Tặng Em 180 Dặm

Chương 44: C44: Chương 44



"Cô Mạnh, cô ở chỗ này chờ bọn tôi hả?" Trần Vũ dẫn đầu, trên mặt là vẻ tươi cười đi về phía cô: "Bọn tôi vừa kết thúc, cô tới đúng lúc lắm."

Mạnh Kiều lập tức thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Trần Vũ, "Vậy tốt quá, tôi ngồi ở quán cà phê dưới lầu suýt thì ngủ quên đấy."

Cô hờn dỗi, sau đó đi đến cạnh Chu Minh Xuyên.

"Có mệt không?" Mạnh Kiều khoác tay Chu Minh Xuyên, giả vờ không nhìn thấy sắc mặt anh có chút kém, "Ngày đầu tiên không nên khổ cực quá."

Chu Minh Xuyên mấp máy môi nhưng không nói gì.

"Cô Mạnh, cô cũng đừng đau lòng Chu Minh Xuyên quá." Triệu Tầm vừa nói vừa cười đi từ đến từ phía sau, "Anh ấy vừa làm kiểm tra toàn bộ tim phổi và sức mạnh, vừa huấn luyện là hai ba tiếng, không hề thở hổn hển, thân thể người đàn ông nhà cô khỏe lắm."

Triệu Tầm nói xong thì nhướng mày nhìn Mạnh Kiều, sau đó đi vào phòng huấn luyện.

Mạnh Kiều cũng cười, cô quay đầu nhìn Chu Minh Xuyên: "Vậy tốt quá, nhưng em cũng có một chuyện muốn nói với anh."

Nghe thấy Mạnh Kiều có chuyện muốn nói, Chu Minh Xuyên mới rũ mắt, giọng nói khàn khàn: "Chuyện gì vậy?"

Mạnh Kiều nhìn thấy anh chịu nói chuyện, trong lòng thở phào, cô đẩy Chu Minh Xuyên vào phòng nghỉ ngơi, còn cô đứng ở cửa, "Anh đi thay quần áo trước, về nhà em nói với anh."

Ánh mắt Chu Minh Xuyên rơi trên gương mặt cô một lát, sau đó vươn tay muốn sờ sờ đầu cô, nhưng đưa tay được một nửa lại ngừng lại, "Được."

Anh nói xong liền đi theo Trần Vũ và Triệu Tầm vào phòng huấn luyện.

Vừa đóng cửa, Mạnh Kiều không nghe cũng không nhìn thấy gì nữa.

Tiếng nổ của xe đua ở tầng hai vang lên hết lần này đến lần khác, nhưng lúc này Mạnh Kiều cảm thấy chúng cực kỳ chói tai.

Trong đầu cô hết lần này đến lần khác tua lại cảnh tượng vừa thấy trên đường đua, tay đua chậm chạp không cách nào lái xe, sao lại là kỹ thuật không ổn được chứ.

Lồ ng ngực Mạnh Kiều co rút, cô cảm thấy tim đập hoảng loạn, cô tựa vào vách tường lạnh như băng, không biết nên làm gì.

"Về nhà thôi."

Không biết đứng ở cửa bao lâu, Chu Minh Xuyên thay đổi quần áo rồi đi ra, anh vừa tắm qua, tóc tai còn ướt.

Nhìn thấy anh Mạnh Kiều lập tức đứng thẳng người, kéo bàn tay của anh rồi cười, vờ mang vẻ oán trách: "Lần sau không đi với anh nữa, chờ mệt quá."

Ngón tay Chu Minh Xuyên hơi động, bọc lấy năm ngón tay của cô, "Được."

Hai người tạm biệt Trần Vũ rồi về nhà, Chu Minh Xuyên thậm chí quên hỏi Mạnh Kiều cô muốn nói chuyện gì với anh.

Cũng tốt, bởi vì cô cũng không có chuyện gì muốn nói với anh cả.

