Ngọc Châu nào dám để Vương gia đích thân dẫn đường, đương nhiên thoái thác, thế nhưng Vương gia vẫn kiên trì, nên đành phải tùy hắn đi phía sau.
Quảng Tuấn Vương nhân lúc này không khỏi quay đầu quan sát tỉ mỉ tiểu phụ nhân này vài lần, chỉ thấy trước mắt nàng hiện lên màu đen nhàn nhạt, vừa nhìn là biết nghỉ ngơi không được tốt, không khỏi đau lòng không thôi.
Vừa rồi trong lúc vô tình y nghe được Bạch thiếu cùng Nghiêu tiểu thư nói chuyện phiếm, nên đã biết được một ít ẩn tình trong đó.
Vị Nghiêu tiểu thư kia bình thường đều là bộ dáng e lệ, cũng chưa thấy nàng chủ động nói chuyện phiếm với vị hôn phu của mình, hôm nay không biết như thế nào lại chủ động đi qua chào hỏi Bạch thiếu, tuy rằng sau khi hai người trò chuyện phần lớn đều là bàn về vị Bạch thất thiếu gia kia không biết đã lên cơn gì mà tự mình rời nhà nhập ngũ. Nhưng nhìn chung hai người trò chuyện rất hòa hợp, mỹ mãn hài hòa cho mối nhân duyên sắp tới.
Bạch thiếu không nhanh không chậm giới thiệu tình hình thất đệ mình ở biên quan gần đây, nói vài câu lại chuyển tới tình hình gần đây Lục tiểu thư sống nhờ ở Nghiêu phủ.
Kết quả không biết trong lòng vị Nghiêu tiểu thư kia đang ảo tưởng chuyện gì, thế nhưng thất thần nói lỡ lời, nói rằng Ngọc Châu tiểu thư đã bị ca ca nàng đuổi ra khỏi phủ.
Sau khi lỡ miệng nói ra lời này, Nghiêu tiểu thư cũng biết mình đã gặp rắc rối, tức thìmiệng lưỡi cứng ngắc, mặt luống cuống nhìn Bạch thiếu, thấp giọng cầu xin hắn đừng đem chuyện này nói ra.
Bạch thiếu từ trước đến giờ vốn luôn là người hiểu chuyện, nên đương nhiên nhẹgiọng an ủi Nghiêu tiểu thư, hứa là sẽ không đem ẩn tình của Nghiêu phủ nói với người khác.
Quảng Tuấn Vương giống như tiểu nhân nghe lén xong, cũng yên tâm thoải mái, không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Từ trước đến nay y luôn là người quân tử, cũng sẽ không là người nhiều chuyện mà đi thong báo cho mọi người biết là Thái úy đại nhân đã sớm chán ngán rồi, nên biển tình thâm sâu gì đó cũng đã đổi hướng đi.
Nhưng lần này cảm thấy giai nhân chịu khổ bởi vì bị bỏ rơi, nên y cảm thấy Nghiêu nhị thiếu này đúng là đáng giận mà! Chỉ nhìn bộ dáng tiều tụy của Ngọc Châu tiểu thư thôi thì đã có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, sống cảnh đầu đường xó chợ ở kinh thành này trong mấy ngày qua của nàng.
Vương gia bỗng nhiên tràn đầy đau lòng và thương tiếc, nên cũng không màng hiệntrường lúc này đang có rất nhiều người, lập tức bước chân hơi chậm lại, sóng vai cùng đi với Ngọc Châu tiểu thư, mượn cơ hội nói nhỏ: “Bổn vương nghe nói hôn sự của tiểu thư có phát sinh biến cố, lúc này không chỗ nương thân, không biết tiểu thư có bằng lòng để Bổn vương giúp đỡ một chút, thu xếp một nơi thanh tịnh cho tiểu thư không?”
Ngọc Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn sang Quảng Tuấn Vương, nhưng nghĩ lại y là bạn thân của Nghiêu Mộ Dã, nên đại khái đoán được nhất định y đã nghe được chút tiếng gió. Nhưng nếu đã hứa với Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu không muốn lời đồn đó lại xuất phát từ miệng mình, lập tức cười cười nói: “Vương gia lại đang nói đùa, mấy hôm gần đây thân thể Ngọc Châu không khỏe, cho nên muốn đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, nên mới dọn ra khỏi Nghiêu gia, mong Vương gia đừng bận tâm.”
nói về bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt thì cuộc đời này Dương Tố phục nhất là Nghiêu nhị!
