Tàng Phong - Thiết Bản Bì Đản Hoa

Chương 14



Dung Thất khoác vỏ bọc thân thiết dễ gần bên trong lại ngầm giở vài mánh, hơn nữa bọn Chu Thanh lại ít kinh nghiệm giang hồ, ăn vài miếng cơm, người trên bàn đã gọi nhau loạn cào cào, một chén Chu huynh lại một hớp Dung huynh, chỉ thiếu lễ kết nghĩa kim lan, ngay cả Lý Trọng Nham vẫn không nói tiếng nào nhưng sắc mặt cũng dịu đi không ít. Dung Thất thấy cũng dò hỏi được kha khá, liền lấy cớ còn có việc, tạm biệt hai người Chu Thanh, về nhà trọ với Tinh Hà.

"Nghỉ ngơi đi, nghỉ dưỡng sức cho tốt, tối bắt đầu bám theo." Dung Thất nói.

Tinh Hà không trả lời, chỉ cười tủm tỉm ngồi trên ghế nhìn trộm Dung Thất, ánh mắt lấp lánh, giống như đang nhìn thấy cái gì mới mẻ lắm.

Mấy ngày nay sắc mặt cậu không ổn lắm, giờ lại trưng cái điệu cười này làm Dung Thất tròn mắt nhìn.

Y ho khan hai tiếng, lại tỏ vẻ nghiêm túc, cao giọng: "Sao lại nhìn vi sư như thế?"

"Không có gì ạ, chỉ là hôm nay mới phát hiện hóa ra sư phụ anh minh thần võ của ta cũng có mặt như vậy."

"Khụ," Dung Thất hắng giọng, đi sang ngồi xuống bên cạnh Tinh Hà, trang nghiêm y như kiểu lương sư truyền thụ cho cậu kinh nghiệm chốn giang hồ: "Ngươi từ nhỏ sống trong cốc với ta, không biết hành tẩu giang hồ không chỉ cần bản lĩnh võ công, mà còn có cái khác cũng quan trọng không kém."

Tinh Hà vẫn luôn là một đệ tử tốt, lúc này cũng vô cùng cung kính: "Dạ? Thỉnh sư phụ chỉ giáo ít nhiều."

"Tin tức," Dung Thất giảng, "Trên giang hồ vàng thau lẫn lộn, tình hình luôn thay đổi trong nháy mắt, nếu có thể nắm đủ tin tức, cũng coi như có một nửa vốn liếng. Đừng thấy chuyện này đơn giản, thực ra lại chẳng hề dễ dàng. Dò la tin tức cũng giống như câu cá vậy, lựa mồi mà thả câu, đúng người sẽ cắn câu. Ví dụ như hai tên ngốc, à không, hai vị đại hiệp ngày hôm nay, tuy có cảnh giác nhưng không đáng kể, ít kinh nghiệm, cái gì cũng viết hết lên mặt. Chỉ cần dẫn dắt vài câu đã có thể nhìn động tác với nét mặt của họ để đoán được đáp án."

"Thì ra là thế," Tinh Hà bừng tỉnh, "Nếu mà gặp gỡ người giàu kinh nghiệm mà hỏi dò như thế nào ạ?"

"Hỏi dò? Hử, người không liên quan thì quan tâm đến hắn làm gì, nếu mà người thân cận, thật sự không tiện trả lời thì cứ tìm cớ cho qua thôi." Dung Thất thuận miệng nói.

"Con hỏi cái này làm gì?"

Tinh Hà cười đầy thâm ý, đứng lên, tiện đà chậm rì rì nói: "Xem ra sư phụ quá là thành thạo với cách nói này. Lại nói chuyện lần trước sư phụ nhìn trộm Hoài Cốc tắm rửa..."

Nói đến đây cậu cũng không nói tiếp nữa, rót một chén trà đặt trước mặt Dung Thất, nhẹ nhàng thả một câu, "Đây là trà kính sư phụ, xin thụ giáo.", rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Đến tận lúc này Dung Thất vẫn còn đang chìm trong hào quang của đại nghiệp truyền thụ tri thức, giờ mới phản ứng lại, nhận ra bẫy cài cắm trong câu hỏi của Tinh Hà. Y cầm cái chén đưa lên miệng, thấy bên trong có mấy lá trà, nhíu mày rồi lại buông chén, cuối cùng lại không nhịn được cười.

