Giống như hôm qua, Hướng Noãn thu dọn sách vở, đeo theo cặp sách, đón xe buýt đến thư viện tỉnh, định ở đó tự học thêm tới chiều.
Xe đi qua trạm có quán ăn Lý Ký, Hướng Noãn xuống xe, vào quán ăn cơm trưa.
Cô gái nhỏ một mình ngồi ở bàn gần ô cửa sổ, chậm rãi ăn bánh bao nhân cua, uống canh nóng.
Lát sau, cô lơ đãng ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ rồi đột nhiên ngơ ngẩn cả người.
Hướng Noãn nhìn thấy sân bóng rổ đối diện bên đường lớn.
Có vài cậu con trai đang đứng bên dãy ghế dài cạnh lưới bóng bằng sắt.
Mắt cô giống như được trang bị một hệ thống radar dành riêng cho Lạc Hạ vậy, liếc mắt một cái là đã nhận ra cậu trong đám người.
Chàng thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, trên áo có con số “17” được in ngay giữa.
Cổ tay cậu có đeo bao cổ tay màu đen, chân cậu mang giày thể thao trắng muốt, cơ chân rõ ràng.
Không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà khiến Lạc Hạ nở nụ cười.
Vì khoảng cách cũng chả gần gì cho lắm, nên Hướng Noãn chỉ biết cậu đang cười.
Cô dường như có thể trông thấy được đôi mắt đào hoa của cậu chàng cong cong, khoé miệng tươi cười, làm lộ vài chiếc răng trắng tinh nghịch ngợm.
Mặt trời ban trưa rạng rỡ lắm, soi xuống nhân gian, giăng kín cả người cậu.
Sườn mặt cậu được ánh sáng phác hoạ, càng trở nên tinh xảo hơn, đến ngay cả những lọn tóc mai ẩm ướt trên trán cũng giống như đang phát sáng vậy.
Tươi sáng đến thế, giống như lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trước mặt cô khi bé.
Khiến cô cảm thấy, chàng thiếu niên rạng rỡ trước mặt mình đây, bước đến cùng với ánh nắng mặt trời.
Đáy lòng Hướng Noãn hơi dao động.
Cô cẩn thận nâng hai tay, vươn ngón trỏ và ngón cái qua ô cửa sổ sạch sẽ.
Lòng bàn tay trái phải hướng vào trong, ngón trỏ và ngón cái hai tay cùng tạo thành hình chữ L ngang, châu lại với nhau thành hình chữ nhật như một chiếc máy ảnh vậy.
Cô dùng chiếc “máy ảnh thủ công” của mình, chụp trộm bóng dáng người con trai mình thầm thương trộm nhớ suốt bất lâu.
Lạc Hạ đã mang theo bóng, đi với bạn mình đến giữa sân.
“Máy ảnh” của cô nàng Hướng Noãn cũng di chuyển theo từng bước chân của cậu.
Giây phút cậu ném bóng vào rổ, Hướng Noãn nhìn chằm chằm bóng dáng cậu không chớp mắt, xuyên qua bàn tay đang tạo thành máy ảnh của mình.
Hệt như muốn đem cảnh tượng ấy khắc sâu vào tận nơi sâu thẳm nhất của lòng mình, vụng trộm giấu đi.
Nếu có máy ảnh ở đây thật thì tốt quá.
Thế thì có thể bí mật chụp lại bộ dạng vận động vô cùng phóng khoáng rạng rỡ của cậu lúc này trong khi giả vờ chụp ảnh phong cảnh rồi.
Ngày 17 tháng 9 năm 2009, giữa trưa.
Cô với cậu ấy chỉ cách nhau một con đường lớn.
Cậu chơi bóng cùng bạn bè mình trong sân, mồ hôi nhễ nhại.
Còn cô thì yên lặng ngồi trong quán ăn nhỏ, ở nơi cậu không thấy được, âm thầm tham lam nhìn ngắm cậu.
Tuy Hướng Noãn không biết cách chơi bóng rổ, nhưng cũng có thể nhận ra cậu chơi rất giỏi.
