Đông qua xuân đến, Khúc Du lại dẫn ta quay về gian nhà tranh cạnh con suối nhỏ khi trước, mọi thứ đều hệt như lúc ban đầu, chẳng qua thứ gì cũng phủ thêm một tầng bụi dày nặng.
Sau khi mệt mỏi cả đường, Khúc Du múc một gáo nước ở suối đưa đến tay ta.
Hắn nói dù có ba ngàn con sông ta cũng chỉ uống một gáo nước.
Sau đó chúng ta cùng chôn bội kiếm ở chỗ bụi hoa sau nhà. Giống như một nghi thức tế điệu cho chuyện quá khứ phủ đầy bụi cũ.
Ngày ấy táng kiếm, tơ liễu rơi đầy trên đất, mấy nhánh tử đinh hương uyển chuyển bay múa giữa trời.+