-

Mạnh Kiều từng tiếc nuối từ chối công việc phòng trưng bày nghệ thuật, bởi vì từ ngày đó Chu Minh Xuyên toàn tâm toàn ý ngâm mình trong câu lạc bộ huấn luyện, hai người cũng không chạm mặt nhau thường xuyên.

Trần Vũ là kẻ điên, anh ấy đặt tất cả nhiệt tình và kỳ vọng của mình dành cho đua xe lên người Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều liên tục nhiều ngày không nhìn thấy Chu Minh Xuyên, mỗi lần nhận được tin nhắn anh về nhà thì đều là lúc thức dậy vào buổi sáng ngày kế, nhìn thấy anh nửa đêm nhắn một câu [ Anh về nhà rồi. ]


Nhưng chờ Mạnh Kiều nhắn lại, lại không biết khi nào mới có thể nhận được hồi âm.

Cô không cam lòng hỏi Trần Vũ WeChat của Triệu Tầm, lúc Chu Minh Xuyên không trả lời thì nghe ngóng tin tức từ Triệu Tầm, ai biết Triệu Tầm người này miệng còn cứng hơn đá, trừ chụp lén mấy tấm ảnh bóng lưng của Chu Minh Xuyên cho Mạnh Kiều thì cũng không chịu nói thêm tin tức khác.

Mạnh Kiều vốn muốn nói xa nói gần hỏi thăm Triệu Tầm chuyện Chu Minh Xuyên có đua xe được hay không, nhưng Triệu Tầm chỉ gửi cho cô một đoạn video Chu Minh Xuyên lái xe trên đường đua.

Mặc dù chất lượng của video kia rất tệ nhưng vẫn khiến Mạnh Kiều thở phào một hơi.

Lần trước chỉ là không lái xe trên đường đua chính quy một lúc lâu nên khó thích nghi mà thôi.

Một hòn đá nhỏ, đá đi là được.

Nhưng bây giờ Mạnh Kiều có một chuyện khác phiền lòng hơn, Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm không biết trúng gió gì, thế mà lại chạy về từ Hạ Xuyên, muốn ở nhà chiêu đãi Lục Hoành.

Vì thế Mạnh Quốc Huy còn cố tình ép buộc Mạnh Kiều gọi điện thoại cho Lục Hoành, bảo cô đi mời Lục Hoành.

Nhưng trong lòng Mạnh Kiều biết ba người bọn họ nhất định đã có hẹn trước, chỉ có điều Mạnh Quốc Huy muốn ép buộc bản thân cô tiếp xúc với Lục Hoành.

Nhưng ông ấy không biết ở chỗ cô, Lục Hoành đã hoàn toàn không có khả năng.

Huống chi sau lần gặp mặt ấy, cô đã kéo Lục Hoành vào danh sách đen.

Vốn cho rằng người đó đã bỏ cuộc rồi, không ngờ lại trực tiếp lôi kéo Mạnh Quốc Huy ra trận.

Mạnh Kiều buồn bực co lại thành một đống trên ghế sô pha, sau đó gửi tin nhắn cho Dư Thiên Thiên.

Lời ít ý nhiều: [ Cứu tớ. ]

-

Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm hiếm khi quay về nhà một lần, dì giúp việc làm một bàn lớn thức ăn.

Trong lòng bốn người Mạnh Kiều, Mạnh Thiên, Dư Thiên Thiên và Lục Hoành giấu một bí mật, không ai nói ra.

Có vài người không dám nói, có vài người khinh thường nói.

Mạnh Quốc Huy xếp Mạnh Kiều ngồi bên cạnh Lục Hoành, Mạnh Kiều quấn lấy Mạnh Quốc Huy, liều mạng làm nũng muốn ngồi chung một chỗ với ông ấy.

Lý Cầm ở một bên nhìn thấy thì cười, "Kiều Kiều đúng là từ nhỏ đã dính ba nó, Lục Hoành, con đừng để ý."

Lục Hoành rất lễ phép xua tay, "Phụ nữ có quyền làm nũng."

Mạnh Kiều nghe thấy, da gà rơi đầy đất.