Ngoại trừ không có cỏ hoa sang quý nào mà gã họ Nghiêu đó không nhai nuốt, miệng thì ăn ngang nói ngược ra thì những phụ nhân thực sự có tư tình với Nghiêu Thái Úy, cũng không biết đã bị Nghiêu nhị thiếu cho uống phải bùa mê thuốc lú gì, mà sau khi bị Thái Úy chấm dứt tình cảm thì ai ai cũng đều bảo vệ Thái úy đại nhân mọi nơi mọi lúc. Nhưng Dương Tố nghĩ tới nghĩ lui, nói không chừng đã bị gã họ Nghiêu đó bắt được điểm yếu nên uy hiếp chăng?
Ngay cả nàng tiên trong rừng trúc trước mắt này cũng không ngoại lệ, đã mang nỗi khổ bị từ hôn, mà vẫn còn giữ thể diện cho tên bạc tình kia, thật sự làm cho Quảng Tuấn Vương yêu đến tận trong tim, chỉ thấp giọng nói: “Ngọc Châu tiểu thư đừng sợ, Bổn vương tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện của nàng với gã Nghiêu nhị đó đâu, xin tiểu thư cứ yên tâm thả lỏng tâm tình, bổn vương tuyệt đối là người để tiểu thư tin tưởng dựa vào.”
Ngọc Châu không biết mình đã thể hiện điểm gì mà phải cần người khác đến đưa vai cho nượng nhờ, nhưng cảm thấy Quảng Tuấn Vương càng nói chuyện thì càng dán sát vào người mình, lập tức không thoải mái cố tình kéo giãn khoảng cách giữa hai người. đang lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, nhưng ngẩng đầu nhìn bốn phía thì ngoại trừ Bạch thiếu đang mỉm cười đi tới, cũng không thấy người nào, sau khi qua chào hỏi với Bạch thiếu, Ngọc Châu thừa dịp Quảng Tuấn Vương nói vài câu với Bạch thiếu, tất nhiên nhân cơ hội này lánh đi nơi khác, đi được mấy bước liếc nhìn một cái thấy được nam tử mạnh mẽ kiên cường trênđài cao kia…
Lúc này phía trên giáo trường, Thái úy nắm giữ ấn soái đang điểm binh.
Lần này hắn đã bỏ đi trường bào rộng rãi của ngày thường, thay vào đó là mang khôi giáp ra chiến trường.
Áo giáp này nghe nói là kì binh độn giáp của đại sư Thiết Sơn ẩn cư năm đó chế tạo. Tuyển chọn chính là huyền thiết đúc nóng bao quanh, lớp bên ngoài là một tầng bạc trắng, phối hợp với thân hình cao lớn của Nghiêu Mộ Dã dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh.
Đầu hắn đội chiến khôi, mày rậm mắt phượng, trên áo giáp có thánh thú chiếm cứ, áo choàng phần phật bay trên đài cao, ngàn vạn đôi mắt trên giáo trường lập tức khôngtự chủ được mà bị vẻ khôi ngô anh khí của nguyên soái hấp dẫn.
Lúc này, Quảng Tuấn Vương lại mang khuôn mặt ân cần mà đi tới. Nhưng Ngọc Châu đã uyển chuyển từ chối lời mời của Quảng Tuấn Vương kêu nàng đứng vào hàng ngũ khách mời trên hàng đầu. Chỉ đứng chỗ nữ quyến của các quan binh khác đang cùng nhau đưa tiễn, lặng lẽ nhìn người nọ trên đài cao phía trước.
Chỉ thấy người nọ ngày thường vẻ mặt theo thói quen luôn lạnh lùng nghiêm nghị, bây giờ xem ra càng hiện ra hơi thở tràn đầy trang nghiêm uy dũng. Mắt hắn nhìn hàng ngũ quân lính phía trước, có lẽ sẽ không nhìn về hướng của mình đâu?
