Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Chương 15: Váy công chúa



Edit: Qing Yun

Ngày hôm sau, Ôn Đông về nhà một chuyến, vừa vào cửa đã ngừi được mùi hương của thức ăn.

Ba Ôn Đình của cô thò đầu ra từ phòng bếp, nhìn thấy là cô đã trở lại thì không khỏi mỉm cười, "Đã về rồi, con ngồi trước đi, cơm sắp được ăn rồi."

Ôn Đông vâng một tiếng rồi ghé vào sô pha nghỉ ngơi một lát, thế nhưng khi ngửi thấy mùi cháo thơm ngát thì lại dần đi vào giấc ngủ.

Không ngủ bao lâu thì cô đã bị ba đánh thức kéo đi ăn cơm. Ngồi vào bàn cơm, quả nhiên---- sườn nấu tương, thịt kho tàu, cá hương nấu cà tím, thị bò, canh cá trích.

Nếu người bình thường đến nhà Ôn Đông ăn cơm thì khả năng sẽ không còn kinh ngạc vì sao Ôn Đông lại béo như vậy nữa.

"Ăn nhiều một chút, hôm nay không mua được vịt nướng, đông người xếp hàng quá, ăn tạm mấy món này đi." Ôn Đình cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho cô.

Rất nhiều người khi lần đầu tiên nhìn thấy ba của Ôn Đông có lẽ đều sẽ kinh ngạc, Ôn Đinh là người đàn ông mảnh khảnh, dáng người cực kỳ cân xứng. Lại có người sẽ nói, vậy khả năng người béo là mẹ của cô.

Lại sai rồi, mẹ của Ôn Đông cũng rất gầy, Ôn Đông là người béo duy nhất trong nhà.

Là bị ba cô cứng rắn ép ăn béo.

Ôn Đông ăn hai miếng cơm, suy nghĩ vài giây, cô mới tận lực dùng ngữ khí bình thường nói, "Tiểu Hàng đến đây chơi, khả năng cuối tuần con sẽ đi..."

Ôn Đình lập tức ném bát đũa.

Sắc mặt ông trở nên cục kỳ khó coi, "Lâm Chỉ lại gọi điện cho con? Muốn con mang con trai của cô ta đi chơi?"

Chỉ cần nhắc tới "Lâm Chỉ" là Ôn Đình có thể thay đối sắc mặt ngay lập tức.

Ôn Đông thở dài trong lòng, còn đang suy nghĩ xem nên nói gì để ba cô có thể thay đổi thái độ thì Ôn Đình đã đứng lên, đi đến bên cạnh ban công gọi điện thoại.

Lưng cô cứng lại, nghe hấy giọng nói của Ôn Đình càng ngày càng to, cửa kính căn bản không thể ngăn cách được tiếng nói tức giận của ông.

“Lâm Chỉ, tôi nói cho cô biết, đừng có suốt ngày gọi con gái tôi đi làm chuyện không đâu——”

“Thân thiết cái gì? Đừng cho là tôi không biết người phụ nữ xấu xa như cô suy nghĩ cái gì, bây giờ Tùng Tùng không còn quan hệ gì với cô nữa, cô đừng suốt ngày quan tâm đến chuyện nhà tôi, quản tốt con trai của cô đi……”

“Cô còn có mặt mũi nói những lời này? Cũng là con của cô? Cô mau tỉnh đi Lâm Chỉ..."

Nội dung quen thuộc, lời kịch quen thuộc. Ôn Đông nghe rất nhiều, đã bắt đầu cảm thấy chết lặng.

Nghe được một nửa, Ôn Đông vô cảm ăn nốt bữa cơm, sau đó thu dọn chén đũa rồi cầm lấy cặp sách ra cửa.

Cô đi xuống lầu gọi điện thoại cho Tề Hàng.

Bên kia nghe máy rất nhanh. Vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của Tề Hàng có chút trẻ con, mở miệng vẫn là làm nũng, “Chị ơi, em vừa lên máy bay xong, chị có đến đón em không? Mẹ bắt em mang rất nhiều đồ, nặng chết mất.”

Ôn Đông nhìn đồng hồ, "Ừ, chị xem thời gian, em đặt khách sạn chưa?”

“Đã đặt rồi, ở ngay bên cạnh trường học của chị luôn.” Tề Hàng đang nói thì nghe hấy loanhắc nhở vang lên, “Em đi trước đây, gặp lại chị sau!” Nói xong liền treo.

Ôn Đông nói chuyện điện thoại xong bèn đứng luôn ngoài cửa.

Cô nhìn chằm chằm di động nửa ngày, như là đang đợi cái gì.

