Ngày hôm sau là ngày bạn học tụ hội, Ôn Đông đến nơi hẹn gặp từ rất sớm, lúc đi còn mang theo bữa sáng cho Tô Nhiễm.
Chờ khi Tô Nhiễm hữu khí vô lực bước xuống xe taxi thì xe đã đến được một lúc rồi.
Bọn họ có tổng cộng 12 người, thuê một chiếc xe vừa vừa là đủ chỗ, Tô Nhiễm tới hơi muộn, lúc lên xe bèn nói lời xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, mình bị kẹt xe."
Trong góc có một người nhỏ giọng oán giận: "Cái gì chứ, người béo phải đi chậm là đúng rồi, nực cười, nhiều người phải chờ họ như vậy..."
Tô Nhiễm nghe xong thì phát hỏa, Ôn Đông vội lôi kéo tay cô, nhét sữa bò và bánh mì đã chuẩn bị cho cô, làm cô nén giận.
Chờ tới nông trang đã là gần giữa trưa.
Bọn họ không định ăn cơm ở nông trang nên đã mua gia vị và than, sau đó tiếp tục xuất phát đến địa điểm đã định trước, đó là một cái hồ không biết tên.
Chờ tới bên hồ, nước hồ xanh biếc hợp với rừng cây um tùm, bốn phía không có khói bụi, phong cảnh tuyệt đẹp. Mọi người vây quanh bên hồ, tốp năm tốp ba kéo nhau đi, vừa ngắm cảnh vừa chụp ảnh, cơ hồ đều đã ném việc ăn đồ nướng ra sau đầu.
"Mấy đứa này đều quên mục đích đến đây rồi à?" Tô Nhiễm trợn mắt mắng chửi, sau đó quay lại nhìn Ôn Đông đang chọn đồ nấu ăn, chuẩn bị xử lý nguyên liệu.
"Cậu làm gì thế?" Tô Nhiễm tức giận đến muốn đánh cô.
Ôn Đông ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính, "Còn không làm thì đến tối cũng chưa có đồ ăn đâu." Nói xong, một tay cầm dao, một tay cầm cá đi bên hồ làm cá.
Tô Nhiễm nhìn những người khác một bộ thảnh thơi du sơn ngoạn thủy, lại nhìn Ôn Đông lúi húi làm việc, cô tức giận ném một hòn đá vào hồ, sau đó vẫn cầm cải trắng đi làm cùng Ôn Đông.
Chờ đến khi bọn họ xử lý gần xong nguyên liệu thì đám người kia lúc này mới nhận ra Ôn Đông và Tô Nhiễm đã làm nửa ngày.
Mấy cô gái giả vờ đến gảy gảy mấy cọng rau, một người chỉ vào một con cá đã mổ bụng, hô to nói: "Trời ạ, thật ghê tởm!"
Ôn Đông đang rắc gia vị vào bụng cá, nghe thấy vậy thì hơi khựng lại.
Tô Nhiễm lạnh lùng nói: "Ghê tởm thì lát nữa cô đừng ăn."
Mãi đến khi mọi người luống cuống tay chân nhóm lửa, để đồ lên thì Ôn Đông mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Tô Nhiễm ở bên cầm quạt nhỏ quạt cho cô, áy náy nói: "Tớ không biết mấy người này vô dụng như vậy, đều chỉ được cái mã ngoài chứ không có tác dụng gì cả, còn không bằng chúng ta tùy tiện đi tìm một quán đồ nướng. Tớ sai rồi."
Ôn Đông lắc đầu. Trước khi tới đây cô đã nghĩ sẽ như thế này, sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Chờ đồ ăn đều xong, lớp trưởng đứng lên, vờ ho hai cái, "Chuyến dã ngoại lần này chúng ta phải cảm ơn bạn học Ôn Đông của lớp lâm sàng, không nghĩ tới Ôn Đông không chỉ học giỏi mà nấu ăn cũng ngon nữa, mọi người vỗ tay."
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Tô Nhiễm chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay lưng đi không phản ứng bọn họ. Ôn Đông cũng không tỏ vẻ gì, cô gật đầu với lớp trưởng một cái rồi cúi đầu gặm cánh gà.
Lúc này có một cô gái khác nói tiếp: "Đúng vậy, có lẽ là thích ăn nên nấu ăn ngon, người giống như tôi đều không làm được."
Cô ta vừa dứt lời, những người hiểu ý này đều cười vang lên, mọi người hi hi ha ha cười đùa, lớp trưởng khả năng cảm thấy có chút xấu hổ, bèn cười trừ ngồi xuống.
Tô Nhiễm vốn đang gặm chân gà mà nghe thấy vậy liền không gặm nữa, cô cầm cái chân gà đang gặm dở đứng lên, giơ chân gà chỉ vào mặt cô gái đó, chỉ cách mấy centimet, nháy mắt chúng quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ôn Đông cúi đầu không nhìn trò cười này.
