Nếu thay đồ xong mới đến phòng học khẳng định sẽ đến muộn. Cô nghĩ giây lát, quyết định quay lại xe lấy áo khoác, trang điểm một chút rồi chạy đến khu dạy học, vừa chạy vừa xem thời gian.
Trường học vừa mới khai giảng, lại đúng vào giờ đi học của thứ hai nên trên đường tất cả đều là sinh viên. Ôn Đông mặc đồ thể thao vừa lúc dung nhập vào nhóm người tràn đầy thanh xuân.
Cô đeo tai nghe lên, nhìn thời gian vừa kịp nên đi chậm lại, cảm giác mồ hôi sau lưng đã khô không ít, trên người thoải mái hơn rất nhiều.
Cô rất quen thuộc đại học C, dù sao cũng là trường học cũ. Cô một đường đi tới, cảm thấy thay trường đổi rất lớn, trước kia vẫn luôn oán giận điều hòa cũ kỹ của trường, hiện tại quay về lại thấy đã hiện đại hóa rất nhiều rồi.
Xa lạ lại có phần quen thuộc, cô không nói rõ được đây là cảm giác gì.
Sau khi tìm được phòng học, vậy mà còn tới 8 phút nữa mới vào học. Cô nghĩ nghĩ, vẫn không trực tiếp đi đến bục giảng mà tùy tiện ngồi xuống một bàn, lấy di động xem email rồi chờ vào học.
Đang xem email thì Ôn Đông bị ai đó vỗ vai, cô ngẩng đầu tháo tai nghe, nhìn nam sinh trước mặt.
"Bạn học, cậu tới xem thời khóa biểu à?"
Nam sinh mắt kính kia thấy cô không trả lời thì tiếp tục hỏi: "Sao khai giảng rồi mới tìm thời khóa biểu, muốn tớ kêu lớp trưởng giúp không?"
Ôn Đông suy nghĩ giây lát, không trả lời cậu ta, chỉ lắc lắc đầu sau đó tiếp tục xem di động.
Nam sinh kia giông như cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tới dự thính? Không phải thay đổi giáo viên à? Mới khai giảng đã muốn dự thính?"
Chờ tiếng chuông vào học, trên bục giảng vẫn không có một bóng người.
Sinh viên đều nhỏ giọng nói chuyện.
Ôn Đông xem xong luận văn cuối cùng mới tắt điện thoại, bước lên bục giảng.
Hiển nhiên ngay lập tức đối mặt với mấy chục khuôn mặt mang vẻ kinh ngạc, trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười.
Cô xoa xoa bả vai, nhìn thấy phía trước có một nữ sinh đang cầm di động, giống như đang chụp mình.
"Vào học. Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Ôn Đông, là giáo viên môn Tâm lý thống kê đo lường của các bạn trong học kỳ này." Cô nhìn thoáng qua nữ sinh cầm di động kia, thấy cô ấy bỏ điện thoại xuống mới tiếp tục nói.
"Tôi là giáo viên mới, mọi người nhất định không biết tôi, vì để hiểu biết lẫn nhau nên tiết học đầu tiên hôm này mọi người có thể hỏi tôi một số vấn đề. Trước khi hỏi phải giới thiệu bản thân trước, để tôi biết bạn là ai. Cuối cùng tôi sẽ nói qua yêu cầu và cách thức giảng dạy của tôi đối với môn học này, tiết đầu tiên cứ như vậy đi."
Cô nói xong, ánh mắt dừng trên người nam sinh vừa hỏi mình lúc nãy, "Tôi trả lời câu hỏi của cậu, tôi không đến xem môn học, tôi tới dạy học. Người khác có yêu cầu gì thì tôi không biết, chỉ là tôi sẽ không điểm danh nhưng sẽ có kiểm tra bài tập đột xuất, lấy điểm thường xuyên."
Nam sinh kia tiến vào trạng thái hóa thạch trong vài giây, che mặt cầm di động cúi xuống bàn điên cuồng nhắn tin cho nhóm chat của phòng phòng: "Các ông dám tin không! Tôi vừa mới nói chuyện với giáo viên mới! Ngất!!"
Rất nhanh đã có người trả lời:
"[ icon Khiếp sợ] giáo viên mới quá trẻ tuổi rồi?"
"Tôi cược một xe quýt, cô ấy là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, không vượt quá 26."
"Học viện của chúng ta có tiền lệ sư sinh luyến không? Tôi đã tưởng tượng ra cảnh chúng tôi dẫn con gái đi nhà trẻ."