Chờ năm phút đồng hồ đi qua, di động của cô vang lên, hai chữ "ba ba" hiện trên màn hình thật bắt mắt.

Cô nhìn thời gian, đã 20 phút trôi qua, lần này cãi nhau thật lâu..

Ôn Đông nhận máy, hít một hơi thật sâu.

“Tùng Tùng, con ra ngoài à?”

Thanh âm của Ôn Đình còn có chút gấp, có lẽ là do vừa cãi nhau xong, vẫn chưa bình ổn lại cảm xúc.

Lần nào bọn họ cũng như vậy, cãi nhau là nói thật nhanh, nội dung không có gì thay đổi, chỉ vài câu nói đi nói lại, như là sợ nói chậm hơn sẽ thua.

“Giáo viên trong trường tìm con có việc.” Cô nói dối thật bình tĩnh, “Ba, con về trường trước."

Có lẽ tâm trạng của Ôn Đình không tốt, không để ý mấy chuyện này, chỉ nói thêm một câu, “Con đừng nghe lời người phụ nữ kia, trường học có nhiều việc, con không cần vì mấy người không liên quan mà mất thời gian."

Ôn Đông nhỏ giọng vâng dạ.

Nói xong Ôn Đình lại dặn dò cô vài câu mới cúp máy. Ôn Đông nhìn di động của mình, phát ngốc hồi lâu.

Cô vẫn luôn cảm thấy chính mình có một gia đình kỳ quái.

Khi cô còn rất nhỏ đã chỉ có mình ba bên cạnh, làm cho cô vẫn luôn cho rằng mình không có mẹ, chờ đến sau khi cô lên nhà trẻ, có một ngày có một dì thật xinh đẹp đột nhiên tới đón cô, nói mình là mẹ của cô, lúc đấy cô mới biết thì ra mình cũng có mẹ.

Dì xinh đẹp kia ôm cô nói, mẹ là mẹ của con, mẹ tên là Lâm Chỉ.

Trên người bà ấm áp, có mùi hương dễ ngửi không giống ba. Ôn Đông còn chưa để mình có thời gian suy nghĩ thì thân thể đã tự động ôm lấy bà.

Cô thích mùi hương trên người Lâm Chỉ, cảm thấy thực ấm áp an tâm.

Nhưng mà Ôn Đình lại rất ghét mẹ, hai người một khi gặp nhau, không phải đấu võ mồm, chính là điên cuồng đấu đá, không hề phong độ, cũng giống như đã quên thể diện.

Năm ấy cô còn nhỏ như vậy, nhưng là vẫn luôn nhớ rõ, Ôn Đình túm lấy đầu tóc mẹ, gọi mà là đồ đê tiện, đuổi mẹ đi. Hình ảnh kia khiến cô bắt đầu sợ nhìn thấy Lâm Chỉ, bởi vì vẻ mặt Ôn Đình thật sự rấ đáng sợ.

Trước kia Lâm Chỉ thường xuyên tới, mỗi lần gặp phải Ôn Đình đều là chửi rủa khắc khẩu hỗn hợp cùng tứ chi va chạm. Ôn Đình mắng bà là tiện nhân kỹ nữ hồ ly tinh, Lâm Chỉ mắng Ôn Đình là bệnh tâm thần, biến thái và kẻ điên.

Mỗi lần Lâm Chỉ tới thăm Ôn Đông bà đều sẽ khóc, khóc thật sự thương tâm. Bà sẽ vuốt khuôn mặt tròn tròn của cô, nói kẻ điên kia làm sao có thể chăm sóc tốt cho con được, đi cùng mẹ đi, mẹ sinh cho con một đứa em trai, con sẽ thích em, em trai rất ngoan.

Bé gái còn nhỏ có mộ cảm giác kỳ dị trong lòng, em trai?

Cho nên cô lấy hết can đảm nói với Ôn Đình: Ba, con có thể đi xem em trai không?

Ôn Đình trả lời cô chính là một bạt tai.

Trước đây, Ôn Đình chưa từng tức giận với cô.

Ôn Đình như là muốn chứng minh chính mình có thể chăm sóc tốt cho con gái mà đem Ôn Đông nuôi rất tốt. Bởi vì quá ‘ tốt ’ mà cô căn bản không dám nói từ ‘ không ’ với ba của mình, cho nên cô càng ngày càng béo, sống thành dáng vẻ ba muốn - thành tích ưu tú, tướng mạo xấu xí.

Bé gái luôn trời sinh mẫn cảm với hai từ xấu đẹp, bất cứ khi nào cô muốn khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, Ôn Đình đều sẽ tức giận khác thường, lúc này cô mới ý thức được Ôn Đình giống như mười phần mâu thuẫn đối với hai chữ ‘ xinh đẹp ’.