Cô ăn một bữa cơm mà hoàn toàn không có khẩu vị, Mạnh Quốc Huy cố tình quay về vì Lục Hoành, đại khái là Lục Hoành nói xa nói gần với ông ấy về thái độ của Mạnh Kiều nên Mạnh Quốc Huy mới quyết định quay về tạo áp lực cho cô.

"Ba cũng coi như nhìn Lục Hoành từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm tướng mạo hay gia thế đều tốt nhất." Mạnh Quốc Huy gõ đầu Mạnh Kiều, "Kiều Kiều, con ở cạnh người ta cho đàng hoàng."

Mạnh Kiều cố gắng kiềm chế mà gượng cười, cô muốn ngả bài với Mạnh Quốc Huy nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Nếu Mạnh Quốc Huy biết cô đang hẹn hò với Chu Minh Xuyên thìcô có thể chắc chắn một trăm phần trăm đoạn tình yêu này sẽ chết rất thảm. Ít nhất cũng phải đến khi Chu Minh Xuyên có thể cầm được tiền thưởng trong cuộc thi thì cô mới có đủ sức mạnh và động lực để ngả bài với Mạnh Quốc Huy.


Không những thế, Mạnh Quốc Huy có vẻ chưa biết chuyện Mạnh Kiều không đi làm, nếu giờ phút quan trọng này cô bị phát hiện hẹn hò, phỏng chừng chuyện đi làm càng không dễ gạt.

May mắn là Lục Hoành có sự tự tin vô hình dành cho bản thân anh ta, ngược lại không lấy đi át chủ bài của Mạnh Kiều mà vừa nói vừa cười rồi uống rượu với Mạnh Quốc Huy.

Anh ta nhắm chuẩn Mạnh Kiều không trốn thoát được, ngược lại càng muốn xem thử cô liều mạng giãy giụa ra sao.

Dư Thiên Thiên ngồi bên tay trái Mạnh Kiều, luôn nắm lấy tay cô.

Cả một buổi cô ấy nắm tay của Mạnh Kiều không thả ra, cả người rất căng thẳng. Dư Thiên Thiên cũng nhìn ra Lục Hoành này rất xảo trá, Mạnh Kiều từ chối anh ta một lần, anh ta đã dùng Mạnh Quốc Huy áp cô.

"Đừng giận, dù sao thì chỉ cần ăn xong bữa cơm này, ba cậu lại phải đi rồi," Dư Thiên Thiên kề sát lỗ tai Mạnh Kiều nói, "Tối nay để cho anh ta ngạo mạn đi, cậu cũng không mất miếng thịt nào."

Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu lại thở ra, thấp giọng nói, "Được, hôm nay tớ chịu khổ vì mang trọng trách quan trọng, tớ còn không tin tớ không chịu nổi tên đàn ông này."

Ăn một bữa cơm mà vô cùng khổ cực, vất vả lắm mới chịu đựng đến chín giờ tối, thế mà Mạnh Quốc Huy còn kéo Lục Hoành ở trong phòng khách không ngừng lải nhải.

Lý Cầm bảo Mạnh Kiều đi theo nói chuyện, Mạnh Kiều nắm tay Dư Thiên Thiên đi ra ngoài cửa, "Tối nay con và Thiên Thiên có hẹn, không trò chuyện với mọi người nữa."

Cô đứng ở cửa cười nhạt, sau đó cùng Dư Thiên Thiên chạy ra khỏi biệt thự.

Mạnh Kiều ngồi trong phòng Dư Thiên Thiên chờ mật thám ở nhà báo tin, cô sống không còn gì luyến tiếc nằm trên ghế sô pha, đầu óc đang suy nghĩ về Chu Minh Xuyên.

Từ lần trước nói không đi xem anh huấn luyện, cô thật sự nhịn không xem.

Cô không muốn cho Chu Minh Xuyên áp lực, không huấn luyện lâu như vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không ổn thỏa. Nhưng nhớ đến lần trước gặp mặt đã tầm một tuần trước, Mạnh Kiều đọc lịch sử trò chuyện ít ỏi của hai người trong điện thoại di động, trong lòng chua xót.

