Ngọc Châu cảm thấy trong lời nói của tỷ tỷ có ẩn ý sâu xa, lập tức hỏi: “Vì sao khôngthể nhận đơn hàng này?”
Tiêu phi thấp giọng nói: “Muội muội đang ở Nghiêu phủ, hẳn là có thể rõ ràng ẩn ý trong việc này chứ? Nghiêu gia và Bạch gia tuy rằng ngoài mặt vinh nhục cùng hưởng, không mất lòng nhau, nhưng kỳ thực là kiềm chế lẫn nhau nhau, mà vẫn khéo léo duy trì cân bằng. Nghiêu gia từng trải qua tai họa trong việc Viên gia bị chèn ép, đối với gia đình làm quan coi trọng nhất là cân bằng. Nay muội lại sắp làm con dâu Nghiêu gia, lại đi thay mặt Bạch gia chuyện tranh sĩ diện này, chẳng phải muốn Nghiêu phu nhân nghi ngờ?”
Ngọc Châu lẳng lặng nghe, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Tiêu phi nhìn Lục muội, trong lòng biết muội muội mình thông minh nhất định đã nhìn ra được manh mối của việc này, chỉ cười khổ nói: “Thân sống trong hoàng cung này, nếu không có gia thế, không được sủng ái, là phải luôn luôn suy nghĩ để tìm cách sống yên phận, lúc tỷ rãnh rỗi không có việc gì, luôn thích đến trước mặt Thái Hậu làm bạn với lão nhân gia, người thích nghe hí, tỷ từng học vài điệu khúc lúc còn ở cố hương nên cũng xem như có đất dụng võ… Ngày đó khi Bạch phu nhân xin ngọc thạch, tỷ đang ở bên cạnh Thái hậu… Thái hậu mặc dù vui cười đáp ứng, nhưng nụ cười kia cũng không chạm tới đáy mắt đâu…”
nói về chuyện tình cảm này, trong lòng Ngọc Châu đều hiểu hết, nếu nàng nhận phần ngọc khí này, nàng chẳng những đắc tội với Nghiêu gia, quan trọng hơn chính là sẽđắc tội với Thái hậu.
Trong lúc từ hoàng cung đi ra, Tiêu phi vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm: “Thân phận hiện giờ của muội rất nhạy cảm, tình cảnh này so với lúc muội gả vào Vương gia ở Tây Bắc nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều. hiện giờ Thái úy lại ở xa kinh thành, nếu muội gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay ngài ấy, cho nên mọi chuyện muội phải cẩn thận, không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi thôi.”
Ngọc Châu nghe xong, yên lặng gật đầu, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, lập tức ra khỏi hoàng cung.
hiện tại nàng đang ở tạm ở biệt viện ngoại thành của Thái úy tặng, trong viện vẫn là tôi tớ trước đây, nghe nói là lưu lại theo lệnh của Thái úy, đều tự mình nắm giữ chức trách như trước đây.
Gian phòng nàng đang ở trước kia là của Thái úy, còn phòng nàng ở trước kia bởi vì vài ngày trước đó trong biệt viện có thêm một chuồng ngựa, nên gian đó đã sửa lại cho người dạy ngựa.
Ngọc Châu cũng không muốn tôi tớ quá mệt nhọc vì mình mà phải thu dọn phòng khác, nên ở lại luôn. Nhưng mà trong phòng này tràn ngập hơi thở nam thân, mỗi mộtđồ vật đều có dấu vết của Thái úy. Ngọc Châu dạo qua một vòng, đi tới nhìn tranh chữ treo trên tường, những thứ này đều do Nhị thiếu gia tự tay viết ra, phía dưới đều ghi tên Nghiêu Mộ Dã, nhìn hai chữ “Kính Đường” quen thuộc kia, trong lòng Ngọc Châu lại có chút không khỏe, trước mặt lại hiện ra hình ảnh mắt phượng của Thái úy trợn lên, nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng nàng biết hiện tại mình không nên bởi vì chút cảm xúc buồn chán này mà phân tán tâm trạng, trước mắt điều quan trọng nhất là phải tranh thủ đến Hộ bộ cung cấp số định mức tiền bạc cung ứng, nói cách khác, không bột đố gột nên hồ, khôngdựa vào vàng bạc hoa lệ thì cửa hàng ngọc của nàng không có vốn để quay vòng, càng không có cách nào cùng Cẩm Tú Ngọc đường của Hồ Vạn Trù đứng ngang hàng được.