Giáo viên mới trẻ tuổi xinh đẹp, vui mừng nhất chính là sinh viên. Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, mọi người khe khẽ nói nhỏ một lát, một đám bắt đầu giơ tay lên.
"Cô giáo, em tên Trịnh Thiếu Thần, là lớp trưởng của lớp. Em muốn hỏi, ngài tốt nghiệp trường nào?" Một nam sinh đứng lên, hỏi rất lễ phép.
Ôn Đông bảo cậu ngồi xuống trước, vuốt vuốt tay áo xuống. Cô cảm thấy trong phòng học có chút nóng, cuối cùng vẫn kéo tay áo lên, lúc này mới mở miệng: "Khi đặt câu hỏi có thể ngồi, không cần đứng lên. Bạn học Trịnh Thiếu Thần, bạn hỏi trường tôi học cử nhân, thạc sĩ hay là tiến sĩ?"
Phòng học một mảnh yên tĩnh, lớp trưởng hơi bối rối, "Đều... đều muốn biết."
Ôn Đông gật đầu: "Được, tôi học cử nhân ở đại học C, cùng trường với các bạn, nhưng học khoa Y. Tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Berkeley, chủ yếu là nghiên cứu tâm lý lâm sàng và thần kinh. Học tiến sĩ cũng là tâm lý chuyên nghiệp, năm trước tốt nghiệp, học ở đại học B."
Ngành Y của đại học C thuộc top đầu cả nước, điểm cao dọa người...
Mà đại học Berkeley là trường đào tạo ngành tâm lý đứng thứ 2 của Mỹ...
Tâm lý học ở đại học B thì không nói.
Trong trường không phải không có giáo viên từng đi du học, nhưng trường khủng thế này thật sự không có. Giỏi nhất cũng là Stanford đi? Càng đừng nói đến chuyện học hai ngành, còn học ở trường tốt như vậy. Lớp trưởng nghĩ thầm.
Hàng trước có một nữ sinh đứng lên, tủm tỉm nhìn cô: "Cô giáo, em tên Khương Điềm Điềm, em muốn hỏi trên tay cô là hình xăm sao?"
Lúc Ôn Đông kéo tay áo lên đã có người nhìn thấy.
Cô cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, cười một tiếng rồi nâng lên cho mọi người thấy một chút, "Là hình xăm, xăm ở California, hình ngọn lửa."
Trong phòng học vang lên tiếng cảm thán, giáo viên này quá ngầu rồi, không giống tiến sĩ tâm lý học mà rất giống cá tính của sinh viên ở học viện nghệ thuật.
Ôn Đông nhìn mọi người hô to gọi nhỏ cũng không nói gì, lại ra hiệu cho một người đang giơ tay lên.
"Cô giáo, em tên Giang Tin, em muốn hỏi cô đã kết hôn chưa? Có bạn trai không?" Rốt cuộc cũng có nam sinh hỏi vấn đề này.
Mọi người trong phòng học đều cất tiếng cười vang.
Cô cũng cười: "Không kết hôn, cũng không có bạn trai." Nói xong lại ra dấu cho một người đặt câu hỏi.
"Chào cô giáo, em tên Đổng Cẩm, em muốn hỏi sao cô lại đến địa học C dạy học? Lúc trước cô cũng là giáo viên sao? Ngày trước cô làm công việc gì?"
Qủa thật có rất nhiều người tò mò vấn đề này, Ôn Đông thoáng suy nghĩ: "Không làm giáo viên, nhưng đã từng làm trợ giảng. Thật ra khi ở Mỹ tôi học tập và công tác đều là nửa nghiên cứu nửa thực tiễn, nội dung cơ bản là lạm dụng thuốc tâm lý, phương hướng hành vi tâm lý dị thường. Sau lại bắt đầu cùng bạn bè cố vấn tâm lý, còn tham gia cố vấn tâm lý cho mấy đội thi đấu thể thao của quốc gia, cũng từng làm ở bệnh viện, cho nên kỳ thật tôi đã từng làm khá nhiều công việc. Tới đại học C là trùng hợp được bạn bè giới thiệu, tôi cũng muốn thử xem."
Sinh viên kia nhỏ giọng kêu: "Đội quốc gia?"
Ôn Đông khó hiểu, giải tích: "Rất kỳ quái sao? Hạng mục thể thao đều yêu cầu có bác sĩ tâm lý hoặc cố vấn chuyên nghiệp, căn cứ tiêu chuẩn mà lựa chọn, tôi nghĩ rằng mọi người đều biết chuyện này."
