Hắn cũng không phải người địa phương, cách quê nhà khá xa, trong một chốc người nhà không thể đến ngay lập tức, một người nằm viện, thật sự là có rất nhiều bất tiện.
Vì vậy Hàm Hàm liền mượn cơ hội này, mỗi ngày đều đến phòng bệnh bồi A trò chuyện, giúp đỡ, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới rời đi.
Hàm Hàm làm cơm, hơn nữa tay nghề làm cơm rất tốt; cũng rất dụng tâm, mỗi ngày đều phối hợp các món ăn không giống nhau, vừa dinh dưỡng lại dễ dàng tiêu hóa.
A cảm thấy khó mà tin nổi, tại sao người có tâm tư cẩn thận, thông minh khéo léo như vậy lại là nam tử.
Hơn nữa lớn lên cũng thật xinh đẹp.
Nam nhân là một sinh vật vừa thần kỳ vừa đáng xấu hổ, một khi tư tưởng thay đổi, tình cảm cũng rất mau biến hóa theo. Trước đây A nhìn Hàm Hàm nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, bướt đi thướt tha, theo bản năng liền đem Hàm Hàm xem là nữ nhân. Hàm Hàm đối với hắn lấy lòng, hắn không chỉ không hề cảm thấy xúc động, mà còn thấy phiền phức.
Nhưng mà bây giờ, Hàm Hàm chỉ là tiện tay giúp hắn lau miệng một chút, hắn sẽ căng thẳng đến nhịp tim tăng nhanh, anh em của hắn cũng muốn cứng lên rồi.
Trong tiềm thức của hắn, Hàm Hàm vẫn luôn được phân vào diện giống nữ nhân, nhưng bây giờ, Hàm Hàm ở trong lòng hắn đã được thay đổi.
Hàm Hàm là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân có sức hấp dẫn đối với hắn.
Cho nên sau khi xuất viện không lâu, A liền gọi điện thoại cho Hàm Hàm, hẹn hắn cùng nhau ăn cơm.
Bây giờ đối với chuyện A hẹn ăn cơm, Hàm Hàm đã để lại bóng ma trong lòng, trong điện thoại còn nói bóng nói gió, đồng thời hỏi còn có hay không những người khác.
A ở đầu dây bên kia trầm thấp cười, nói: "Không có người nào khác, chỉ có mỗi hai chúng ta, ngươi có muốn đi hay không?"