Bởi vì như vậy, khi đến ngày phải đi Hộ bộ, Ngọc Châu thức dậy thật sớm, đem theo danh sách ngọc phẩm cùng với tỉ mỉ các hạng mục chi tiêu lớn nhỏ đi đến Hộ bộ, bởi vì tới quá sớm nên cửa lớn nha môn Hộ bộ còn chưa mở, đợi thật vất vả mới có nha dịch mở cửa, hỏi thăm mới biết theo lệ thường, hẳn đến giữa trưa sau khi quan viên bãi triều mới bắt đầu đến đây.
Đơn giản đây là lần đầu tiên nàng được gia nhập vào hàng ngũ thương nhân cho hoàng gia, không hề có kinh nghiệm nên tạm thời tới quá sớm. Vì vậy nàng mang theo sổ sách kế hoạch giao cho quan lại phụ trách việc cung ứng của hoàng thương, lấy số thứ tự đầu tiên.
Sau khi quan sai ghi vào danh sách lại nghe được Ngọc Châu giới thiệu, trên mặt lập tức nở nụ cười nói: “thì ra là Viên tiểu thư! Bạch hầu gia sáng sớm đã dặn tiểu quan phải chiếu cố thật tốt cho Viên tiểu thư, bên này một lát nữa sẽ có rất nhiều hoàng thương xông tới, một đám nam nhân chen lấn ai ai cũng đầy mùi mồ hôi, Viên tiểu thư thật sự không nên chen lấn với mấy nam nhân này, mời tiểu thư đến sương phòng bên cạnh chờ, những việc cần điền danh sách tiểu nhân sẽ điền giúp cho tiểu thư.”
Sau khi Ngọc Châu cảm ơn tiểu quan xong, lập tức an ổn ngồi bên trong sương phòng uống trà thơm.
Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng chỉ trong chốc lát đã hình thành một đám đông, xem ra những hoàng thương khác mặc dù biết thời gian cũng không kiềm được muốn đến sớm lấy được số thứ tự tốt, thế là các nhóm thương nhân sôi nổi nói chuyện đến xếp hàng, ghi danh sách. Mỗi người đều biết phải thuận theo, cúi đầu khom lưng, trong cậy vào tiểu quan có thể đem số thứ tự của mình sắp xếp trước một chút, cũng như sớm một chút được nhìn thấy quan chủ thẩm, phân cho một định mức tốt.
Ngọc Châu đợi một lúc cũng không thấy tiểu quan nào đến đưa danh sách cho nàng, trong lòng có chút gấp gáp, lập tức nhớ tới tự mình đi qua hỏi một câu, chỉ một lúc sau, bên cạnh bức rèm che hơi chuyển động, là một nam tử cao lớn mặc quan phục đitới, Ngọc Châu ngẩng đầu lên vừa thấy, chính là Bạch thiếu vừa mới bãi triều.
Ngọc Châu khẽ nói: “Cảm tạ Bạch thiếu quan tâm. Nhưng Bạch thiếu là người quản lý Hộ bộ, hàng ngày phải xử lý chính vụ, dân phụ chỉ là một hoàng thương nho nhỏ, không cần phải chiếu cố như vậy? Vẫn là dân nữ tự mình đi xếp hàng, Bạch thiếu không cần vì dân phụ mà trì hoãn thời gian, ngài còn bề bộn nhiều việc.”
Bạch Thủy Lưu nghe xong mỉm cười: “Kính Đường không ở kinh thành, tại hạ quan tâm đến tiểu thư một chút cũng là việc nên làm, sẽ có người nào dám nói xấu? Trái lại mỗi lần tiểu thư gặp tại hạ, đều mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, chẳng lẽ là tại hạ làm gì sai, làm cho tiểu thư không vui?”
