĩa lái xe hướng lên đồi, đem Duẫn An Nhiên đi ngắm cảnh đêm.
Từ Phượng Hoàng Sơn nhìn xuống, cả Hương Đảo ngàn ngọn đèn lấp lánh như ánh sao trời, cảnh sắc rất đẹp.
Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên xuống xe, anh tựa vào xe, ôm Duẫn An Nhiên, kéo cậu vào trong lòng, nắm lấy tay cậu.
“Cảnh đêm ở Hương Đảo là một trong ba cảnh đêm đẹp nhất trên thế giới, thật sự rất đẹp.”
Duẫn An Nhiên tựa vào trong lòng Chu Minh Nghĩa, nắm tay anh gật gật đầu. “Đúng vậy, rất đẹp.”
“Chúng ta mua một đống phòng ở ở lưng chừng đồi được không? Như vậy có thể ngắm cảnh đêm mỗi ngày.”
Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Quên đi, nơi ở hiện tại tốt lắm, em thích nhìn biển ngoài cửa sổ.”
Nơi ở hiện tại có rất nhiều kỷ niệm cùng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên không muốn rời đi.
Chu Minh Nghĩa cúi đầu, đặt cằm trên vai Duẫn An Nhiên. “Cuối tuần chúng ta đi ra biển có được không?”
Duẫn An Nhiên biết, mỗi khi Chu Minh Nghĩa muốn rời bến là lúc công việc cần đưa ra quyết định trọng đại. Lúc trước là một mình, sau này khi ở bên nhau, anh sẽ mang theo cậu, hai người cùng đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Duẫn An Nhiên lo lắng hỏi.
“Không có gì? Chuyện nhỏ.” Chu Minh Nghĩa luôn nói như vậy.
Duẫn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa không đem áp lực công việc về nhà, cũng rất ít khi nói với cậu khó khăn trong công việc. Không phải anh gạt cậu, mà là không muốn làm Duẫn An Nhiên lo lắng, cũng không muốn mang đến áp lực cho Duẫn An Nhiên. Vấn đề của chính mình, Chu Minh Nghĩa luôn luôn tự mình gánh vác, nhưng Duẫn An Nhiên nếu gặp vấn đề gì sẽ nhất định nói hết cho Chu Minh Nghĩa, để anh phân tích, hỗ trợ, nói ra vấn đề trọng tâm.
Duẫn An Nhiên cảm thấy bất luận là chuyện gì, công việc hay cuộc sống, nếu cậu có vấn đề sẽ xin giúp đỡ từ Chu Minh Nghĩa. Mà đối phương còn thật sự lắng nghe, nhất nhất phân tích giúp cậu, phân tích mối quan hệ nhân quả, sau đó nói ra vấn đề trọng tâm, thận trọng liệt kê ý kiến của mình cho Duẫn An Nhiên tham khảo.
Đối với Duẫn An Nhiên mà nói, Chu Minh Nghĩa là người đáng tin cậy nhất.
“Kỳ thật, anh có thể nói cho em biết, không sao cả.” Duẫn An Nhiên nhỏ giọng nói.
Chu Minh Nghĩa ở phía sau mỉm cười. “Anh không muốn em lo lắng. Anh biết em quan tâm anh, như vậy là đủ rồi. Anh cho rằng hai người đều phiền não là chuyện không sáng suốt. Hiện tại sau khi về nhà mỗi ngày, đều có thể ôm em như vậy, anh liền cảm thấy không có gì không thể giải quyết, cũng không có gì không vượt qua được. Cho nên, như vậy là đủ rồi. Nhiên, với anh mà nói, em là sự tồn tại đặc biệt nhất.”
Đối với người mất đi sự ấm áp của gia đình từ nhỏ như Chu Minh Nghĩa, sự tồn tại của Duẫn An Nhiên, cùng cậu chung một mái nhà, là bến bờ lớn nhất của anh.
Hôn một chút trên mặt Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa ôm cậu càng chặt. “Nhiên, chúng ta về nhà đi.”
Duẫn An Nhiên xoay người ôm cổ Chu Minh Nghĩa, trán chạm trán. “Anh, lễ tình nhân vui vẻ.”