Vả lại, các quý nữ ở kinh thành này thường thấy nam tử thanh tú nhã nhặn của kinh thành rồi, bây giờ lại nhìn thấy phong cách và diện mạo khác hẳn vẻ ưu nhã của ngày thường, nên không ngừng hô to“Đây mới là trang nam nhi thực sự!”
một đám cô nương mặt đỏ tim đập nhanh đang không ngừng hò hét.
Nếu không phải e ngại đây là giáo trường nghiêm trang, không phải là nơi phố dài mười dặm, không thể ném hoa thơm quả tươi, e rằng người mỹ nam giáp sáng hùng vĩ oai phong trên đài cao kia đã bị hoa quả vùi lấp.
Ngay lúc này, có vài quý phụ nhân nhận ra Ngọc Châu, cũng xì xào bàn tán, khôngngừng nhìn về phía Ngọc Châu. Cũng không biết trong mắt các nàng là khinh thường hay cực kỳ hâm mộ.
Nghiêu phu nhân thân là mẫu thân nguyên soái, đương nhiên là đứng hàng đầu tiên trong hàng ngũ nữ quyến, không bao lâu đã có thị nữ đến hàng phía sau mời Lục tiểu thư đến bên cạnh Nghiêu phu nhân.
Khi Ngọc Châu đi theo thị nữ đi đến hàng đầu tiên, Nghiêu phu nhân đang muốn cùng Nghiêu tiểu thư đi lên đài cao.
Theo tập tục của Đại Ngụy, trước khi chiến sĩ xuất chinh ra sa trường, các nữ quyến thân nhất đều sẽ đến tặng hà bao tự tay thêu làm tín vật để chiến sĩ mang theo bên mình, Nghiêu phu nhân cùng Nghiêu tiểu thư đang muốn đi lên đài cao, mà Nghiêu phu nhân gọi Ngọc Châu tới cũng là vì lý do này.
Ngọc Châu nghe phu nhân nói, trong lòng ngược lại có chút bối rối, bởi vì nàng khôngbiết tập tục này, càng không có chuẩn bị tín vật gì cho Thái úy.
Ý nghĩ ban đầu của nàng là lần này chẳng qua đến để cho có mặt, giữ gìn thể diện cho Nghiêu gia àm thôi.
Huống chi Thái úy đã nói thật rõ ràng, xác định rõ không muốn gặp lại nàng, cho nên sau khi nghe xong lời Nghiêu phu nhân mới ngập ngừng nói ra: “Phu nhân, Thái úy đại nhân thấy dân nữ trong lòng sẽ không vui, cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra, Ngọc Châu không muốn làm cho Thái úy không vui… Vẫn là thỉnh phu nhân cùng tiểu thư tự mình đi thôi.”
Nghiêu phu nhân cười nhẹ nói: “không sao, ta đã nói với nó lợi và hại của việc này, lúc này mọi chuyện đều phải lấy đại cuộc làm trọng, cũng chỉ là đi lên cho có mặt mà thôi, những chuyện không thoải mái giữa hai người tạm thời cho qua đi, nó sẽ khônglàm khó dễ ngươi đâu.”
Ngọc Châu nhìn bốn phía thấy ánh mắt nữ quyến đều nhao nhao nhìn đến nơi này, biết lúc này nếu lại đùn đẩy, lập tức sẽ làm cho người khác sinh nghi. Vì thế đi theo đoàn người của phu nhân đi về phía đài cao.
Khi đi đến trên đài cao, có thể thấy một vài phụ nhân đã chạy tới bên cạnh quân lính, đem tín vật của mình thắt trên chiến giáp của họ -- Hoàn toàn không thấy ai đi tay không cả. Loại sinh ly tử biệt này, đương nhiên là mang theo ý chúc phúc càng nhiều càng tốt.
Đưa cái gì mới tốt đây?
Nàng không tự chủ mà sờ sờ cổ mình, nơi đó có một viên Vận Châu nàng đã mang theo từ nhỏ.
Viên Vận Châu này là tự tay phụ thân nàng tạo hình, tuyển chọn chính là kim loại với ngọc nơi núi non thiên nhiên, tuy rằng không quý báu, nhưng ngụ ý tốt đẹp, là trang sức lưu hành trong dân gian Đại Ngụy, đeo viên ngọc này cầu nguyện tránh họa trừ tà cho đứa nhỏ, gặp vận may, mang nguyện vọng thời đến vận chuyển.
