Qua lễ Nguyên Đán, trường học gọi đến từng cô cậu học sinh, mời họ đến họp kỷ niệm.
Hướng Noãn nói mình nhất định sẽ đến. Lạc Hạ không có cách nào trả lời chắc chắn, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức, không có công tác hay ca phẫu thuật đột xuất nào thì nhất định sẽ đến.
Sau đó lớp trưởng cố ý lập một nhóm chat, kéo toàn bộ bạn học cũ năm lớp 12 vào để tiện liên lạc.
Dư Độ thấy số lượng người gia nhập còn không đến hai mươi người, hỏi lớp trưởng: [Những người khác không đến à?]
Lớp trưởng gửi một icon cười khổ trả lời: [Mời được gần 20 người tớ đã cảm thấy quá ổn rồi đó.]
Dư Độ nghĩ nghĩ, cũng phải, dẫu sao cũng đã tốt nghiệp hơn 10 năm rồi.
Ngày họp kỷ niệm lớp, muốn toàn bộ bạn học cũ có mặt là điều không thể nào, lớp trưởng mời được gần 20 người đã là kết quả khả quan nhất rồi.
Mấy ngày kế tiếp, lớp trưởng tất bật chọn chỗ họp, hỏi ý kiến với mọi người trong nhóm chat. Quyết định chỗ ngồi và nhà hàng, rồi hỏi xem mọi người có kiêng cữ gì không. Tổ chức và sắp xếp rất rõ ràng gọn gẽ.
Gần cuối năm, Hướng Noãn cho nhân viên nghỉ lễ, Lạc Hạ vẫn còn tất bật bên bệnh viện. Hướng Noãn vốn định cùng Lạc Hạ đi đến chỗ họp lớp, nhưng sợ cái gì cái đó tới, hôm đó Lạc Hạ kẹt đến hai ca phẫu thuật, phải đến tận 8h tối mới xong.
Mà họp lớp thì bắt đầu từ 7h tối.
Hai người bọn họ không đi cùng nhau được, hôm đi họp lớp Hướng Noãn không lái xe, nghĩ đến chuyện Lạc Hạ đi họp lớp ít nhiều gì cũng phải uống rượu, không lái xe được nên Hướng Noãn ngồi xe Cận Ngôn Châu đến chỗ hẹn.
Lúc bọn họ đến thì phòng đặt riêng đã có không ít người.
Dư Độ và Khâu Chanh cũng đến. Hướng Noãn tự nhiên chào hỏi mọi người rồi ngồi cạnh Khâu Chanh.
Khâu Chanh tiện tay cầm ấm trà, rót cho Hướng Noãn một ly. Hướng Noãn cười nói cảm ơn, đôi tay lạnh dán lên ly trà nóng mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Khâu Chanh vô tình phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hướng Noãn, ngạc nhiên nói nhỏ với cô nàng: “Lạc Hạ cầu hôn cậu rồi?”
“Nhanh thật luôn,” Khâu Chanh cười cười than, sau đó hỏi tiếp: “Bao giờ hai người định tổ chức hôn lễ?”
Hướng Noãn thành thật nói: “Bọn tớ định tổ chức hôn lễ vào ngày sinh nhật anh ấy.”
Hướng Noãn quay mặt hỏi Khâu Chanh: “Chanh Nhỏ, cậu có muốn tới làm phù dâu cho tớ không?”
Khâu Chanh ngạc nhiên: “Nhưng tớ đã đi lĩnh chứng rồi.”
Hướng Noãn không thèm để ý: “Tính toán chi li thế làm chi.”
“Dù sao tớ cũng sẽ chừa cho cậu vị trí phù dâu.”
Khâu Chanh bất lực, cười cười đồng ý: “Được rồi được rồi, tớ làm phù dâu cho cậu.”
“Ngoài tớ ra có còn ai đến làm phù dâu không?”
“Ừ…..bạn cùng phòng thời đại học Hạ Vãn của tớ, rồi bạn gái anh tớ là Sơ Hạnh, còn một người bạn lâu năm Trần Gia Gia.” Hướng Noãn khóe miệng cong cong: “Bốn người, đến lúc đó sẽ dẫn cậu đi làm quen.”
“Được.” Khâu Chanh gật gật đầu, lại hỏi: “Bên nhà trai thì sao? Dư Độ, anh cậu, hai người nhỉ?”
Hướng Noãn nhìn Khâu Chanh: “Cậu bỏ quên cái vị nhà mình luôn rồi hả?”