Đồ nhi ngốc này nữa, tự nhiên thông minh thế.

Chạng vạng, hai người ra khỏi quán trọ nhắm thẳng đến bắc thành. Sơn trang Lạc Mai nằm ở trên một ngọn núi gần đây. Mấy ngày tiếp thao, ban đêm hai người che giấu tung tích lén lút xem xét tình hình xung quanh trang.

Theo như Dung Thất đoán, vụ việc ở sơn trang Lạc Mai cuối cùng lại còn người sống, bọn chúng nhất định sẽ có hành động khác. Huống hồ dựa theo hành vi lén lút của bọn họ trước đây, nếu thực sự ra tay, hẳn sẽ thừa dịp đêm tối vắng người.

Hai người nấp một lúc lâu, đến tận khi bóng đêm nặng nề phủ xuống, phía bên kia vẫn yên tĩnh như mọi ngày.

Xem ra tối nay cũng không có thu hoạch gì, Tinh Hà thầm thở dài trong lòng.

Đột nhiên, phía bên cửa sơn trang xuất hiện hai cái bóng lén lén lút lút, mỗi người cầm một bó đuốc. Ánh sáng lúc mờ lúc tỏ chiếu rõ trên vai hai người nọ vác một bao tải lớn, đứng ngó nghiêng quanh quất ở cửa một lát rồi đi theo đường tắt xuống núi.

Bên này hai người còn đương nấp một góc liếc nhìn nhau một cái, rồi lặng im không tiếng động theo sau.

Mà hai người bên kia cũng chẳng hé răng, chỉ chúi đầu về phía trước chăm chú bước, mắt thấy đã sắp xuống núi, phía sau tự nhiên nhảy ra hai người, vững chãi đáp xuống trước mặt, làm hai người nọ sợ đến mức lùi hẳn về sau mấy bước.

"Đêm khuya thanh vắng, không biết nhị vị huynh đệ đây muốn đi đâu mà vội vàng vậy?"

"Ai ở bên đó?!"

Tinh Hà cảm thấy giọng nói này nghe quen quen, giờ đến gần, lại nhờ ánh lửa chiếu rõ gương mặt cả bốn người, mới phát hiện hóa ra trước mặt là hai tên xúi quẩy bị hạ độc ngày trước, nhớ không lầm thì là cái gì lão Nhị lão Tứ thì phải.

"Úi, hóa ra là người quen, hạnh ngộ hạnh ngộ." Dung Thất nói.

"Người quen? Ta có biết mày đếch đâu." Lão Nhị cảnh giác.

Cũng đúng, lúc gặp nhau hai người này còn đang sống dở chết dở lăn đùng dưới đất.

"Nghe nói hai vị từng đối đầu trực diện với người phái Tuyệt Thiên, còn có năng lực tìm đường sống trong chỗ chết dưới tay bọn chúng, thật sự làm ta kính nể đã lâu." Tinh Hà nói.

Dung Thất nghe vậy thì lén nhìn lướt qua cậu một cái, mặt hơi hơi mỉm cười.

Thằng nhóc thối, học nhanh quá nhỉ.

"Nhị ca, xem ra lão Đại đoán đúng rồi, quả nhiên là ả góa phụ kia hạ độc thủ."

Lão Nhị hừ một tiếng, thả cái túi trên vai xuống, "Xem ra hai vị biết rõ ngọn ngành, chẳng qua huynh đệ chúng ta với hai vị đây chưa từng có hiềm khích, không biết hà cớ làm sao lại theo dõi chúng ta?"

"Trùng hợp mà thôi, chúng ta du ngoạn qua nơi này, tình cờ thấy hai vị trong đêm, sợ không an toàn, chẳng biết hai vị mang nhiều hành lý thế này thì có gì quý giá không." Dung Thất tiến lên từng bước, rướn người nhìn, tỏ vẻ dạt dào hứng thú.

Lão Nhị lùi về sau hai bước, cười cười: "Này chả qua là vài loại hàng hóa dân dã huynh đệ ta lấy trên núi, mang về bán lấy tiền nuôi mẹ già với vợ con, hẳn là không có quan hệ gì với hai vị đây đâu."

"Mấy loại hàng hóa dân dã này thì sư phụ nhà ta khỏi phải bàn, chẳng bằng cứ bán lại cho chúng ta đi." Tinh Hà nói xong, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Hai vị không muốn cho chúng ta xem, chắc hẳn không phải chim trĩ thỏ rừng, mà là vật quý ở sâu trong núi, quan trọng là phài dùng mắt mình mà đánh giá, phải không sư phụ?" Tinh Hà còn nhìn sang Dung Thất, tựa như đang hỏi ý kiến của y.