Sinh viên nghĩ thầm, đương nhiên chúng em biết, chỉ là chúng em nghĩ làm việc ở đội quốc gia sẽ không giống thế này.
Rất nhanh đã có sinh viên khác nhấc tay, lại là nữ sinh: "Chào cô giáo, em tên Chu Bạch Yến, bạch yến là chim én trắng. Em muốn hỏi năm nay cô bao nhiêu tuổi? Nhìn cô còn rất trẻ."
Ôn Đông trầm mặc trong chốc lát, lâu đến mức mọi người nghĩ rằng đây là vấn đề xấu hổ khiên cô không muốn trả lời, đang có người muốn hỏi chuyện khác thì cô mở miệng: "Năm nay tôi 29 tuổi, lớn hơn các bạn nhiều."
Cô hơi dừng lại, bổ sung một câu, "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần. Lúc đó tôi đang nghĩ, tên của bạn rất êm tai."
- ----
"Anh Bạch Diễm! Anh Bạch Diễm!" A Long vội vội vàng vàng đi vào phòng phát thanh tìm người, đụng tới ai cũng lôi lại hỏi, "Thấy thầy Chu đâu không?"
Cuối cùng nhờ một nhân viên công tác nhỏ giọng nói cho cậu ta, "Hình như đang hút thuốc ở hành lang, đi cùng thầy Cố Anh."
A Long lập tức chạy quay lại hành lang nhưng vẫn không tìm được. Đang lúc cậu ta gấp đến mức muốn báo nguy thì thấy Chu Bạch Diễm đi tới từ đầu bên kia hành lang.
A Long chạy vội đến: "Anh Bạch Diễm! Chỉ còn mười phút là tiết mục bắt đầu rồi! Anh còn chạy đi đâu! Còn không trang điểm nữa!"
Chu Bạch Diễm vừa định nói chuyện thì A Long đã chỉ điếu thuốc trên tay anh, "Anh Bạch Diễm, nơi này không thể hút thuốc! Anh mau tắt đi."
"Cậu đừng hô to gọi nhỏ, lỗ tai tôi đau rồi này." Chu Bạch Diễm nhíu mi, vẫn đưa thuốc lá cho cậu ta, "Dọc đường đi tôi cũng không thấy biển cấm hút thuốc."
"Không phải nơi này không thể hút, là anh không thể hút thuốc ở đây, người khác mà chụp được lại viết loạn lên." A Long lấy khăn ướt bọc điếu thuốc lại rồi ném vào túi, một bên giục anh đi nhanh, một bên lấy nước hoa phun lên tay anh, lại lấy khăn ướt lau tay cho anh, "Em thấy không kịp trang điểm đâu, rốt cuộc anh vừa đi đâu hả?"
Chu Bạch Diễm không để ý mấy động tác của cậu, "Đi uống cà phê với Cố Anh, cậu không phải vội, tiết mục này khi quay đều trễ hơn thời gian quy định 15 phút phòng có việc khẩn cấp."
"Quy định này chắc chắn được đề ra nhằm vào máy nghệ sĩ hay trễ giờ!" A Long nói, giọng đầy oán giận, "Chúng ta không thể để người ta viết tin xấu được, vẫn phải đúng giờ."
"Sao lại không đúng giờ?" Chu Bạch Diễm nhìn giờ. "Còn 8 phút nữa mới bắt đầu, quần áo tôi đã thay, cũng xem qua kịch bản, còn vấn đề gì nữa?"
A Long cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, "Chúng ta còn chưa trang điểm, tổ tông của tôi, nhanh lên chút đi, đừng tản bộ nữa."
Chu Bạch Diễm cười cười, một bộ không sao cả, chân vẫn bước chậm rãi. A Long không còn cách nào cả đành kêu chuyên viên trang điểm đến. Nhân viên trang điểm bên kia cũng gấp, thấy người liền luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc chạy đến, vừa đi vừa trang điểm cho Chu Bạch Diễm.
Người xung quanh thấy chuyện này cũng không ngạc nhiên, đều quen cả rồi. Tính cách Chu Bạch Diễm có chút tản mạn, tính tình khi tốt khi xấu. Tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng đôi khi không dễ hợp tác.
Ví như.
"Cô đừng tô son cho tôi." Chu Bạch Diễm đẩy tay chuyên viên trang điểm ra, "Tôi không cần cái đó."