"Ting ——" Mạnh Kiều bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.

Cô mở ra xem, là Triệu Tầm.

Triệu Tầm hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho cô, còn là một đoạn video, mặc dù chỉ có năm giây, nhưng nhìn ra được anh ấy đã đổi máy quay.

Trong video, một chiếc xe đua màu đỏ nổ máy ầm ầm trên đường đua không người, lao qua một khúc cua lớn ở mức cực hạn.

Một đoạn video năm giây bị Mạnh Kiều kích động xem tới xem lui bảy tám lần, mỗi một lần xem thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn một phần.

Dư Thiên Thiên tò mò sáp đến gần, "Cậu xem video bậy bạ gì đấy, tớ cũng muốn xem!"

Mạnh Kiều: "..."

"Chậc chậc, được nha~" Kể từ khi Dư Thiên Thiên biết Chu Minh Xuyên quay về huấn luyện, thái độ đối với anh hoàn toàn chuyển sang trạng thái tán thưởng, "Sao ngày nào cậu cũng nhàn rỗi ở nhà, không đi xem anh ấy à?"

Mạnh Kiều cất điện thoại di động, "Tớ sợ gây áp lực cho anh ấy, cậu cũng biết anh ấy đã rất lâu không thi đấu rồi, nếu ngày nào tớ cũng đi xem anh ấy, anh ấy còn có thể huấn luyện một cách bình thường được hả?"

Dư Thiên Thiên tỏ vẻ cậu cũng ghê gớm thật đấy, hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: "Mạnh Kiều, cậu nói rốt cuộc cậu có ngốc hay không?"

"Cậu nói cái gì vậy?" Mạnh Kiều mắng cô ấy, "Cậu biết cái gì, tớ đây là hi sinh."


"Hi sinh?" Dư Thiên Thiên không nhịn được cười thành tiếng, "Cậu nói cậu không muốn gây áp lực cho anh ấy, cũng không muốn ngày nào cũng đi thì tớ hiểu, nhưng cậu không thể không đi một lần nào cả."

Mạnh Kiều nghe xong bỗng nhiên nhận ra có chỗ không đúng, lập tức ngồi thẳng người, "Cậu có ý gì?"

"Tớ nói cậu không cần thiết ngày nào cũng đi là đúng, nhưng đàn ông mà, vẫn cần khích lệ, tốt xấu gì thì cậu cũng nên thỉnh thoảng đi để cổ vũ cho anh ấy chứ? Có phải không?"

Hai hàng chân mày mảnh của Mạnh Kiều nhíu lại, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Dư Thiên Thiên để phân biệt xem lần này rốt cuộc cô ấy có ra chủ ý tệ hại không.

"Vậy hôm nay đúng lúc cậu ở chỗ tớ, tớ sẽ trang điểm cho cậu, đưa cậu đi gặp tình lang." Dư Thiên Thiên nhẹ nhàng nhéo cằm cô, sau đó kéo cô vào phòng thay đồ.

-

Khoảnh khắc Mạnh Kiều đứng dưới lầu TrackFast còn đang suy nghĩ rốt cuộc chủ ý Dư Thiên Thiên đưa ra cho cô là đúng hay sai.

Nhưng bản thân cô vẫn nghe theo gợi ý của Dư Thiên Thiên, thỉnh thoảng tới một lần là không sao, vậy nên Mạnh Kiều không chút do dự đi theo cô ấy vào phòng thay đồ thay quần áo.

Nhưng bây giờ cô có chút lạnh.

Bây giờ là cuối mùa thu, buổi tối mười giờ rưỡi dưới sự đề cử hết sức của Dư Thiên Thiên, Mạnh Kiều mặc một cái váy len ren màu đen, làn váy kéo dài đến bắp đùi, phía dưới là một đôi cao gót sáu phân, bên ngoài là áo khoác ôm eo thon gọn nhưng mỏng manh.

Hiện tại Mạnh Kiều nghi ngờ Dư Thiên Thiên chỉ đơn thuần muốn cô chết rét.