Vì cậu trai xâm chiếm toàn bộ tầm mắt cô ấy, lần nào cũng có thể khiến quả bóng trong tay mình vững vàng rơi vào rổ.
Cũng giống như cậu hết lần này đến lần khác, làm cô rung động vậy.
Vì mải mê ngắm Lạc Hạ chơi bóng rổ trên sân đối diện, nên Hướng Noãn dành trọn cả giờ ngồi trong quán ăn, nhìn cậu đến tận khi cậu chàng rời đi cùng bạn bè mình mới chịu ra khỏi quán ăn.
Lễ Quốc Khánh đến gần, cũng báo hiệu cho kỳ thi tháng của học sinh cấp ba sắp “đại giá quang lâm”.
Hướng Noãn chuyển đến đây còn chưa tròn một tháng, không rành nội quy cho lắm.
Vẫn phải nhờ Khâu Chanh – cái người đã kinh qua trọn 3 năm cấp ba nói cho cô biết, các kỳ thi cấp trường của lớp 12 thường sẽ bị rút ngắn thời gian.
Hướng Noãn hoang mang hỏi lại: “Rút ngắn thời gian á?”
Khâu Chanh gật đầu, “Kỳ thi đại học không phải kéo dài hai ngày à? Các kỳ thi cấp trường thì sẽ rút thời gian thi xuống còn một ngày rưỡi, có khi thi một ngày là xong rồi.”
Hướng Nõn ngạc nhiên, “Một ngày? Sao mà kịp?”
“Kịp thì có kịp đó, nhưng cũng áp lực lắm, sáng phải đến sớm để thi, chiều tan học cũng trễ hơn thường ngày.” Khâu Chanh đã sớm quen rồi.
“Tới lần thi thử của học kỳ sau, bên trường mình mới thi theo đúng thời gian quy định.” Khâu Chanh cười, nói tiếp.
Hai người vừa nói xong, thầy chủ nhiệm Dương Kỳ Tiến đã mang theo tệp bài thi và giáo trình vào lớp.
Chuông đến tiếng vang vọng theo sau.
“Trước khi vào bài, thầy muốn báo cho cả lớp lịch thi của tháng sau,” Dương Kỳ Tiến đặt tay lên bàn giáo viên, nhìn học sinh của mình ở dưới một chút rồi từ tốn nói: “Kỳ thi tháng này gồm hai ngày 28 và 29.”
Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Không phải thi hết trong một ngày là được rồi.
Dương Kỳ Tiến nói tiếp: “Sáng ngày 28 thi môn Văn, chiều thi Toán và Anh, sáng 29 thì các môn còn lại.”
“Giờ giấc cụ thể thầy không nói nữa, tờ thông báo này thầy đưa lớp trưởng, cuối giờ dán lên bản tin lớp, đến lúc đấy các em tự xem lại thời gian thi của từng môn đấy nhé.”
Nói xong, ông cầm bài thi, trước khi bắt đầu giảng đề, ngẩng đầu nhìn lên, không yên tâm dặn: “Lúc thi gặp câu không biết làm….”
“Bỏ qua trước!” Cả lớp đồng thanh tiếp lời ông.
“Khi chọn đáp án….”
“Phải tô kín phần mình chọn!” Trăm miệng một lời.
Thầy chủ nhiệm hài lòng cười cười.
“Không biết làm bài…..”
“Thì cứ viết công thức ra trước.” Bắt đầu bắt chước luôn cả giọng rồi.
Tiếng cười lanh lảnh càng ngày càng đầy ắp.
“Bí kíp” làm bài thi kiểu này Dương Kỳ Tiến đã tụng không biết bao nhiêu lần rồi, học sinh trong lớp giờ nằm ngủ cũng có thể đọc thuộc làu làu.
Dương Kỳ Tiến bị bọn họ chọc cười, “Các anh chị chỉ biết nói suông thôi, tới lúc cầm bút làm bài thi thì quên sạch sẽ luôn mà, trí nhớ chả dai gì cả!”