Cho nên từ nhỏ cô đã rất xấu.

Thân thích chung quanh một là cảm khái Ôn Đình dạy ra đứa con gái thông minh, hai là đau lòng cô bị Ôn Đình bó tay bó chân nhiều năm như vậy.

Có thân thích nói đùa với cô: Tùng Tùng à, nói không chừng sau này cháu kết hôn, Ôn Đình sẽ ngủ ở giữa cháu và chồng cháu.

Ôn Đông cười một cái, trả lời: Không có khả năng, ba sẽ không đồng ý cho cháu kết hôn.

Kỳ thật cô biết ba của mình có tật xấu gì.

Cũng không phải cô chưa từng nghĩ tới sẽ phản kháng, nghĩ tới giảm béo, trở nên xinh đẹp, đi làm việc mình thích, mà không phải việc Ôn Đình muốn cô thích.

Nhưng cô phải thừa nhận, cô hận Ôn Đình, tuy nhiên, cô lại là người giống Ôn Đình nhất.

Huống hồ trên thế giới này chỉ có Ôn Đình mới thương cô như vậy, sẽ yêu cô như vậy.

Có đôi khi cô cảm thấy Ôn Đình thực đáng thương, chính mình cũng thực đáng thương.

Cô xấu như vậy mà Ôn Đình vẫn yêu cô, thật sự coi cô như bảo bối.

Nói chuyện điện thoại xong, Ôn Đông gọi xe đi sân bay, do dự thật lâu cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Chỉ.

Bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm Lâm Chỉ nhu mềm, “Mỹ Mỹ à, con gặp Tiểu Hàng chưa?"

Ôn Đông nhắm mắt, nén khó chịu vì xưng hô này.

Không biết cái nhũ danh này là Lâm Chỉ hay là Ôn Đình lấy, cô không muốn hỏi, cũng không cơ hội hỏi, bởi vì cô cảm thấy cái nhũ danh này như đang châm chọc mình, thế mà lại là Mỹ Mỹ..

Ôn Đình và Lâm Chỉ đều có vóc dáng thon dài, tướng mạo đoan chính đẹp đẽ, khi còn trẻ Ôn Đình và Lâm Chỉ đều là người có tướng mạo xuất sắc, chỉ đứa con gái duy nhất là xấu xí không giống ai.

Cái nhũ danh này, cũng chỉ có Lâm Chỉ mới gọi.

Ôn Đông trầm mặc vài giây, “Con đang ở trên xe, sắp đến sân bay rồi, khi nào gặp con sẽ nhắn tin cho mẹ.”

“Ừ, mẹ tin con, sắp tốt nghiệp rồi, Mỹ Mỹ định học tiếp hay đi làm?”

“Ba con nói đi thực tập ở bệnh viện.”

“Ý kiến của người lớn đều chỉ là tham khảo, quan trọng là con suy nghĩ thế nào kìa.” Lâm Chỉ mềm nhẹ nói, “Mẹ biết con học giỏi, nếu Tiểu Hàng cũng ngoan như con thì tốt rồi.”

Ôn Đông vô ý thức nắm chặt áo khoác, “Vâng.”

Lâm Chỉ cũng trầm mặc vài giây như đang tìm đề tài: "Đi học có khỏe không? Bạn học thế nào?"

Hai người nói tới mười phút, rõ ràng vẫn luôn nói chuyện thế nhưng đề tài luôn bị đứt đoạn. Ôn Đông cảm thấy Lâm Chỉ khẳng định rất mệt khi nói chuyện với cô, nhưng thật ra cô đã rất nỗ lực để kéo gần khoảng cách với bà, chỉ là dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Với ai cũng vậy, chỉ cần có một tấm màng ngăn cách, cô không đi qua, người khác cũng không tiến lại, cuối cùng không ai đến gần ai.

“Vậy, lần sau mẹ lại gọi điện cho con, nhớ chú ý sức khỏe.”

Lâm Chỉ nói xong, Ôn Đông chờ cô tắt máy mới tắt điện thoại.

Cô nhìn bóng dáng mơ hồ của mình trên di động, nghĩ thầm, mình thật sự rất ghét cái tên Mỹ Mỹ này.

Tới sân bay, cô đến khu vực tiếp cơ chờ Tề Hàng. Không mất bao lâu đã thấy dòng người bao lớn bao nhỏ đi ra, cô phải rất khó khăn mới có thể tìm được Tề Hàng trong đám người, thế nhưng rất nhanh đã bị bóng dáng quen thuộc khác cướp đi sự chú ý.