Cô ở trong gió lạnh do dự một giây rồi mặc kệ tất cả đi vào câu lạc bộ.

Thật ra thì Mạnh Kiều đã nhắn cho Chu Minh Xuyên trước, nhưng anh vẫn giống như bình thường còn chưa nhắn lại, chắc hẳn vẫn đang huấn luyện nên không đọc tin nhắn.

Quán cà phê lầu một đã đóng cửa, Mạnh Kiều đi cầu thang lên tầng hai, bên trong quả nhiên chỉ có một chiếc xe đua còn đang liều mạng huấn luyện, Mạnh Kiều chọn một vị trí, đến gần rồi ngồi xuống, chờ người bên kia nghỉ ngơi.

Xe đua chạy một vòng lại một vòng, rốt cuộc dừng ở điểm cuối vào nửa tiếng sau.

Mạnh Kiều chờ tới nỗi suýt ngủ gật, lúc này mí mắt lập tức mở ra, cô chạy đến lưới sắt liền thấy Chu Minh Xuyên xoay người đi vào bên trong, xem bộ dáng kia là muốn đi đến phòng thay quần áo.

Trước kia cô tới bên này đã nhìn thấy vị trí của phòng thay quần áo, Mạnh Kiều nhìn thấy anh như vậy liền không do dự đi nhanh ra ngoài.

Cửa khán đài gần phòng thay quần áo, Mạnh Kiều đi tới gần đó mới thấy đèn cảm ứng bên trong tắt.

Vào giờ này câu lạc bộ đã sớm đóng cửa, hơn nữa vừa rồi chỉ có một mình Chu Minh Xuyên lái xe, trong đầu Mạnh Kiều bỗng nhiên có ý tưởng.

Cô nhìn quanh thấy không ai, liền đi vào phòng thay quần áo.

Ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức sáng lên, Mạnh Kiều nhìn qua một lần liền thấy cái tủ duy nhất bị khóa.

Cô bỗng nhiên có cảm giác chột dạ, nhịp tim không tự chủ tăng tốc, sau đó đi nhanh đến phía sau hàng tủ, cả người tựa vào vách tường, nín thở ngưng thần.

Mạnh Kiều mơ hồ nín cười, muốn chờ một lát sẽ nhìn thấy phản ứng bất ngờ của Chu Minh Xuyên.

Quả nhiên không được hai phút, tiếng bước chân ở cửa vang lên, trái tim Mạnh Kiều lại bắt đầu cuồng loạn, cả người chìm vào cảm giác k1ch thích to lớn.

Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, rốt cuộc cũng đến gần cô nhưng cách mấy mét đã ngừng lại.

"Két." Là âm thanh mở cửa.

Mạnh Kiều thầm đếm đếm ba.

Ba, hai, một.

"Surprise——!" Một giọng nói vui vẻ giọng vang lên từ bên cạnh.


Hai bàn tay Mạnh Kiều giơ lên làm tư thế muốn ôm, nhưng một giây kế tiếp nhìn thấy người trước mắt, nụ cười nhanh chóng tan rã.

Trần Vũ: "..."

Mạnh Kiều: "..."

Phòng thay quần áo trống trải bỗng nhiên chìm vào lúng túng khó mà giải thích.

Hai cánh tay Mạnh Kiều cứng đờ như hai cái tay giả.

Lúng túng nan giải không biết duy trì bao lâu, đèn cảm ứng chợt tắt, Mạnh Kiều mới vội vàng thu cánh tay về, hơn nữa hi vọng đèn đừng sáng lên.

Nhưng Trần Vũ là người đầu tiên phản ứng, anh ấy ho một cái, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười với Mạnh Kiều, "Cô đến tìm Chu Minh Xuyên?"

Mạnh Kiều chớp mắt, ngượng ngùng gật đầu, "Tôi cho rằng vừa rồi là anh ấy đi vào..."

"Hiểu mà hiểu mà, vốn là anh ấy, tôi chỉ đến lấy điện thoại di động giúp anh ấy." Trần Vũ quơ quơ điện thoại di động trên tay.

