Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 166





Cùng lúc một mình Hoàng đế yên lặng nhai củ cải muối.

Ngọc Châu cũng một mình ăn cơm tối với củ cải muối mà tỷ tỷ mang tới.
Bởi vì thấy nàng thích ăn nên Nhị tỷ cố ý mang nhiều cho nàng.

Còn Nghiêu Mộ Dã từ lúc gặp thuộc hạ ban đêm thì vẫn chưa có ra khỏi phòng khách.
Cảnh hỗn loạn ở cửa thành hôm nay đương nhiên nàng cũng thấy.

Ngọc Châu đã từng trải qua gia biến nên trong lòng rất nhạy cảm đối với những sự tình biến hóa thế này.

Mặc dù không hiểu chính trị nhưng trong lòng Ngọc Châu hiểu, biến hóa của Thủy binh doanh Giang Tây kia xu thế hẳn là hướng về phía Thái úy mà đến.
Đến tận đêm khuya, khi Ngọc Châu đã nằm xuống rất lâu thì Nghiêu Mộ Dã mới trở về.
Đang khi chàng rón rén xê dịch bên cạnh thì mới phát hiện Ngọc Châu đã tỉnh dậy, thế là chàng nhíu mày hỏi: "Sao còn chưa ngủ?" Sau đó đắp chăn lại cho nàng.
"Là ta đánh thức nàng sao? Nhanh ngủ đi, sáng sớm mai còn phải lên đường hồi kinh, chẳng lẽ nàng lại muốn huyên náo cho mắt thâm quầng lại ư."
Ngọc Châu vốn tưởng rằng Thái úy phải bực bội tâm tình u ám, lại không nghĩ tới ngược lại vẻ mặt hắn bình thản, giống như hoàn toàn không có chuyện gì.
Thấy Ngọc Châu liên tục để mắt quan sát ngược lại khiến chàng nhịn không được cúi đầu khẽ hôn một cái lên má nàng.
Ngọc Châu muốn mở miệng hỏi ý một hai nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.


Chàng đã không thích nữ tử hỏi đến thì sao lại tự làm khổ mình lấy vô vị, thế là sau đó giật giật miệng nuốt lời nói xuống.
Mặc dù trong phòng hơi tối nhưng Nghiêu Mộ Dã vẫn nhìn thấy động tác muốn nói lại thôi của nàng.
Cuối cùng thấy nàng rốt cuộc cũng không nói gì, chẳng biết tại sao trong lòng Nghiêu Mộ Dã rất không thoải mái, tiểu nữ tử từng bạo dạn và tràn đầy dũng khí ở trước mặt hắn cuối cùng cùng là bị chính hắn giày vò mà đánh mất.
Nhất thời trong phòng cực kỳ im lặng, thấy nàng nhắm hai mắt lại nên Nghiêu Mộ Dã cũng chầm chậm khép mắt lại, thế nhưng một lát sau, khi chàng mở mắt ra lại phát hiện tiểu phụ nhân vẫn mở đôi mắt đen lúng liếng hơi lo lắng nhìn mình, căn bản không có dáng vẻ gì là ngủ.

Hết lần này đến lần khác chàng đột nhiên mở mắt đều khiến nàng có chút tránh né không kịp vội vàng khép mắt lại.
Tiểu phụ khó chịu này! Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên trong lòng buông lỏng, lần nữa thăm dò cơ thể chiếm hữu lấy bờ môi của nàng.
Hai cánh môi mềm mại giống như viên mật đường khiến người ngậm lấy liền luyến tiếc buông ra.
Huống chi là đã mấy ngày Nghiêu Mộ Dã chưa gần gũi với giai nhân nhưng may mà chàng nhớ lời dặn dò của Thái y, sau chốc lát rốt cuộc thở nhẹ nới lỏng miệng.
Ngọc Châu cũng bị chàng hôn đến hô hấp dồn dập, hơi ảo não thấp giọng nói: "Lại còn có tâm tình như vậy..."
Nghiêu Mộ Dã khẽ cười: "Thế nào, chẳng lẽ ta không nên hôn nương tử của ta sao?"
Sau khi nói xong lời này ngược lại hắn chủ động nói ra chuyện Ngọc Châu lo lắng trong lòng.

Sau khi nghe nói chuyện của Cảnh Lượng xong, Ngọc Châu trầm thấp hỏi: "Vậy Thái úy dự định an bài cho Cảnh tướng quân như thế nào?"
Nghiêu Mộ Dã bình tĩnh nói: "Ta đã phái người đưa hắn đến quân doanh Mạc Bắc, nơi đó đều là tướng soái của ta đương nhiên sẽ bố trí ổn thỏa cho hắn.
Ngọc Châu trầm tư nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Vậy trên triều đình, nếu Bạch gia làm khó dễ thì Thái úy nên ứng đối như thế nào?"
Nghiêu Mộ Dã nói: "Giám thị phạm nhân bất lực mặc cho Hoàng thượng xử phạt."
Thế nhưng Ngọc Châu lại biết từ trước đến nay Nghiêu Mộ Dã là quen nói chừa lại câu cuối cùng.