Cô nhìn chăm chú, không sai, đó là mẹ Chu Bạch Diễm - Tần Ích Thâm, đứng cách cô không xa. Hôm nay bà mặc một cái váy mà đỏ rượu, quấn tóc lên, vô cùng xinh đẹp.

Cô còn đang nghĩ có nên đi chào hỏi hay không thì thấy Tần Ích Thâm bước lên vài bước khoác tay một người đàn ông, người đàn ông kia thân mật ôm lấy bà, hôn một cái lên tai bà.

Ôn Đông lập tức ngơ ngẩn.

Cũng không phải vì lý do gì khác, là bởi vì…… Người đàn ông kia cực kỳ giống Chu Bạch Diễm.

Nhưng mà……

Cô nhớ rõ…… Chu Bạch Diễm và Tần Ích Thâm đều cố ý vô tình nói qua, Tần Ích Thâm là phụ nữ ly dị, hơn nữa đã độc thân rất nhiều năm. Nhưng mà nhìn cử chỉ của Tần Ích Thâm cùng người đàn ông trước mặt, còn cả diện mạo của ông ta nữa, Ôn Đông có chút không hiểu nổi.

“Chị! Chị! Chị ngẩn người làm gì thế!”

Ôn Đông còn đang phát ngốc, Tề Hàng đã từ biển người tiến đến, thấy cô ngẩn người thì gọi cô, nắm góc áo cô lắc lắc.

Ôn Đông mới hồi phục tinh thần lại, “A, Tiểu Hàng.”

“Nhìn cái gì thế, em tìm chị cả nửa ngày!” Tề Hàng làm nũng oán giận, đưa cái túi to trong tay cho cô, “Mau giúp em xách một chút, chị, mau mang em ăn cơm, em đói chết rồi!"

Cô cười cười, sờ sờ đầu Tề Hàng, “Nhóc được đấy, cao như vậy rồi.” Lần trước thấy còn không cao bằng cô, lần này đã cao ngang cô rồi.

Tề Hàng cười tủm tỉm mà ôm lấy Ôn Đông, “Chị, chị cũng vậy, sao lại béo hơn rồi, đã nói chị phải ăn ít đi mà. Trước khi tới đây mẹ đã nói với em, lo lắng chị lại béo nữa sẽ ảnh hưởng tới sức khỏa."

Nếu là người khác nói những lời này, khả năng Ôn Đông sẽ không bao giờ nói chuyện với người đó nữa, nhưng đây là em trai cô, nên cô không hề tức giận.

Ôn Đông cười khổ, sờ sờ lỗ tai Tề Hàng: "Trẻ con biết cái gì, quản tốt bản thân đi, nghe nói lần này em thi tiếng Anh chỉ được 48 điểm?”

Tề Hàng nghe vậy lập tức xù lông: "Mẹ lại nói chuyện này cho chị? Em đã nói rồi, lần này thi tốt hơn lần trước, hơn nữa 48 điểm rất tốt rồi……”

“Lần trước em cũng nói với chị như vậy.” Ôn Đông cười ôm lấy cậu, hai người thân mật đi ra ngoài

Quan hệ ba mẹ không tốt, nhưng cô và Tề Hàng rất thân. Từ lần đầu tiên Lâm Chỉ nắm tay Tề Hàng dẫn đến trước mặt cô, nói cho cô, “Mỹ Mỹ, đây là em trai.” Một khắc kia bắt đầu, cô liền thích đứa em trai này..

Có thể là huyết thống, nhưng cũng giống như không chỉ vì huyết thống. Ôn Đông có đôi khi nghĩ đến Tề Hàng luôn là hình ảnh kỳ dị. Hình ảnh tận thế, mà khi thế giới đi đến tận thế lại chỉ còn hai người bọn họ.

Cô biết mình vĩnh viễn không thể khắc chế được phần cảm tính này.

Cô đưa Tề Hàng về khách sạn, sau đó hai người đi ăn lẩu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tề Hàng nói muốn đi khách sạn chờ một bạn học, cũng là ở thành phố C đến tìm cậu, Ôn Đông cảm hấy như vậy cô càng thanh nhàn, liền dẫn cậu về khách sạn.

"Vậy chị mặc kệ em, mấy trò vui chơi của các em chị không hợp." Ôn Đông nói với cậu những việc cần làm, lại căn dặn những việc cần lưu ý.

Tề Hàng nghe thấy thì đầu to ra, không ngừng gật đầu, “Em biết rồi, bọn em chỉ có vài bạn học thôi, không xảy ra chuyện gì đâu.”