Nay mình đã lớn, đã sớm không còn phù hợp đeo trang sức của trẻ con. Nhưng bởi vì tưởng nhớ phụ thân, trước giờ nàng chưa từng tháo xuống.
Mà hiện giờ, cao thấp trên người nàng, cũng chỉ có vật này có vài phần nguyện vọng cát tường, nàng cũng thật sự mong muốn Thái úy đại nhân có thể gặp dữ hóa lành, bình an trở về, nếu có thể như thế, đem vật quý trọng của mình cho đi cũng khôngsao…
Vừa thong thả đi vừa suy nghĩ, nàng đi theo Nghiêu phu nhân cùng tiểu thư đã tới trên đài cao.
Nghiêu Xu Đình kia tính tình có vẻ có chút nóng nảy,
bước đi trước vài bước đuổi theo mẫu thân phía trước đi đến bên cạnh anh mình, vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa thắt hà bao thêu bùa bình an lên áo giáp Nghiêu Mộ Dã. Ngọc Châu bởi vì đi lên cuối cùng, từ bậc thang nghiêng nghiêng nhìn qua, có thể nhìn thấy hà bao của Nghiêu tiểu thư trước, rõ ràng là đem một cái hà bao cùng mộtcái phong thư nhét vào áo giáp của anh trai…
Trong lòng Ngọc Châu đã rõ ràng, vị tiểu thư này là muốn anh trai mình tiện thể mang phong thư cho người yêu nơi tiền tuyến. Có thể thấy được thời gian này, vị tiểu thư này vẫn luôn nhớ nhung nồng đậm, vẫn luôn đau khổ không thể cùng người yêuthư từ qua lại.
Nghiêu phu nhân đưa cho con mình một chuỗi tràng hạt bằng ngọc của một cao tăng đã làm phép, cho dù đứa con thứ hai này ngày thường ngỗ nghịch bất hiếu thế nào, vẫn là đứa con mà Nghiêu phu nhân yêu thương nhất, nhưng dù sao hắn không chỉ là Nghiêu Nhị lang của Nghiêu gia, không chỉ là đứa con trai bà yêu mến mà còn là cột trụ mạnh mẽ vững chắc làm cho Nghiêu gia an ổn không ngã ở Đại Ngụy…
Sau khi đưa chuỗi tràng hạt cho con trai, người phụ nhân cao quý luôn luôn ưu nhã kiềm chế trước mặt người khác cũng không ngăn được vành mắt hơi hơi đỏ, hơi nghẹn ngào nói: “Con trai của mẹ, nhất định phải bình an trở về!”
Sau khi Nghiêu phu nhân tha thiết dặn dò hồi lâu, Ngọc Châu cuối cùng cũng chậm rãi đi tới trước người Thái úy.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, khi mình đi qua, thân thể Thái úy cứng đờ rõ rệt, sắc mặt cũng càng thêm u ám.
Ngọc Châu mím chặt miệng, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng đem viên Vận Châu thắt lên cho xong việc.
Nhưng mà cái dây nhỏ kia lại như không nghe lời, liên tiếp từ trên chiến giáp lạnh lẽo rớt xuống. Ngọc Châu có chút buồn bực, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, sợ Thái úy nghi ngờ mình cố tình cọ xát, liều chết ăn vạ không đi.
Nhưng Thái úy cũng không hề nhìn nàng, chỉ hơi nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người đen nghìn nghịt phía trước, mặc cho ngón tay nữ tử trước ngực mình rối ren sửa sang cái sợi dây dây dưa một chỗ như hình với bóng với mình trước giờ.
Đợi đến khi Ngọc Châu
vất vả lắm mới cột xong, sau khi thở phào nhẹ nhõm, lập tức xấu hổ phát hiện mộthơi thổi ra của mình, đều theo khe hở trên áo giáp thổi vào ngực Thái úy đại nhân, khẽ ngẩng đầu, có thể phát hiện trên cổ bóng loáng của Thái úy thế nhưng lại hơi đỏ lên, nổi cả da gà.
…… Vì thế có thể thấy được, Thái úy đại nhân đã phiền chán mình đến mức nào, đúng là ức chế không đè nén được mà nổi da gà… Ngọc Châu quyết định thức thời một chút, nên tận lực tránh xa một chút, muốn lập tức bước xuống khỏi đài cao.