“Cười thế đủ rồi, lấy bài thi trước ra đi, đề thứ tư thầy giảng bao nhiêu lần cho mấy đứa rồi? Không năm thì cũng ngót nghét ba lần, vậy mà vẫn có người làm sai cơ đấy?”
Hướng Noãn vì quá bận ôn thi nên thứ bảy trước tuần thi, cô không nhờ Thu Trình dạy kèm nữa.
Cô định dành trọn hai ngày để ôn tập lại toàn bộ lý thuyết cốt lõi của mấy môn học cần thi.
Sáng sớm hôm thứ bảy, Hướng Noãn ăn sáng ở nhà, đang muốn đi đến thư viện tỉnh ôn bài thì Hướng Lâm hiếm khi không tăng ca, gọi cô lại: “Noãn Noãn, khi trước mẹ có hỏi con muốn đến đâu chơi hôm Quốc Khánh, con đã nghĩ xong chưa?”
Hướng Noãn chớp chớp mi mắt, thành thật nói: “Con không có nơi nào muốn đi hết.”
Hướng Lâm thở dài, có chút rầu rĩ: “Vậy để mẹ và chú Cận tự quyết định nhé?”
Hướng Noãn gật gật đầu, đồng ý: “Vâng.”
Thật ra Hướng Noãn cũng không muốn ra ngoài chơi cho lắm.
Cô tự biết học lực hiện tại của bản thân.
Không xuất sắc gì….
Có lẽ….dành dịp lễ để ôn bài sẽ tốt hơn.
Như thường lệ, khi bắt xe đến thư viện tỉnh tự học, Hướng Noãn sẽ vô thức ngồi ngốc ở cái vị trí mà Lạc Hạ đã từng dạy kèm cho cô.
Khoảng thời gian này cô đều ngồi ở đây.
Hướng Noãn lấy sách vở và đồ dùng học tập ra, cúi đầu nghiêm túc ôn bài.
Từng trang từng trang, cố gắng học thuộc lý thuyết.
Không biết qua bao lâu, cô có chút mỏi mệt, không kiềm được duỗi người.
Không nghĩ đến, sẽ bất ngờ nhìn thấy Lạc Hạ.
Hướng Noãn sửng sốt trong chốc lát, cũng bởi vì đang duỗi người, tay cô nàng cứng đơ lại giữa không trung.
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lạc Hạ đang đứng đưa lưng về phía mình, cảm thấy vừa bất ngờ vừa hoảng loạn.
Cậu học sinh mặc áo hoodie đen đơn giản phối với quần đen, thân hình cao ráo đĩnh đạc.
Tuy mới chỉ 17 tuổi, nhưng cậu đã cao hơn 1 mét 8 rồi.
Cậu đang đẩy chiếc xe kéo nhỏ để sách, phân loại và đặt lên kệ từng quyển.
Ơ…..
Sắp thi rồi, cậu không ôn bài, thế mà lại đến thư viện tỉnh làm tình nguyện viên?
Dù từ đầu Hướng Noãn đã biết người bình thường không so sánh được với cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết được giữa mình và cậu chênh lệch lớn đến mức nào.
Thậm chí cô cũng đoán chắc rằng, hạng nhất lần này vẫn sẽ là cậu ấy.
Ngay cả khi thay vì ôn bài, cậu lại bỏ thời gian đế thư viện tỉnh làm tình nguyện viên.
Còn cô, dù có cố sống cố chết ôn tập trọn hai ngày thì cũng không bước chân vào nổi top 20 của lớp.
Đây là khoảng cách thật sự giữa hai người bọn họ.
Ngay khi cô nàng đang mải mê suy nghĩ, Lạc Hạ đã đi sang đây.
Hướng Noãn cúi đầu xuống liền lúc ấy, giả vờ như bản thân đang rất nghiêm túc đọc sách.
Cậu đẩy xe sách về phía cô.
Tim Hướng Noãn đập càng lúc càng nhanh.
Cậu trai từng bước từng bước đi lướt qua cô, không dừng lại một giây.
Tất nhiên cũng chẳng chào hỏi gì.
Hướng Nõn cắn môi, nhìn không chớp mắt bài học trong vở, thế mà càng nhìn càng nhoè đi.