Dung Thất nhìn thấy ánh mắt này của cậu, cũng lười đôi co với người ngoài, theo thói quen nói một câu: "Đắc tội."

Hai người kia cảm thấy không ổn lắm, chuẩn bị rút dao găm, ai ngờ trước mắt lóe lên một cái bóng, thoáng chốc đau sụn cả xương sườn, không đứng lên nổi. Mấy gã lưu manh sống tạm bợ hiểu nhất là biết thời biết thế, nhắm không thể động vào người trước mặt, bèn bụp một cái quỳ trên đất, thái độ lật như lật sách.

"Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân trên có mẹ già dưới có vợ dại con thơ, bất đắc dĩ mới phải làm những chuyện này thôi."

Tinh Hà mặc kệ bọn họ, đổ hết đồ đạc trong túi ra kiểm tra, bên trong là vàng bạc chi phiếu các thứ, còn có vài vị thuốc quý.

Xem ra chỉ là kẻ trộm bình thường, Tinh Hà nhìn Dung Thất lắc đầu.

"Vì sao các người lại muốn trộm đồ ở nơi này?" Tinh Hà hỏi.

"Đại hiệp tha mạng, chúng ta cũng vì cuộc sống túng quẫn quá. Trước đây có nghe người ta đồn sơn trang trên sườn núi qua một đêm đã vắng tanh không còn ai sinh sống, mới có suy nghĩ này trong đầu, đến xem có gì đáng giá không, mang về đổi mấy bát cháo nhạt phụng dưỡng mẹ già."

Tinh Hà nhìn dáng vẻ khóc như chết cha chết mẹ của bọn họ, không biết có mẹ già thật không, chỉ thấy có mùi tiền nên nổi lòng tham. Lại nghĩ lúc trước hai người này đúng là có lên núi làm vài việc, bèn hỏi: "Cái này tạm thời không bàn đến, hồi trước các ngươi đến sơn trang Lạc Mai có mục đích gì?"

"Cái này......" Hai tên trộm trao đổi ánh mắt, ấp úng nói: "Đại hiệp minh giám, lúc đó đúng thật là chúng ta lên núi chữa thương."

"Đúng vậy đúng vậy," Lão Tứ vội vàng phụ họa, "Chúng ta đến đây khám bệnh, khám bệnh... Mục gia nói tiền khám bọn họ lo tất, chúng ta cùng lắm, cùng lắm chỉ nghĩ nhân lúc đông người ngó xem có gì đáng tiền."

Dung Thất ngồi một bên nghe xong thì không nói gì, chỉ đi vòng quanh bọn họ một vòng, đoạn y ngồi xổm xuống nhìn hai người kia, rút con dao găm bên hông lão Nhị, động tác nhẹ nhàng giơ dao ném một cái đánh "tạch" một tiếng, rồi lại nhìn hai người họ cười cười.

Tiếng không lớn lắm, nhưng hai người kia nghe được đều nhoài người xuống dập đầu liên tục, "Đại hiệp tha mạng, ta nói, ta nói hết."

"Trước khi lên núi mấy ngày, đại ca còn đang đùa giỡn trong thành thì đột nhiên có một người xa lạ tới tìm chúng ta, muốn bọn ta giúp hắn mang một món đồ giấu trong sơn trang Lạc Mai. Nói đến lúc xong việc thì thưởng cho chúng ta khá nhiều bạc, đại ca thấy cũng không phải việc khó khăn gì bèn nhận lời."

"Ai là người tìm các ngươi?"

"Bọn ta chịu, chỉ thấy hắn được một lần, còn những lần khác đều là đại ca ta bàn chuyện với hắn, ta chỉ ấn tượng người này lúc nào cũng ăn mặc kín mít, trên đầu còn đội mũ có mạng sa, nhìn không rõ, chẳng qua nghe giọng thì là người trẻ tuổi."

"Hắn nhờ các ngươi giấu vật gì?"

"Cũng không phải đồ kỳ lạ quý hiếm gì, là một cái quạt bằng đồng đen, nhìn thoáng qua cũng thấy rỉ sét cả rồi."

"Hắn có nói thứ đó dùng để làm gì không?"