Chàng sao có thể ngồi chờ chết, chờ Thánh thượng xử phạt như thế? Mặc dù trong lòng lo lắng, không thể không bị cánh tay của hắn vây quanh, vậy mà cơn buồn ngủ kéo tới cũng ngã vào mộng đẹp cùng với hắn.
Quả nhiên hôm sau trên triều đình, Ngự sử đại phu liền vì chuyện này mà làm khó dễ, tố cáo với Hoàng thượng chuyện Nghiêu Mộ Dã bao che phạm nhân.
Hoàng đế mở miệng hỏi: "Ái khanh, có chuyện này thật không?"
Nghiêu Mộ Dã nâng mắt phượng lên liếc nhìn vẻ mặt của văn võ cả triều, bước ra khỏi hàng ôm quyền nói: "Phạm nhân võ nghệ cao cường, nhất thời không phát giác, lúc áp giải để hắn chạy mất."
Phạm Thanh Vân cũng bước ra khỏi hàng nói: "Hôm qua hạ quan phái người nhìn chằm chằm hành tung của phạm nhân, nào biết lúc giám thị ở biệt viện Kinh Giao của Thái úy đại nhân lại bị người lén dùng côn đánh sau lưng bất tỉnh...Điều này có thể thấy được Cảnh tặc thoát đi là có nội ứng...! Thái úy đại nhân, không biết ngài muốn giải thích như thế nào?"
Nghiêu Mộ Dã lạnh mặt nói: "Nhớ Cảnh Lượng là Võ tướng nhất đẳng công huân ở Mạc Bắc, bởi vì hắn anh dũng giết địch, ở lúc đồng bạn trọng thương bị bao vây không chịu trốn thoát một mình mà cứ thế dẫn đầu binh lính giết một đường máu làm cho mọi người khâm phục, cho nên chắc là hắn nhân duyên tốt, có người giúp đỡ trốn cũng nói không chừng.

Chỉ là bản quan có một chuyện không rõ, lúc đó triều đình thưởng ngàn lượng vàng, trong một đêm hắn đều chia hết cho quả phụ của đồng đội chết trận.

Đến nay căn phòng ở quê nhà của hắn vẫn là bức tường đất, trên nóc nhà mọc đầy cỏ dại.

Nhưng một nhân vật lợi hại như vậy lại bởi vì đền đáp một ngàn lượng bạc không quan trọng của thủy khấu liền bán chiến thuyền của triều đình, trở thành mật thám trong quân...!Phạm đại nhân, ngươi nói có phải bạc của thủy khấu Đông Hải kia chất lượng tốt hơn vàng của triều Ngụy ta cho nên Cảnh tướng quân mới tính tình đại biến, tướng ăn khó coi bán chiến thuyền đi không?"
Phạm Thanh Vân đâu trả lời được, chỉ có thể giọng điệu lo lắng nói: "Chứng cứ phản quốc của hắn vô cùng xác thực, hạ quan đâu thể hiểu vì sao hắn như vậy? Chỉ là Thái úy đại nhân phải chăng đang cưỡng từ đoạt lý, bây giờ rõ ràng tra hỏi chính là chỗ ở của tặc tử kia, bắt hắn thẩm vấn tình tiết vụ án trong lúc đó mới phải!"
Nghiêu Mộ Dã ánh mắt lạnh lùng nói: "Thì ra còn có thẩm vấn nói chuyện, ta còn tưởng rằng thủy doanh Giang Tây chỉ cần bắt người, không cần thẩm tội, tất cả đều bắt rồi chém đầu ngay tại chỗ chứ!
"Cái này..." Phạm Thanh Vân nhất thời nghẹn lời.

Đúng lúc này, trong triều có người lên tiếng can ngăn: "Thỉnh Hoàng đế minh xét, vì sao thủy doanh Giang Tây không trải qua thẩm tội của Hình bộ mà liền liên tục chém giết mấy vị tướng quân có công, phải chăng có hiềm nghi xem mạng người như cỏ rác?"
Có người mở đầu lập tức có người thảo luận sôi nổi.