Tầm mắt cô mịt mờ.
Cô vươn tay xoa xoa đôi mắt mình, cố gắng xoá đi lớp sương mù đang vương kín mắt.
Sau đó cầm bút, tiếp tục ôn bài.
Lạc Hạ lại đi ngang qua cô thêm lần nữa, lần này, Hướng Noãn không ngẩng đầu, chỉ rũ mắt, nhìn chân cậu.
Cô giống như kẻ trộm thấp hèn vậy, chẳng dám nhìn lâu, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố gắng trấn chỉnh trái tim gợn sóng khi cậu đi lướt qua mình, tập trung nhìn bài vở.
Lạc Hai nghỉ ngơi một chút, cậu chọn một quyển sách từ kệ để đọc giết thời gian.
Chỗ cậu đứng tình cờ nằm chéo phía đối diện Hướng Noãn.
Cậu trai dựa người vào bức tường có ô cửa sổ, tấm rèm màu trắng bị cơn gió thổi phất phơ, chấp chới bay, nửa che nửa không khuôn mặt cậu.
Hướng Noãn bắt gặp cảnh ấy khi đang ngửa đầu uống nước.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài ô cửa sổ, có khuôn mặt trầm tĩnh tự nhiên của chàng thiếu niên được tia sáng che phủ, trông càng đẹp đẽ hơn, ẩn hiện sau lớp rèm mỏng manh.
Khung cảnh đẹp đến mức giống như hình ảnh tả thực của bức tranh nào đấy vậy.
Khiến Hướng Noãn không sao rời mắt đi được.
Lạc Hạ bị tấm rèm làm phiền, cậu đưa tay cố định rèm lại rồi buộc chặt bằng một sợi dây mỏng.
Giây tiếp theo, cậu vô tình chạm mắt với Hướng Noãn.
Ban nãy cậu thấy cô nghiêm túc ôn bài, sợ làm phiền cô nên mới không đến chào hỏi.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu đóng sách, đang định đến chỗ cô thì góc áo đột nhiên bị kéo lại.
Lạc Hạ cúi đầu, nhìn em gái nhỏ buộc đuôi ngựa chừng năm sáu tuổi.
Đôi mắt em gái nhỏ to tròn rưng rưng, cất giọng non nớt: “Anh ơi, giúp em với.”
Lạc Hạ khẽ cau mày, nghi hoặc: “Ừ?”
Em gái nhỏ chỉ lên quyển truyện cổ tích trên kệ sách cao, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng: “Anh giúp em lấy cuốn Nghìn Lẻ Một Đêm trên kia với.”
Lạc Hạ khẽ cười, bước qua kệ, nhẹ nhàng lấy quyển sách trên kệ xuống, khom lưng đưa cho em ấy.
Lạc Hạ ngồi xổm xuống trước mặt em nhỏ, mặt mày rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng như nước chảy, xoa đầu cô bé, giọng nói nhỏ nhẹ: “Không cần cảm ơn anh, cầm đi xem đi.”
Đợi cô bé đi rồi, cậu mới đứng dậy cầm quyển sách trong tay trả về chỗ cũ, sau đó đi về phía chỗ Hướng Noãn ngồi.
Hướng Noãn vốn đã dời mắt đi sau khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau rồi, em gái nhỏ xuất hiện, cậu cũng không nhìn cô nữa, còn cô thì vẫn yên lặng quan sát cậu.
Thấy cậu đang muốn bước về phía này, Hướng Noãn nhanh chóng cúi thấp đầu.
Trái tim trong lồng ngực đang không ngừng gợn sóng. Mãi đến khi cậu đứng cạnh cô, hơi cúi người, nhỏ giọng hỏi: “Ôn có ổn không?”
Hướng Noãn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt yên bình từ trên người cậu thì hô hấp đình trệ, còn chưa kịp nghĩ lại câu hỏi của cậu đã vô thức gật đầu.
Lạc Hạ nhướng nhẹ đôi mày.
Có lẽ là vừa rồi cô nhìn cậu không chớp mắt, nên cậu cứ nghĩ cô gặp phải đề khó, muốn hỏi bài cậu.