"Thầy Chu, này không phải son môi." Chuyên viên trang điểm kiên nhẫn giải thích, "Môi có màu thì lên hình sẽ càng đẹp hơn."
Chu Bạch Diễm vẫn lắc đầu, đột nhiên dừng lại rồi kề sát mặt vào mặt chuyên viên trang điểm, nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây.
Sau đó hỏi "Cô cảm thấy tôi cần trang điểm sao?" Trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
Ở trên mạng, chuyên viên trang điểm này được xưng là nhan khống cấp S, ngây người một hồi mới lắp bắp nói: "Không không... không cần cũng được..."
Chu Bạch Diễm cười với cô ấy một cái, cảm giác rất vừa lỏng với phản ứng của cô, "Vậy là đúng rồi."
A Long thở dài bên cạnh, nghĩ, anh ấy đúng là đã dùng gương mặt này làm không ít việc thiếu đạo đức.
Chờ đến lúc ghi hình, A Long cũng không dám thả lỏng mà ngồi luôn bên cạnh đạo diễn, sợ Chu Bạch Diễm nói ra những lời không thể nói.
MC cũng biết cách nói chuyện của Chu Bạch Diễm, có thể thình lình nói ra mấy câu khiến đối phương không thể trả lời được nên chỉ hỏi mấy vấn đề thật đơn giản, "Nghe nói gần đây Jude và đạo diễn Lưu Sâm khua chiêng gõ mõ tìm diễn viên, chúng tôi khá tò mò, muốn biết Jude cũng tham gia bộ phim điện ảnh "Trường thành" này sao?"
Chu Bạch Diễm dựa người vào sô pha, nghe vậy thì cười một tiếng, "Anh không biết bộ phim này lấy tôi làm nguyên mẫu của nam chính?"
MC nghẹn họng, tôi đương nhiên biết, chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?
"Haha, quả nhiên Jude luôn nói chuyện rất trực tiếp. Cũng do đạo diễn Lưu Sâm rất kín tiếng, không thả ra chút gió gì, không nghĩ tới thầy Chu lại nói trước cho chúng tôi biết chuyện này."
"Này cũng không tính là tiết lộ chuyện quan trọng gì, tôi là người đầu tư, tôi còn tham diễn, không diễn nam chính chẳng lẽ không thể nói ra?" Chu Bạch Diễm vẫn không cho MC mặt mũi.
MC tiếp tục câm nín, đổ mồ hôi, chỉ có thể tiếp tục dựa theo kịch bản mà đặt câu hỏi.
Chờ đến khi hỏi đủ rồi, MC mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía ipad trong tay, "Tốt, bây giờ chúng ta xem những người xem phát sóng trực tiếp trên weibo muốn hỏi chuyện gì, mong Jude và các bạn tương tác, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ nha."
Chu Bạch Diễm trầm mặc nhìn nơi nào đó trên sân khấu, giống như đang lắng nghe, lại giông như đang thất thần.
"Câu hỏi thứ nhất đến từ bạn có ID Tiểu Quân." MC đề cao âm lượng, muốn kéo sự chú ý của Chu Bạch Diễm quay lại, "Lúc nhàm chán anh có chơi game không? Chơi game gì?"
"Trò chơi?" Anh hơi suy nghĩ, "Tâm tình tốt thì sẽ đánh quyền, tâm tình không tốt sẽ bài cửu một mình"
Anh còn bổ sung: "Đặc biệt là cửu cung."
Theo lý thì MC nên tiếp tục hỏi anh, ví dụ như vì sao anh lại chơi trò này? Nhưng ý muốn cầu sinh mãnh liệt khiến anh ta nhắc nhở chính mình nên một vừa hai phải, đừng tìm đường chết.
Bởi vì nói không chừng, có khả năng Chu Bạch Diễm sẽ trả lời, bởi vì ông thấy vui.
Thế là công việc cũng xong luôn.
"Câu hỏi tiếp theo." MC mở câu hỏi ra. Anh ta không nghĩ sẽ có câu hỏi về chuyện nhạy cảm này, nhưng vì rating nên vẫn đọc lên: "ID Long Bảo Bảo: Muốn hỏi Jude, năm đó sau khi rời nhóm thì quan hệ của anh với các thành viên trong nhóm vẫn tốt chứ, có suy xét quay về Hàn Quốc tiếp tục phát triển không?"
Chu Bạch Diễm debut với nhóm nhạc nam, nhưng đã rời nhóm từ lâu. Năm đó lúc anh rời nhóm gây ra một trận xôn xao không nhỏ, ồn ào huyên náo thật lâu. Vấn đề này, xem như là một chuyện khá mẫn cảm.