Trên mặt Tô Nhiễm không có biểu cảm dư thừa, "Tôi vốn nghĩ cô chỉ không có đầu óc thôi, không ngờ cô không chỉ ngu dốt mà còn không có mắt. Lý Xảo Giai đúng không. lúc trước người đánh rắm khi chúng tôi lên xe cũng là cô đúng không? Nói cho cô biết, lần sau nếu lại để tôi nghe thấy cô nói những lời này, tôi sẽ xé nát miệng cô."
Cô gái kia sợ tới mức không dám nói lời nào, hơn nửa ngày mới ngượng ngùng gật đầu.
Cả người Tô Nhiễm đều lộ ra sự sự manh, chỉ là bình thường hay cười đùa hi ha với mọi người chứ không biểu hiện ra ngoài, lúc này hù dọa cô gái kia một chút liền dọa người ta suýt khóc. Trở về trường học cũng không dám nói chuyện với Tô Nhiễm.
Không khí sau đó có chút xấu hổ, mọi người không còn tâm tư ăn uống bèn rủ nhau đi đánh bài, không khác gì những lần gặp mặt thông thường, trôi qua bình đạm.
Chờ khi trở về, lớp trưởng móc ra một cái điện thoại, kêu gọi mọi người: "Các bạn các bạn, mau tập hợp lại đây chụp một cái ảnh, khi về tôi sẽ in ra, mỗi người một hình. Mau mau mau đến đây..."
Ôn Đông đột nhiên đứng lên: "Tô Nhiễm, tớ đi WC."
Tô Nhiễm nhíu mày đáp lời: "Ừ."
Ôn Đông rất ghét chụp ảnh, mỗi lần chụp xong đều xanh cả mặt, Tô Nhiễm biết đây là Ôn Đông muốn tránh, cố ý không muốn chụp.
Mọi người rất nhanh xếp hàng lại, lớp trưởng giơ gậy chụp ảnh lên, điều chỉnh thời gian chuẩn bị chụp ảnh.
Không có ai phát hiện còn thiếu Ôn Đông, mỗi người đều vui vẻ ôm lấy người bên cạnh, dường như căn bản không chú ý tới còn có một người là Ôn Đông.
Tô Nhiễm đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Cô nắm tay, cố ý lớn tiếng nói: "Này, có phải chúng ta thiếu một người rồi không? Ôn Đông đi đâu?"
Người bên cạnh nhìn bốn phía, phát hiện xác thật không thấy Ôn Đông.
"Đúng vậy, Ôn Đông đi đâu?"
"Này, hay là Tô Nhiễm đi tìm đi?"
"Đúng vậy, Tô Nhiễm đi đi."
Tô Nhiễm đồng ý, cô đi ra khỏi đám người, trực tiếp chạy về phía WC.
Chờ Tô Nhiễm đi xa, một người nhỏ giọng oán giận: "Tớ thật không rõ, làm giá cái gì chứ, còn không phải học giỏi chút sao, người thì xấu, đắc ý cái gì, còn Tô Nhiễm kia..."
Một lát sau, Tô Nhiễm xách Ôn Đông vẻ mặt không tình nguyện trở về.
Mọi người đứng cách xa nhau, lớp trưởng lại gân cổ lên hô hào mọi người: "Vương Vân Lượng, Hướng Tả, đừng có sát vào mấy bạn nữ, này, Chu Khải, đi lên phía trước đi..."
"Chỉ chụp cái hình thôi, không có việc gì." Tô Nhiễm kéo tay Ôn Đông, cảm giác cơ thể cô đột nhiên run rẩy, trong lòng có hơi hối hận, có phải mình không nên ép Ôn Đông chụp cái ảnh bỏ đi này không, "... Nếu cậu thật sự không muốn thì chúng ta đi thôi."
"Không sao đâu." Ôn Đông nhấp miệng, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Lớp trưởng cuối cùng cũng sắp xếp xong đội hình, "Năm giây sau mọi người cười một cái." Nói xong liền chạy tới ngồi trước mọi người.
Rắc một tiếng dừng hình, lưu lại lần tụ hội bình thường đó.
Tô Nhiễm không biết, chờ ảnh chụp được phá tới trên tay mọi người, Ôn Đông trốn trong WC của ký túc xá, lặng lẽ nhìn chính mình trên ảnh chụp.
Cả người cô đều run lên.
Béo như vậy, cười khó coi như vậy, so với người có dáng người mảnh khảnh xinh đẹp tính cách hướng ngoại năng động là Mạn Diệu, còn có Tô Nhiễm, thậm chí là Lý Xảo Giai hay cười nhạo cô cũng đều không giống. Cô cảm thấy mình như vai hề.
Không, vai hề còn gầy hơn cô nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, việc cô ghét nhất chính là chụp ảnh. Có lẽ không ai có thể hiểu, cô lại sợ đối diện với ống kính như vậy, thực sự chán ghét hình ảnh của chính bản thân mình.
Mỗi lần không thể trốn thoát khỏi ảnh tụ tập bạn bè, ảnh tốt nghiệp, đó đều là ác mộng trong cuộc đời cô.
Cô nhìn chính mình trong ảnh kia, che miệng, khóc đến nước mắt đầy mặt.
Sau đó cô xé bức ảnh kia thành mảnh nhỏ rồi chạy vào WC.