Thật thế.
Cậu tự nhiên kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống rồi hỏi: “Câu nào?”
Hướng Noãn bấy giờ mới hiểu, cậu lại chỗ cô là bởi vì nghĩ rằng cô đang muốn hỏi bài.
Nhưng cô cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ.
Không có cách nào khác, cô nàng đành phải chỉ tay vào câu hỏi ban nãy mình làm sai.
Lạc Hạ nhìn câu đề, xem sơ qua thì phát hiện đây là dạng đề mà cậu đã từng dạy cô rồi.
Cậu cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả, mở miệng giảng lại: “Đề này là đang hỏi lực ma sát……”
Vừa giảng bài cho Hướng Noãn xong, Lạc Hạ đã bị kêu đi sắp xếp sách tiếp.
Tới gần trưa, Hướng Nõn vẫn còn đang ngồi ôn bài, một bóng người dừng lại bên cạnh cô.
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu ấy, giọng Lạc Hạ vang lên trên đỉnh đầu.
Cậu trai thấp giọng hỏi: “Vẫn còn câu không biết làm à?”
Hướng Noãn thật ra cũng muốn gật đầu lắm, nhưng cô không muốn nói dối cậu.
Khuôn mặt cô nàng ráng đỏ, ánh mắt mơ màng lắc đầu.
Lạc Hạ nói: “Vậy cậu tiếp tục ôn đi nhé, tớ phải đi rồi.”
“Tạm biệt.”
Cậu ấy chỉ đến đây vì phép lịch sự thôi, trước khi đi phải đến chào hỏi người mình quen một tiếng.
Tiếng “Lạc Hạ” nghẹn ở môi, cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Cả buổi chiều và ngày hôm sau, cô vẫn không thấy Lạc Hạ đâu.
Một mình Hướng Noãn ôn bài ở thư viện tỉnh, lúc muốn cho đầu óc thư giản một tý, cô sẽ nhìn về phía bức tường mà Lạc Hạ đừng ôm sách đứng đọc.
Tấm rèm vẫn nhẹ nhàng lay động theo làn gió mát, nhưng chàng thiếu niên có khuôn mặt như tranh vẽ ấy đã chẳng còn ở đó nữa rồi.
Hôm thứ hai.
Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 cũng chính thức bắt đầu.
Vì Hướng Noãn chưa có thành tích ở Trung Học 1 nên cô được xếp ở phòng thi cuối cùng.
Lạc Hạ xếp đầu danh sách của phòng thi đầu tiên.
Giữa bọn họ, có đến 3285 bạn học khác.
Kỳ thi kéo dài một ngày rưỡi sắp kết thúc.
Nhưng học sinh bọn cô vẫn phải đến trường thêm một tuần rưỡi nữa mới có thể được nghỉ lễ Quốc Khánh. Một tuần rưỡi này, giáo viên bộ môn sẽ tập trung chấm bài thi, sửa bài trong thời gian sớm nhất.
Hướng Noãn nghe Khâu Chanh nói, bảng điểm của bọn cô sẽ có trước kỳ nghỉ và được gửi cho từng người.
Hướng Noãn cắn cắn môi.
Cô không muốn đối mặt với bảng điểm của mình cho lắm.
Tự cô cũng biết, lần này bản thân thi không tốt, có rất nhiều câu cô không biết làm, nhất là môn vật lý.
Điều đó cũng chứng tỏ, vẫn còn nhiều kiến thức cô chưa nắm vững.
Tuy nhiên, cái nên đến vẫn sẽ luôn đến.
Hôm trước kỳ nghỉ lễ, tiết học buổi chiều.
Lớp trưởng ôm theo một xấp bảng điểm vào lớp học, phát từ bàn đầu đến bàn cuối theo từng dãy.
Sau khi Hướng Noãn cầm trên tay tờ bảng điểm giấy trắng mực đen, cô nhìn ngay đến cái tên đầu tiên trên bảng xếp hạng ——-
Lạc Hạ.