Chờ tới cửa khách sạn, cô chuẩn bị rời đi thì Tề Hàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ trán, “Thiếu chút nữa là quên việc lớn rồi, nếu quên thật thì mẹ sẽ giết em mất!”

"Em có cái này cho chị, chị ở đây chờ em nhé." Nói xong cậu liền chạy vội đến thang máy.

Ôn Đông còn cầm một đống rau và đồ ăn vặt mà Lâm Chỉ đưa, không biết cậu còn quên cái gì.

Chẳng lẽ là tương thịt bò? Cô suy đoán, lần trước Lâm Chỉ đưa cho cô một chai, ăn khá ngon.

Chờ đến khi Tề Hàng xuống dưới, đưa cho cô một cái hộp rất đẹp, cô giật mình, "Gì thế?"

Tề Hàng nhún vai, chỉ chỉ đồ trên tay cô, “Em cũng không biết, mẹ nói là tặng quà sinh nhật sớm cho chị.” Lại chỉ vào cặp sách của cô, "Cất đi, cái kia là em tặng chị, lúc chị sinh nhật em phải đi học rồi, mẹ bảo em mang quà đến cho chị trước."

Nói xong lại móc một phong bì ra nhét vào túi áo cô, "Cái này là tiền tiêu vặt mẹ cho chị……”

Ôn Đông mang theo bao lớn bao nhỏ trở về ký túc xá, Tô Nhiễm không ở đây nên chỉ có mình cô.

Cô lấy từng đồ ra, Lâm Chỉ làm dưa muối, bò khô, trà bưởi, còn có một chai mật ong to, xếp đầy cả bàn.

Ôn Đông nghĩ thầm, trách không được nặng như vậy.

“Cũng không biết làm bao lâu……” Cô nói nhỏ.

Trong phong bì có 3000 tệ, rất nhiều. Lâm Chỉ vẫn rất luôn hào phóng đối với cô, nhưng cô luôn cảm thấy không nhận thì không tốt, mà nhận cũng không tốt, cho nên cô đều nhận cả, sau đó mua đồ cho Tề Hàng.

Tề Hàng đưa cho cô một mô hình tự lắp ghép, rất đáng yêu.

Cô nhìn nửa ngày, cực kỳ thích, bèn để lên nơi dễ nhìn thấy nhất trên bàn học.

Cuối cùng là cái hộp màu trắng kia. Cô nhìn cái logo trên hộp thật lâu, sau đó mới chậm rãi rút dây ruy băng trên hộp.

Cô cẩn thận mở hộp ra, đó là một cái váy liền áo thuần sắc trắng, có phần giống váy cưới, cực kỳ đẹp, thêu hoa trắng ở ngực.

Cô cầm váy lên lật xem mấy lần.

Phía dưới váy có một tờ giấy. Là chữ viết của Lâm Chỉ, rất đơn giản: Mỹ Mỹ, mẹ hy vọng con có thể sáng lạn vượt qua thanh xuân, mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Ôn Đông bỏ tờ giấy xuống, cầm váy lên đứng thử trước gương to.

Rõ ràng là không mặc vừa.

Nhưng Ôn Đông xem rất cẩn thận, giống như đang tưởng tượng dáng vẻ khi mình mặc nó.

Thật lâu sau, cô buông váy xuống, đứng trước gương sờ soạng chính mình.

Chân thô to, bụng phồng lên tròn tròn. Thị trên mặt ép vào nhau đến không nhìn rõ ngũ quan, cô còn cố giữ mái tóc dài, khiến người nhìn thấy là khó thở.

Trước kia nhìn nhiều rồi quen, thành chết lặng, cũng không thèm để ý ánh nhìn của người khác, nghe nhiều khiến trong lòng dần tiếp nhận. Giảm béo sao? Đời này có lẽ cô không thể xuống dưới 50kg được, đó chính là cầm dao chọc ba phát vào ngực ba cô.

Lâm Chỉ là người phụ nữ xinh đẹp kiêu ngạo, có lẽ bà không thể tiếp thu con gái mình là mộ người mập mạp, chỉ một cái váy xinh đẹp cũng không mặc được.

Hơn nữa còn là đứa trẻ có tính cách quái gở lạnh nhạt, không khiến người thích.

Hai người không thể hểu đối phương.

Ôn Đông đem cái váy kia cất vào ngăn cuối cùng trong tủ quần áo, bị một đống quần áo màu sắc ảm đạm kiểu dáng quê mùa vùi lấp, không thấy ánh mặt trời, cô biết có lẽ mình vĩnh viễn không có cơ hội mặc được nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.