"Không, hắn chẳng nói gì, ta có hỏi đại ca, đại ca cũng bảo không biết, còn bảo chúng ta bớt xen vào việc của người khác, kiếm được tiền rồi cần gì quan tâm hắn dùng làm gì."

Dung Thất ừm một tiếng, "Chỉ vậy thôi à?"

"Đại hiệp, tiểu nhân nói câu nào cũng là thật, cái khác thì không biết, đại hiệp tha mạng cho!"

"Đúng vậy, đúng vậy, mong đại hiệp giơ cao đánh khẽ, chúng ta đã nói toàn bộ rồi!"

Bấy giờ Dung Thất mới đứng dậy, vỗ vỗ góc áo, đang chuyển bị nói tiếp, đột nhiên phía xa thấp thoáng vài tia sáng.

Hiển nhiên Tinh Hà cũng nhận ra, thốt lên "Không tốt!" rồi cả hai người đều thi triển khinh công lao đi.

Hướng có cháy đúng là sơn trang Lạc Mai, theo ánh lửa nhìn loáng thoáng vài dấu chân hỗn loạn mờ mờ, như là đang vất vả vác một tảng đá lớn, nhưng xa một chút lại không còn dấu vết.

"Chúng ta đã tới chậm." Tinh Hà ảo não.

"Cũng không tính là thất bại trong gang tấc." Dung Thất an ủi, "Ít nhất chứng minh được tồn tại một thủ phạm sau màn, kế tiếp kiểu gì hắn cũng hành động. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi đến lúc hắn giấu đầu lòi đuôi."

Tinh Hà do dự: "Theo lời hai người kia nói thì lòi ra thêm một người thần thần bí bí, chuyện sơn trang này không chừng càng ngày càng nghiêm trọng."

Dung Thất mỉm cười, ánh mắt lướt qua sơn trang, đôi mắt y sâu hơn cả bóng đêm đen kịt: "Anh hùng hội tụ, há lại chỉ là chuyện gói gọn trong cái sơn trang này."

Tinh Hà sờ má, nét mặt đăm chiêu.

Đêm đến, hai người trở lại nhà trọ, Tinh Hà rửa mặt rửa luôn cả cơn buồn ngủ, nằm trên giường bắt đầu tính tính toán toán.

Trơ mắt nhìn manh mối từ sơn trang Lạc Mai đứt đoạn, mặc dù đúng là tiến thêm một bước nhưng lại chả có tác dụng mấy. Một vị Thánh Hữu Thư đã khó tìm thì chớ, đừng nói cái người thần bí chả rõ mặt mũi nom thế nào kia, hay đúng là làm như sư phụ nói, chỉ có thể chờ.....

Nhắc đến sư phụ, Tinh Hà lại nhớ lúc y mượt mà khéo léo đối phó với hai người Chu Thanh, trong lòng không hiểu sao bắt đầu thấy bất an.

—— Đây là cuộc sống trước đây của người ư, sư phụ

—— Rốt cuộc người còn bao nhiêu bộ mặt nữa ta chưa từng được biết đây.

Tinh Hà nằm im không nhúc nhích, tâm trí không biết đã trôi đến nơi nào. Lâu thật lâu sau, cậu mới rúc đầu vào trong chăn, thở dài.

Bên kia Dung Thất nhớ tới vẻ Tinh Hà ý tại ngôn ngoại hôm nay, phản ứng của bên này cũng chả kém bên ấy là bao.

Đứa nhỏ này hôm nay phân nửa là rượu vào bị kích thích, nhớ đến chuyện ở sơn trang y vô tình nói dối cậu.

Dung Thất cười khanh khách, này mà khiêm tốn hiếu học cái gì, rõ là nổi tính nổi nết.

Đúng là ngạc nhiên thật.

Đồ đệ ngốc rõ là cả người gai góc, nhưng mềm mại lắm lắm, mỗi lần chọc cậu xù lông là ngứa ngáy cả lòng mề.

Dung Thất nghĩ, thôi thì cứ tìm một cơ hội mà dỗ dành đồ đệ thôi.

- ------------------------------------

Lời tác giả:

Dung Thất: quát mèo con.

Tinh Hà: huhu ~(╥╯^╰╥) (meme chó nhỏ lắc đầu đáng thương)

Nghe nói Trường Bội không cần update thường xuyên, có thật không vậy!!! ∑(゚Д゚ノ)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.