“Tớ với Lạc Hạ đều cảm thấy không cần quan tâm quy củ quá, mọi người vui vẻ là được rồi.”
“Nên anh ấy đã mời đàn anh Thu làm phù rể.”
Khâu Chanh cười cười trả lời: “Tớ biết rồi.”
“Phù rể cuối cùng là đàn anh của Lạc Hạ, Giả Thành.” Hướng Noãn nói với Khâu Chanh.
Khâu Chanh hiểu rõ, gật gật đầu.
Hai người nói chuyện một chút thì cũng tới thời gian, mọi người đều đã có mặt đầy đủ, ngoại trừ Lạc Hạ.
Có một anh bạn hỏi lớp trưởng: “Lớp trưởng này, không phải cậu nói anh Hạ sẽ đến mà? Người đâu rồi?”
Lớp trưởng khó xử nói: “Bệnh viện anh Hạ có ca phẫu thuật, trễ chút nữa mới đến được, chúng ta ăn trước đi thôi.”
Lúc mở tiệc, có một bạn học nam nhiệt tình mời rượu mọi người, đến phiên Hướng Noãn, cô đứng dậy nói: “Xin lỗi, tớ dị ứng với cồn, lấy nước cụng thay nhé.”
Anh bạn nghe cô dị ứng với cồn thì cũng không ép buộc, sảng khoái cười cười: “Được thôi.”
Hai người chạm ly, anh bạn trước khi cụng ly với Khâu Chanh bên cạnh thì hơi ngạc nhiên nói: “Hướng Noãn, cậu thay đổi nhiều thật, tớ nhớ lúc trước cậu yên lặng lắm, cũng không thích nói chuyện.”
Hướng Noãn cười khẽ, không tỏ ý kiến.
Đúng lúc này, cửa phòng đặt bị đẩy ra., Lạc Hạ đi vào.
Anh tươi cười, áy náy nói: “Xin lỗi, tớ đến muộn mất rồi.”
Sau đó tự nhiên đi đến cạnh Hướng Noãn. Cận Ngôn Châu đã cố ý chừa chỗ cho Lạc Hạ, Lạc Hạ ngồi xuống, chưa kịp làm gì đã bị anh bạn nọ giữ chặt, đối phương cười cười: “Anh Hạ à, đến trễ phải bị phạt rượu đấy nhá.”
Lạc Hạ bật cười, không từ chối, rót cho bản thân một ly rồi tự nhiên như thường dốc cạn. Anh nghiêng đầu, nói sát vào tai Hướng Noãn: “Lát nữa em phải chở anh về nhà nhé.”
Hướng Noãn cười mỉm, gật gật đầu: ‘ừ, em biết rồi.”
Dáng vẻ trò chuyện thân mật tự nhiên của hai người thành công lôi kéo sự chú ý của một đám người.
“Anh Hạ, anh và Hướng Noãn……..sao rồi?”
Anh bạn mời rượu vẫn còn đứng bên cạnh bọn họ còn chưa đi, kinh ngạc hỏi.
Lạc Hạ cười cười: “Sao là sao?”
“Hai người đang…….à?” Một cô bạn học ngập ngừng hỏi tiếp.
Dư Độ đỡ lời: “Hai người bọn họ đều đã là đồng chí đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân rồi, tháng sáu này sẽ cử hành hôn lễ.”
Lời giải thích này như một quả bom, oanh tạc toàn bộ các cô cậu còn lại.
Anh cũng không ngờ, chàng Lạc Hạ vạn người mê năm cấp 3 lại thành đôi với nàng Hướng Noãn không có tý cảm giác tồn tại nào.
Lạc Hạ tự nhiên mở miệng: “Hôn lễ được tổ chức vào ngày 21 tháng 6, mọi người có thể đến chung vui cùng bọn tớ.”
Anh nói xong, càng dựa gần vào Hướng Noãn hơn.
Bởi vì tin tức không khác gì quả bom nguyên tử này, một hồi lâu sau mọi người đều xoay quanh các vấn đề về hai người.
Anh bạn mời rượu còn lớn gan hỏi chuyện tình cảm của hai người.
Giống như, ai là người thổ lộ trước.
Rồi cái gì mà điểm nào của đối phương hấp dẫn người còn lại nhất.
Chuyện hai người kết hôn, các cô cậu bạn học đã sớm thông báo đến người quen cả rồi. Nhóm lớp như hồ nước phẳng lặng bị một hòn đá ném vào khuấy động, bàn tán xôn xao.