Ngọc Châu mỉm cười nói: “Bạch thiếu quá khiêm tốn rồi, ngài tôn trọng thủ lễ, trong kinh thành ai không biết? Ngọc Châu làm sao có thể kiêng kị đối với Bạch công tử?”
Bạch Thủy Lưu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cái miệng lanh lợi của nữ tử vừa nóixong lời nịnh hót.
Lần đầu gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, vẫn chưa phát hiệnđược điểm hơn người của nàng, về sau phát hiện Nghiêu Mộ Dã cảm mến nàng khôngdứt, một bộ dáng đến chết mê chết mệt, lúc này hắn mới để ý đến phụ nhân đến từ Tây Bắc này.
Chỉ là lúc để ý, mới phát hiện nữ tử này rất thú vị, mặc dù không xuất thân từ thế gia, nhưng đối nhân xử thế rất cẩn thận, thật lão luyện già dặn khéo đưa đẩy, lại càng là người có chủ ý, không giống như một vài người có xuất thân đê tiện khác, không có văn hóa yêu thích bám víu vào hư vinh, đôi mắt như trẻ con kia, ở thời điểm khôngnói luôn lóe lên một tia ranh mãnh, làm cho người ta không sao dời được mắt.
Phát hiện mới lạ như vậy thật ra không quan trọng, Bạch thiếu phát giác bản thân mỗi khi nhìn thấy nữ tử này, lập tức ánh mắt không tự chủ sẽ bị nàng hấp dẫn, mặc dù biết rõ nàng là người trong lòng của Nghiêu thiếu, cũng không thể ngăn cản được tư tưởng đang ngày lớn lên trong hắn.
Bất quá, hắn dù sao cũng không phải người làm việc lỗ mãng như Quảng Tuấn Vương, làm mà không biết nhìn trước ngó sau, luôn luôn phải thấy thời cơ cùng thời gian. Nay, nữ tử này tuy mang danh là hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nhưng mà Bạch thiếu hắn biết cuộc hôn nhân này rất có thể sẽ thất bại. hiện tại, Thái úy không ở trong kinh thành, ngược lại là cơ hội tốt, có thể chậm rãi đến gần cô gái này.
Thế là, sau khi thưởng thức dáng vẻ thon thả đứng một bên của Ngọc Châu, bộ dáng thướt tha cúi đầu phục tùng, Bạch thiếu cũng lười khách sáo uyển chuyển, mở miệng nói thẳng: “Chuyện số định mức, có thể giao lại cho tiểu quan xử lý, tiểu thư khôngcần phải lo lắng, nơi này nhiều người, thật sự không phải là nơi yên tĩnh để tán gẫu, nếu Lục tiểu thư có thời gian, có thể cùng Bạch mỗ chèo thuyền du ngoạn trên hồ một lần không?”
Ngọc Châu nghĩ tới người luôn luôn khiêm tốn như Bạch thiếu sao có thể đường đột nói như thế, không khỏi có chút hoảng hốt, mở to mắt nhìn hắn nói: “Nếu là việc công, đương nhiên trao đổi ở nơi công vụ sẽ tốt hơn, Ngọc Châu thật sự không dám quấy rầy làm mất quá nhiều thời gian của Bạch thiếu.”
Bạch thiếu mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Ngọc Châu, hơi khom lưng nói: “Việc giải trừ hôn ước giữa Ngọc Châu tiểu thư và Nghiêu thiếu, tại hạ đã biết, nếu như vậy Lục tiểu thư không cần vì cố kỵ Nghiêu Thái úy mà cự tuyệt lời mời của tại hạ. Tiểu thư cũng đã nói không ghét tại hạ, vì sao lại lạnh lùng cự tuyệt như vậy?”