Ngữ văn 135 điểm, Tiếng anh 140 điểm, Toán trọn điểm, Lý trọn điểm.
Điểm cao nhất là 750, cậu ấy chỉ thiếu tròn 25 điểm.
Trái tim Hướng Noãn không kiềm được đập mạnh, cả khuôn mặt căng thẳng, hai bên thái dương giật nảy cả lên.
Cô tiếp tục nhìn xuống dưới.
Hạng hai, Cận Ngôn Châu, tổng điểm 718.
………
Hạng mười, Khâu Chanh.
………
Tay cô nàng lại dời xuống dưới nữa, đến tận hạng 25 mà vẫn chưa thấy tên mình đâu.
Xuống nữa.
Hạng 30, Hướng Noãn, tổng điểm 485.
Bài Tiếng anh thì vẫn ổn, còn điểm môn Lý thì thật sự thảm không nỡ nhìn.
Điểm cao nhất là 300 điểm, cô chỉ lấy được 147 điểm.
Còn không được một nửa số điểm.
Hướng Noãn tuy đã sớm biết điểm của mình sẽ không tốt, nhưng khi nhìn bảng điểm thê thảm của mình, cô vẫn có chút suy sụp tinh thần.
Hốc mắt cô đỏ bừng cả lên, rưng rưng.
Tầm nhìn cũng vì thế dần trở nên mơ hồ, nước mắt rơi xuống bảng điểm, làm nhoè đi vài chỗ trên trang giấy trắng.
Khâu Chanh đang cùng bọn Lạc Hạ bàn luận sôi nổi phía cửa sau, về quà lưu niệm mà họ muốn Lạc Hạ mang về.
Hướng Noãn không ngừng gảy ngón tay mình, cứng người ngồi trên ghế, cúi gục đầu, tâm trạng u ám.
Càng khiến cô khổ sở hơn nữa là việc bảng điểm được phát cho mỗi người.
Điểm của cô, từng cột từng cột, Lạc Hạ đều có thể biết cả.
Một đôi tay có khớp xương rõ ràng mảnh khảnh, xuất hiện trước mắt cô.
Ngón trỏ cậu trai chuyển động nhẹ, gõ hai cái lên bàn học cô.
Sau đó, Hướng Noãn nghe thấy giọng Lạc Hạ vang lên trên đỉnh đầu mình: “Hướng Noãn, có muốn tớ mang về cái gì không?”
Trong mắt Hướng Noãn vẫn còn vương lại hơi nước, cô không muốn cậu biết mình chỉ biết khóc mà không biết phấn đấu, cô không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu đáp lại cậu ấy mà thôi.
Lạc Hạ nhìn bảng điểm có chỗ nhoè ướt trước mặt cô nàng, nói: “Chưa tới trận chiến cuối cùng cơ mà, vẫn còn thời gian.”
Hướng Noãn ngừng thở, trái tim không kiềm được đập loạn cả lên, như thể muốn đập đến vỡ tai cô luôn vậy.
Cô ngẩn ngơ ngước mặt nhìn lên, nhưng Lạc Hạ đã trở về chỗ ngồi của mình rồi.
Hướng Noãn quay đầu nhìn về phía sau, say đắm nhìn ngắm bóng dáng thon gầy của cậu.
Từ khi nãy, lồng ngực Hướng Noãn giống như bị một tảng đá đè nặng vậy, thế mà chỉ vì một câu nói an ủi bâng quơ cậu cậu, đã đủ làm cõi lòng cô bình yên trở lại rồi.
Vẫn còn thời gian.
“30.09.2009, tổng điểm của cậu ấy là 725 điểm, hạng nhất lớp, hạng nhất toàn khối. Tổng điểm của mình chỉ có 485 thôi, hạng 30 lớp, xếp 1998 toàn khối. 240 điểm cách nhau giữa mình và cậu ấy, là sự chênh lệch to lớn biết chừng nào.”
“30.09.2009, cậu ấy nói “Chưa tới trận chiến cuối cùng cơ mà, vẫn còn thời gian.””
“30.09.2009, phải nỗ lực chạy về phía trước thôi Hướng Noãn à.”