[Thiệt luôn đó hả?]
[Trời má, tớ sốc!]
[Anh Hạ đó hả! Với Hướng Noãn?? Là cô bạn tiến bộ kinh người năm cuối cấp à???]
[Chắc cũng đã sớm “có mùi” rồi nhở? Tớ nhớ năm cuối cấp hai người thường xuyên đi cùng nhau.]
[Hầy, cứ kệ đi, chúc phúc người ta mới là việc chính chứ! Chúc anh Hạ và Hướng Noãn tân hôn vui vẻ.]
[Anh Hạ và Hướng Noãn tân hôn vui vẻ nhé.]
……..
Sau khi kết thúc tiệc liên hoan, mọi người ra khỏi nhà hàng, rất nhiều người còn chơi chưa đã, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, không biết chia tay sớm như vậy nên lớp trưởng để nghị mọi người cùng đến quán KTV gần đó làm thêm tăng nữa.
Nhưng Lạc Hạ với Hướng Noãn thì từ chối.
Lạc Hạ hôm nay có đến hai ca phẫu thuật, sớm đã thấm mệt, Hướng Noãn muốn để anh nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Lạc Hạ cũng định thế.
Khâu Chanh thì về với Thu Trình, Cận Ngôn Châu thì muốn tìm bạn gái mình, cuối cùng trong năm người bọn họ, chỉ còn Dư Độ là theo các bạn học khác đến KTV.
Trên đường về nhà, Lạc Hạ mở nhóm chat lớp ra xem. Anh thấy mọi người đều nhất trí chúc một câu tân hôn vui vẻ thì trả lời “Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người” Rồi rất thoải mái phát lì xì đỏ cho mọi người. Sau đó anh tắt di động, nghiêng đầu nhìn Hướng Noãn.
Tuy Hướng Noãn vẫn luôn đặt chú ý lên đường xá nhưng vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh. Cô tận lẫn lờ đi ánh mặt nóng rực của anh chàng nọ, bình tĩnh lái xe, hỏi anh: “Mai anh có phải đến bệnh viện không?”
Lạc Hạ nhỏ giọng dịu dàng trả lời: “Ngày mai không đi, mốt anh mới phải đến trực.”
Ngày mốt là giao thừa.
Hướng Noãn hơi nhíu mày, “Tối cũng phải trực à?”
“Không cần,” Anh cười một cái, nói: “Lúc ăn xong cơm tất niên anh sẽ sang tìm em.”
“Sẽ….dẫn em đến một nơi.”
Hướng Noãn hơi tò mò, nhưng vì để giữ cảm giác hồi hộp bất ngờ, không hỏi xem anh muốn dẫn mình đến đâu.
Cô vui vẻ cười đồng ý: “Được, em đợi anh.”
Về đến nhà, Hướng Noãn lái xe vào gara. Cô xuống xe, vòng sang ghé phụ lái bên này, Lạc Hạ đã tháo dây an toàn xong xuôi nhưng vẫn ngồi đấy không động đậy gì.
Hướng Noãn đứng cạnh cửa xe thấy thế thì cứ nghĩ anh không thoải mái, khom người tiến lại gần một chút, gọi anh: “A Hạ……..”
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị anh siết chặt. Lạc Hạ hơi dùng sức một chút, Hướng Noãn không tự chủ được ngã ngồi lên người anh.
Hướng Noãn chống tay lên bờ vai anh, khuôn mặt ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo mấy phần oán trách: “Làm gì đấy?”
Lạc Hạ vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, đáy mắt hàm chứa ý cười, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm người vào trong ngực.
Anh nỉ non bên tai cô: “Muốn ôm em một chút.”
“Anh say rồi à?” Hướng Noãn hơi nghi ngờ hỏi.
Nhưng rõ ràng cái người này có uống bao nhiêu đâu cơ chứ.
Lạc Hạ đáp: “Anh không.”
“Noãn Noãn,” Anh dịu dàng gọi cô, giọng dò hỏi: “Em muốn trang trí phòng theo phong cách gì?”
Hướng Noãn có chút khó hiểu, hỏi lại: “A?”
Lạc Hạ lập lại: “Phòng chúng ta sẽ ở, em muốn trang trí theo kiểu nào?”
Hướng Noãn hơi ngốc, cười nhẹ trả lời: “Kiểu thoải mái gọn gàng là được rồi.”