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mấy vị quý nhân này không hổ là bạn tốt của nhau, lúc mời gọi nữ nhân, đều khí phách hào hùng như nhau không cho người ta cự tuyệt. Nếu hắn đã biết việc hủy bỏ hôn ước, Ngọc Châu ngược lại khôngmuốn nói lời lừa gạt, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngài cùng Thái úy là bạn tri kỷ, Ngọc Châu không muốn làm cho Thái úy quá mức khó xử, chỉ bởi vì một vài việc công ngược lại làm cho hai vị xảy ra hiểu lầm không đáng có.” nói xong, lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Bạch thiếu lại mỉm cười, bình tĩnh nói: “Sao vậy, việc công còn chưa nói xong, sao tiểu thư lại muốn rời đi? Phải biết nếu hôm nay không thể đưa ra số định mức, dù hôm sau tiểu thư có hối hận, lại đến Hộ bộ sợ cũng không có bổ sung được.”
Ngọc Châu biết Bạch thiếu đây là cố ý muốn đem chuyện phân ngạch mà áp chế gây khó dễ cho mình. Người này không giống Quảng Tuấn Vương -- Dương Tố ngay thẳng chính trực, bình thường thoạt nhìn ôn nhã khiêm tốn, cũng không để lộ nét mặt, bỗng nhiên gây khó dễ, ngược lại làm nàng trở tay không kịp, nhưng mà cho dù nàng nói ra việc này, cũng không có người có thể tin. Đường đường là nhất phẩm Hầu gia Đại Ngụy sao có thể sẽ làm khó xử cho một tiểu thương phụ như nàng, chỉ sợ phần lớn người nghe được nghi ngờ cho là phụ nhân kia không chừng mực ý tứ, ý định dùng sắc đẹp câu dẫn Hầu gia nghe theo sự chi phối đó chứ?
Nghĩ đến lời nói của Nhị tỷ hôm qua, Ngọc Châu quyết định không tham gia vào việc phân chia không rõ giữa Nghiêu gia cùng Bạch gia, lập tức thản nhiên nói: “Sổ sách của tiểu phụ công khai tỉ mỉ rõ ràng, thỉnh cầu các vị quan lớn Hộ bộ công bằng xử trí, nếu là thiếu số định mức, Ngọc Châu cũng không dám quấy rầy đến Bạch thiếu gia. May mà Nghiêu Thái úy thật hào phóng, cho dù không cần tiểu phụ, cũng đã dàn xếp số ngân lượng cho tiểu phụ để an cư lạc nghiệp. Nếu thật sự vẫn còn không đủ, Ngọc Châu đành phải mặt dày mà viết thư cho Thái úy đại nhân lần nữa, nói thẳng hoàn cảnh khó khăn của bản thân, hy vọng đại nhân nể tình những tình cảm của tháng ngày qua, mà lại bỏ ra thêm một số ngân lượng xem như phí tổn để tiểu phụ ổn định cuộc sống đi.”
Nếu nữ tử bên cạnh là người khác, bị Bạch thiếu uy hiếp như vậy, hoặc xấu hổ mà trợn to mắt, hoặc giận dữ mắng mỏ hắn vô lễ, hoặc phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, hư tình giả ý cùng hắn.
Nhưng mà vị Ngọc Châu cô nương này ngược lại, thật tự nhiên hào phóng, trực tiếp nói với hắn: Nếu Hộ bộ của ngài không chịu bỏ ra ngân lượng, ta đây lập tức làm phiền Thái úy đại nhân thân đang ở chiến trường, cầu xin hắn cho thêm ngân lượng, lấp vào chổ thủng do Bạch thiếu gia làm khó dễ. Theo tính cách Thái úy đại nhân, tám chín phần mười sẽ đưa tiền, nhưng mà tiền này cũng không dễ cầm, nói không chừng vẫn sẽ tìm người khởi sướng là người nào đó để tính sổ.
Vị cô nương này thật lợi hại, cũng không nói thẳng hắn đang mơ mộng hão huyền chiếm tiện nghi của nàng ta, nhưng ngược lại nàng ta lại chiếu tướng mình, đoan chính nhìn hắn làm thế nào để tiếp chiêu?
Bạch Thiếu nghĩ đến đây rốt cuộc không nhịn được nữa mà nở nụ cười, nhìn Ngọc Châu bật cười sang sảng.
Nhưng trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối – Vì sao một người tuyệt vời như thế này, lại để Nghiêu Mộ Dã phát hiện ra trước?