Trong triều đình, thế lực của thứ tộc dần mạnh mà đám quan chức của thứ tộc hận nhất chính là "Không bình đẳng", Cảnh Lượng còn có mấy vị võ tướng bị chém giết kia chính là xuất thân hàn môn, người đầy công huân lại rơi vào kết quả như vậy, sao có thể không khiến trái tim người băng giá vì đó? Vì vậy cho dù mặc kệ chuyện những quan viên này nhưng môi hở răng lạnh, bọn họ đương nhiên hi vọng Thánh thượng có thể toàn lực tra rõ việc này.
Ngược lại Hoàng đế giảng hòa: "Được rồi, phạm nhân chạy trốn, Nghiêu Thái úy sẽ bị trừng phạt đi giám thị binh lính là được.

Về phần nội tình của vụ án này, vẫn hi vọng Phạm đại nhân có thể điều tra rõ ràng, cho triều đình một cái công đạo..."
Sau khi hời hợt giao việc này cho Phạm Thanh Vân như vậy, Hoàng đế cũng không nhắc lại trừng phạt Nghiêu Mộ Dã bao che phạm nhân.
Thế là triều đình nghị sự vốn nên giương cung bạt kiếm cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng mà tâm tình của Nghiêu Mộ Dã cũng không có bình tĩnh trở lại như vậy, bởi vì hôm nay ở trên triều đình, chàng nghe được Bạch Thủy Lưu tuyên đọc danh sách gần đây hắn ghi nhận được.

Trong đó bất ngờ có tên của Nghiêu Chính Đường.
Vị tôn tử của Nghiêu gia này quan hệ từ trước đến nay với Nghiêu Mộ Dã không hòa thuận lắm.

Chỉ là một người vô dụng như thế, từ trước đến nay Nghiêu Mộ Dã lười so đo với hắn, thân là tộc trưởng trong nhà cũng không nên khắt khe mọi chuyện, khắt khe người trong tộc.
Nhưng Bạch Thủy Lưu bắt đầu sử dụng mưu tính của hắn như thế nào thật là rõ rành rành.
Lúc từ triều đình trở về, Nghiêu phu nhân cũng từ trong kiệu ra, bà là mới từ trong cung gặp Thái hậu trở về, thấy nhi tử hạ triều trở về liền lại kêu chàng nói một hồi.
"Nghe Thái hậu nói, hiện tại bà cũng phản đối Hoàng thượng trọng dụng Bạch gia, trong lời nói cũng có nhiều bất mãn với Bạch phi...!Nếu như Thái hậu có thể ở trước mặt Thánh thượng lên tiếng can ngăn nhiều hơn thì Nghiêu gia với Hoàng tộc cũng không trở thành ầm ĩ bế tắc lắm."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời của mẫu thân, lạnh lùng nói: "Trước kia không có phát hiện, hiện tại mới nhìn ra mẹ con hai người này cũng là đóng vai mặt đỏ trắng.

Hoàng thượng ân sủng Bạch gia mà Thái hậu thì đúng lúc giội chút nước lạnh miễn cho Bạch gia quên hết tất cả.

Bạch phi kia được sủng ái như vậy lại vẫn chưa được tấn thăng làm Hoàng hậu cũng là nguyên nhân này.

Mắt thấy cuối cùng lên một cấp lập tức muốn trèo lên đỉnh nhưng đi mãi không tới, lúc này mới thúc giục người hăm hở tiến bước để hắn máu chảy đầu rơi chết thì mới dừng!"
Nghiêu phu nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Vậy Nghiêu Chính Đường được trọng dụng như vậy lại là vì sao?"
Nghiêu Mộ Dã lành lạnh nói: "Thánh thượng có lòng làm hao mòn nguyên khí của thế gia, khôi phục hoàng quyền.

Còn có gì nhất lao vĩnh dật hơn là tọa sơn quan hổ đấu? Viên gia năm đó không phải cũng là miễn cưỡng để Nghiêu gia chúng ta tha mài đến suy tàn sao? Mà bây giờ Hoàng thượng chính là bắt chước đường lối y như vậy, dùng Bạch gia làm hao mòn nguyên khí Nghiêu gia."
Nghiêu gia hưng thịnh chặt chẽ không thể tách rời với Nghiêu nhị lang.

Đối với Hoàng thượng mà nói, hắn có thể dung được Nghiêu gia nhưng lại không dung được nhị lang của Nghiêu gia.

Chỉ cần thời cơ chín muồi sử dụng sát chiêu.

Tộc nhân của Nghiêu gia tất nhiên sẽ như Viên gia năm đó, cắt thịt dừng tổn hại.

Chỉ cần bỏ ra dòng họ của nhất tộc nhị lang Nghiêu gia, khẳng định Hoàng đế sẽ nhân từ bỏ qua cho những tộc nhân khác của Nghiêu gia, giống như hiện tại chàng đối xử tử tế với Viên gia.
Bây giờ Nghiêu Mộ Dã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Thánh thượng, mà Nghiêu phu nhân nghe lời nói của nhi tử cũng là sau lưng lạnh lẽo.