Chu Bạch Diễm nhìn MC một cái, nhẹ nhàng cười, có chút hiểu rõ cùng ý vị khinh miệt mơ hồ.
"Tôi chưa từng suy xét. Rời nhóm là lựa chọn cá nhân, không liên quan gì đến các thành viên khác, cũng không liên quan đến công ty, tôi chỉ là không muốn làm thần tượng, muốn làm diễn viên mà thôi." Chu Bạch Diễm yên lặng nhìn MC. "Này rất khó sao?"
MC hơi cứng người, lập tức cười làm lành: "Không có, không có, tất cả mọi người đều biết thầy Chu chuyển hình rất thành công, mấy bộ phim đều được đánh giá rất cao. Tuy rằng các fans mất đi một ca sĩ thần tượng nhưng mọt người lại có được một diễn viên thực lực, đúng không?"
A Long ngồi ở dưới, cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cậu ta hỏi đạo diễn, "Sao lại hỏi cái vấn đề này?"
"Câu hỏi của bạn Thanh Hoa Tiểu Ngư." MC nhìn câu hỏi, cười một cái, "Vị võng hữu này muốn biết, Jude muốn kết hôn khi nào, có phải thật sự đang đợi thầy Cố Anh không?"
Hiện nay trong giới giải trí, Chu Bạch Diễm và Cố Anh thật sự là một cp rất nổi. Chu Bạch Diễm là diễn viên điện ảnh gạo cội, Cố Anh là tiểu vương tử trong làng điện ảnh, đều ở thời kỳ sự nghiệp lên cao, còn là hai người đàn ông độc thân hoàng kim. Bởi vì quan hệ tốt, đi đến nơi nào, chỉ cần xuất hiện chung khung hình đều sẽ bị người khác lấy ra đùa giỡn, tất cả mọi người đều đã quen."
MC nghĩ thầm, câu hỏi này hẳn sẽ không chọc tới vị lão đại này đi, tất cả mọi người đều nói giỡn mà.
Chu Bạch Diễm suy nghĩ, nâng cằm lên như là nhớ lại cái gì, "Mọi người đừng nói vậy, hôm nay tôi vừa gặp một cô gái, cực kỳ hợp mắt, các người đừng nói bậy chuyện tôi và Cố Anh, rất ảnh hưởng tới việc kén vợ kén chồng của bọn tôi."
MC thấy tâm tình của anh không tồi, liền hỏi theo, "Xem ra Jude có tính toán sẽ yêu đương? Trước kia khi phỏng vấn anh đều nói mình không muốn yêu đương."
"Cũng không thể nói như vậy, chỉ là không gặp được người thích hợp." Lần này Chu Bạch Diễm dễ nói chuyện lạ thường, "Kỳ thật tôi vẫn luôn đợi một người."
"A?" MC hưng phấn lên, lặng lẽ nhìn ánh mắt đạo diễn, tiếp tục hỏi, "Xem ra Jude đã có người trong lòng rồi."
"Xem như đi." Chu Bạch Diễm cười một cái, "Hôm nay tôi mới gặp một người, mặc dù hoàn toàn không giống nhau nhưng khi nhìn thấy tôi lại nhớ đến cô ấy. Trước kia tôi đã làm sai một số việc, tôi rất áy náy, rất muốn bồi thường. Nhiều năm qua đi, tôi gặp rất nhiều người, nhưng quay đầu nghĩ lại, thời điểm tôi chỉ có hai bàn tay trắng cũng chỉ có cô ấy ở bên cạnh giúp tôi. Nhưng tôi lại tổn thương cô ấy."
"Cô ấy" này đến rất bất ngờ. Phỏng chừng ngày mai sẽ lên hot search, tất cả đều là: Chu Bạch Diễm và chuyện xưa với "cô ấy."
MC hưng phấn trao đổi ánh mắt với đạo diễn mấy lần, hai người mặt mày hớn hở, đem nay phát ra nhất định ratings sẽ bùng nổ.
Chu Bạch Diễm nhìn ngón tay của mình, cuối cùng nói một câu, "Tôi là kiểu người không thể thiếu người khác cái gì, đặc biệt là tình cảm. Tôi còn muốn cho cô ấy, nhưng mà... tôi không tìm được cô ấy."
A Long ở dưới bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ thâm tình của anh, quay đầu vô cảm nói với đạo diễn: "Đạo diễn Trần, đoạn này phải xóa đi."