Nhưng mà ai ngờ vừa muốn xoay người, lại bị Thái úy đại nhân kéo ống tay áo.
Ngọc Châu nghi hoặc nhìn lại, lại thấy Thái úy cũng không hề nhìn nàng, mà chỉ vuốt ve chuôi kiếm bên hông, cất tiếng hỏi: ““Lục tiểu thư có biết luật pháp hiện nay của Đại Ngụy?”
Ngọc Châu bị hắn tự dưng hỏi đột ngột làm không hiểu ra sao, đành phải thấp giọng hỏi: “không biết Thái úy đại nhân muốn hỏi điều luật nào?”
Thái úy buông tay áo nàng ra, đưa tay rút bội kiếm, dùng khăn chà lau thanh kiếm bén ngót, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ sau khi kinh thành có sóng gió là nữ quyến của quân binh bị khi nhục ở bể tắm nước nóng, Thánh thượng đã ban chỉ, nếu ai dám có ý định gian dâm với nữ quyến của quân binh, bất kể là uy hiếp cưỡng bức hay hai bên là tự nguyện gió trăng, thì gian phu lập tức sẽ bị phạm vào tội làm dao động lòng quân, chém trước tấu sau!”
Ngọc Châu lẳng lặng nghe xong nói: “Hoàng thượng anh minh… Nhưng vì sao Thái úy lại đề cập chuyện này với dân nữ?”
Sau khi Thái úy lau xong bảo kiếm, rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Ngọc Châu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, gằn giọng đầy thâm ý: “Tại hạ mong Lục tiểu thư ghi nhớ rằng, hiện tại ngươi đang mang danh là hôn thê của Nguyên Soái của đội quân thép Đại Ngụy, tuy rằng chỉ là hư danh, nhưng mong tiểu thư trong khoảng thời gian ta vắng nhà, kiềm chế tâm tính của mình lại, giảm bớt thói phong lưu, đừng vì vui sướng nhất thời mà vi phạm luật lệ, hủy đi tính mạng của nam nhân tinh anh của Đại Ngụy!”
Sau khi nói xong câu này, hắn lại không để ý tới Ngọc Châu đang có lời muốn nói, vung kiếm chặt đứt dây thừng treo cờ cột vào tảng đá trên đài cao, màu đen và đỏ của quân kỳ đội quân thép Đại Ngụy không còn vật cản lập tức bung lên, tung bay phất phới trên bầu trời ở giáo trường.
Lính liên lạc vừa thấy quân kỳ bay lên, lập tức cao giọng kêu to: “Chuẩn bị xuất phát! Mời các vị thân hữu quân quyến lui ra!”
Lời nói biện luận của Ngọc Châu đều bị bao phủ trong tiếng hô to tất thắng của binh lính trong giáo trường, nàng chỉ có thể chậm rãi từ trên đài cao đi thẳng xuống,
Nghiêu phu nhân quay đầu nhìn lại, tiểu phụ nhân luôn nói năng dịu dàng, mặt luôn mỉm cười kia không biết vì sao mặt đỏ phừng phừng, dường như bị tức giận khôngnhẹ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Lục tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, cố gắng vuốt ngực đè xuống cơn giận kia, rầu rĩ nói: “Chỉ là hổ thẹn vì mình không có chuẩn bị, không có đưa cho Thái úy vật cần nhất…”
Nghiêu phu nhân nghe xong khẽ cười nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, cũng quá thật lòng thật dạ, đây chẳng qua chỉ là nghi thức, chỉ cần ngươi có thành tâm là được, viên Vận Châu kia ta thấy cũng không tệ.”
Ngọc Châu nghe xong nhanh chóng cúi đầu, nàng luôn không thể nói thẳng với Nghiêu phu nhân rằng: “Con trai cưng của phu nhân đúng là mồm miệng không sạch sẽ! một phụ nhân nghiêm trang đứng đắn nhưng khi đến miệng hắn đều thành phụ nữ dâm đãng không biết chừng mực. Cái mà hắn cần, đâu phải là viên Vận Châu mà mình yêu thích từ nhỏ, chỉ sợ nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy – Nghiêu đại nhân kia đang rất cần một cái rọ mõm bằng thép đặc chế! Khóa cái miệng độc địa của hắn ta lại,thì thiên hạ này mới có thể thái bình!