Thế nhưng là phụ nhân trải qua bao nhiêu mưa gió dù sao cũng sẽ không tùy tiện bị hù ngã như vậy, bà quả quyết hơi tương tự nhi tử, lập tức nói: "Kính Đường, con mang theo tức phụ với muội muội của con đi Mạc Bắc đi.

Mặc dù nơi đó hoang vu nhưng có quân đội binh cường mã tráng có thể đảm bảo an toàn cho con.

Trời cao Hoàng đế xa, Dương gia kia cho dù muốn tính toán con cũng duỗi tay không tới.
Nghiêu Mộ Dã lặng lẽ nói: "Vậy người với một nhà đại ca thì sao?"
Nghiêu phu nhân nói: "Đại ca con là tiên nhân trên trời, nhã sĩ nói suông, người ở ẩn thi họa trong nhà, hắn ở trong miệng thế gia đệ tử nhưng so sánh với danh tiếng của con thực sự tốt hơn nhiều, động vào phế nhân vô dụng như này, Hoàng thượng khó tránh bị lưu tiếng xấu bạo quân trong văn nhân.

Còn ta, một phụ nhân này lại sợ gì hắn?"
Từ trước đến nay trong lòng bà biết tính tình của nhị nhi tử của mình, là đứa con quật cường thà bị gãy chứ không chịu cong, vì vậy trước khi Nghiêu Mộ Dã muốn mở miệng, bà lại mở miệng nói: "Con cả đời này cũng không chịu nghe lời nương lắm nhưng nương hi vọng lần này con có thể nghe nương.

Tuy con có bản lãnh thông thiên, có thể lật ngược bầu trời tối tăm mừ mịt của triều Đại Ngụy này nhưng sau đó thì sao, con ngồi lên vị trí kia? Con không phải tên lỗ mãng chân dính bùn đất, người như vậy gọi là anh hùng hào kiệt dân gian, thành sự thì gọi Hoàng đế dân gian, Nguyên Tông khai quốc.

Mà con nếu làm như vậy thì lại là tặc tử cướp đoạt chính quyền, muôn đời phải gánh chịu tiếng xấu! Nhi tử, lòng nương biết con có bao nhiêu không muốn bỏ qua tất cả mọi thứ ở hiện tại nhưng nhớ kỹ bất luận trong lòng con có loại thủ đoạn lôi đình gì thì hiện tại thời cơ cũng vẫn chưa đến, có thể nhịn mới có hậu tích bạc phát..."
*hậu tích bạc phát: tích lũy lâu dài sử dụng một lần.
Nói đến đây, Nghiêu phu nhân trên mặt luôn luôn tinh tế lại lộ ra ý cười thoải mái: "Về phần Kinh thành này con đừng có lo lắng, chỉ cần con êm đẹp, vi nương cũng sẽ êm đẹp."
Sau khi mẫu tử mật đàm, Nghiêu Mộ Dã đứng ở trong viện nhìn về phương Bắc im lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra sức hạ quyết tâm.
Sau Trung thu là ngày tế tổ của Nghiêu gia.

Lúc đó trở về quê quán Nghiêu gia —— gần sát Nghiêu huyện là Giang Thủy.

Bởi vì phong cảnh xinh đẹp cho nên mỗi lần sau khi tế tổ, người của Nghiêu gia cũng sẽ ở lại đây hơn tháng.
Bởi vì Ngọc Châu không yên lòng Nhị tỷ mình sắp chuyển dạ liền cũng mang theo nàng đồng thời trở về Nghiêu huyện, chuẩn bị ở nơi đó chờ sinh.
Chỉ là lần này người Nghiêu gia ở lại dài hơn chút so với trước kia.
Đợi ngày quay lại, chỉ có Nghiêu phu nhân cùng tộc nhân khác trở về lại không thấy bóng dáng Thái úy.

Lúc này Hoàng đế mới nhận được hồi báo của mật thám, chẳng biết từ lúc nào Nghiêu Thái úy vậy mà thần không biết quỷ không hay vượt qua Giang Thủy, mang theo kiều thê với muội muội của chàng vượt sông mà đi.
Thật ra nói Thái úy chỉ dẫn theo hai người thì không đúng lắm, thật ra còn có một người cũng bị Nghiêu Thái úy mang đi đó chính là Thục Tuệ phu nhân lớn bụng.
Lúc Hoàng đế nghe tin tức bất ngờ này, Hoàng đế luôn thích cười chẳng biết tại sao sắc mặt tái xanh, lại thoáng cái lật ngược cái bàn trước mặt khiến Bạch phi ngồi một bên cả kinh bụng giật giật, vỡ nước ối lộ dấu hiệu sinh non.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.