"Tôi vừa nhìn thấy anh ấy, không phải anh ấy huấn luyện xong rồi sao? Sao không tự lấy."

Trần Vũ bỗng nhiên ngẩn ra, giống như đang suy tư điều gì đó, "Gì ta, anh ấy huấn luyện xong còn cần thả lỏng, nếu không cô chờ ở chỗ này một chút, tôi đi kêu anh ấy."

Anh ấy nói thì lập tức xoay người đi ra ngoài cửa, giống như rất sợ Mạnh Kiều đi cùng.

Mạnh Kiều không rõ nội tình nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ ra Trần Vũ có thể lừa gạt cô chuyện gì, cũng không để cô suy nghĩ nhiều vì Chu Minh Xuyên rất nhanh đã đi vào.

Anh còn mặc một bộ quần áo đua xe đỏ trắng chưa kịp thay ra, tay trái cầm nón đua xe, đi vào phòng thay quần áo thì nhìn thấy Mạnh Kiều.

"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều đi nhanh đến cửa ôm anh, Chu Minh Xuyên nâng tay phải ôm sau lưng cô.

Rất nhẹ.

Hơn nữa rất nhanh đã thả tay ra.

Trong lòng Mạnh Kiều chốc lát có ý nghĩ khác lạ nhưng rất nhanh liền biến mất, cô thả cánh tay ra xem gương mặt của Chu Minh Xuyên, "Sao lại gầy rồi?"

Gò má người đàn ông hơi trắng bệch, tóc trước trán lạnh ướt, anh cúi đầu cười, giọng nói khàn khàn, "Không có."

"Gầy thật mà," Mạnh Kiều đau lòng, cô nhăn mày, vươn tay sờ gò má Chu Minh Xuyên, "Không phải Triệu Tầm nói đều cho anh ăn bữa ăn huấn luyện sao, vì sao lại gầy như vậy?"

Mi mắt Chu Minh Xuyên khẽ run run, còn chưa kịp nói chuyện ——

"Tôi không hề ngược đãi người đàn ông của cô nha." Giọng nói đùa cợt truyền đến từ cửa, Triệu Tầm tươi cười đi đến, "Số liệu nói với tôi, người đàn ông của cô chỉ tăng hàm lượng bắp thịt, không phải gầy."

Anh ấy cười ha hả đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên, thuận tiện vỗ vai anh, Chu Minh Xuyên nghiêng mắt nhìn anh ấy, cảm xúc vi diệu chỉ trong nháy mắt lóe lên trong mắt Triệu Tầm.

Quay đầu lại, Triệu Tầm lại biến thành dáng vẻ vui tươi hớn hở, "Được rồi, trước hết cô đi ra ngoài để cho anh ấy tắm rồi thay quần áo đi, hôm nay không giữ anh ấy lại tiếp tục huấn luyện nữa, để hai người các cô tự do."

Mạnh Kiều vốn đang nửa tin nửa ngờ với lời Triệu Tầm nói, nhưng nghe nói tối nay Chu Minh Xuyên có thể đi sớm, cô lập tức phấn khởi, "Bác sĩ Triệu, coi như hôm nay anh có lương tâm."

Cô nói xong cũng không chậm trễ, đạp giày cao gót đi ra ngoài.

Triệu Tầm nhìn thấy Mạnh Kiều đi ra ngoài cửa, sau đó nhướng mày, "Tự làm được chứ?" Anh ấy nhìn ngón tay của Chu Minh Xuyên còn run rẩy.

"Được." Chu Minh Xuyên vươn tay kéo dây kéo.

Triệu Tầm gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra cửa, "Đừng vội, từ từ thôi." Anh ấy đặt tay trái lên nắm tay cửa, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng, "Cảm ơn."

Triệu Tầm đắc ý xoay người, nhìn người đàn ông trước mặt đã cởi áo, bắp thịt xinh đẹp hiện rõ, anh ấy kiêu ngạo nói, "Không cần cám ơn, ai kêu tôi giỏi như vậy chứ, giỏi giữ bí mật."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.