“Được, anh biết rồi.” Lạc Hạ cười cười đồng ý.
Lát sau, anh lại hỏi tiếp: “Có muốn nếm thử vị rượu không em?”
Khi nói lời này, Lạc Hạ đè thấp giọng mình, giống như đang trêu chọc cũng giống như đang mời gọi cô vậy.
Hướng Noãn chôn đầu trong lồng ngực anh cười khẽ ra tiếng, nói ngược lại ý anh, đáp: “Không muốn.”
“Muốn,” Lạc Hạ dùng một tay nâng cằm cô lên, làm khuôn mặt trắng nõn ánh hồng của cô nàng bại lộ trong ánh đèn xe, nói như thể đang tự đang tự ám thị vậy: “Em muốn.”
Hướng Noãn không nói gì, nhìn anh vài giây.
Đôi mắt người đàn ông sâu hút sắc lẹm, vừa đen vừa trong trẻo, giống như đang dụ dỗ cô trầm luân trong cơn lốc xoáy tình yêu cuồng nhiệt anh trao.
Cô nhích lại một chút, hôn lên khóe môi anh, có hương vị nhàn nhạt của rượu.
“Ừ, em muốn.” Đôi mắt hạnh của cô cong cong, thản nhiên thừa nhận.
Lạc Hạ nghe được lời hồi đáp của cô, giữ chặt gáy cô nàng, lại một lần nữa dán lên đôi môi Hướng Noãn, mang theo khí thế không cho phép người đối diện chối từ. Hương rượu ngày càng nồng xâm nhập vào khoang miệng cô, cả khuôn mặt Hướng Noãn đỏ bừng hệt như đang say rượu vậy.
Giữa lúc thất thần, không hiểu sao Hướng Noãn lại nhớ lại những câu hỏi mà bạn học đã hỏi bọn họ ban nãy.
Một cậu bạn hỏi: “Ai là người chủ động trong hai người vậy?”
Bởi vì lối xưng hô thân mật anh gọi, mọi người lại được một phen trầm trồ trêu chọc.
“Thế………Điều hấp dẫn đầu tiên của đối phương mà cậu phát hiện là gì?”
Hướng Noãn không chút nghĩ ngợi gì nói: “Dịu dàng lịch sự, có chủ kiến có học thức, có chừng mực, có đủ sự tôn trọng.”
Lạc Hạ ngồi bên cạnh cô cười khẽ, anh nghĩ tới một ngàn chú hạc giấy cô viết.
Cô nói cô đã gặp được một chàng trai dịu dàng, lịch thiệp và có học thức nhất trên đời rồi, nhất định sẽ không bao giờ tìm được người thứ hai nữa.
Còn nói mình có vô vàn lý do để thích anh. Chuyện anh đem lại cảm giác yên lòng và thoải mái cũng nằm trong số những lý do ấy.
Đến lượt Lạc Hạ trả lời.
Hướng Noãn nghe thấy anh nghiêm túc nói một từ: “Cứng cỏi.”
Mới đầu, lúc anh vẫn chưa ý thức được yêu là gì, điều khiến anh có ấn tượng mạnh nhất về cô là sự cứng cỏi trong quá trình học tập của cô.
Tuy rằng khi đó cảm giác với cô chỉ dừng lại ở mức khâm phục mà thôi.
……
Hướng Noãn như bị nụ hôn nồng nhiệt của Lạc Hạ chuốc say.
Sau khi nụ hôn dài hàng thế kỷ này kết thúc, Hướng Noãn vốn tưởng rằng Lạc Hạ sẽ ôm cô xuống xe về phòng. Nhưng không, anh duỗi tay, hạ thấp ghế phụ lái xuống rồi đóng cửa xe lại, tiết trời lành lạnh hoàn toàn bị ngăn cách bằng một cánh cửa.
Không gian xe chật hẹp, nhiệt độ không khí tăng theo cấp số nhân. Hướng Noãn vừa ổn định được hơi thở đã bị Lạc Hạ một lần nữa dán môi lên.
Đêm phát hiện những chú hạc giấy ấy, anh có viết và gấp lại hai chú hạc cho cô.——
“10.10.2019, Hướng Noãn, gặp em là điều tốt đẹp nhất cuộc đời anh.”
“10.10.2019, cũng giống như em thôi, Hướng Noãn à, anh có vô vàn lý do để thích em. Là điều anh yêu nhất là sự tốt bụng và ấm áp anh tìm thấy nơi em.”