Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 2: Ân oán năm đó



Dịch giả: Phuongkta1

Không biết rốt cuộc do lời nói của thiếu niên, hay là trong giọng nói để lộ ra sự tự tin, làm cho Diệp Thừa Thai trong lòng sớm đã nảy sinh ý định giết người lại có chút sững sờ.

Lão cũng chậm rãi đứng lên, trong bóng tối nhìn thẳng con ngươi đen nhánh của thiếu niên kia, hai tay dần dần nắm lại, khí cơ mãnh liệt giống như cơn lũ bị chặn, ầm ầm tuôn ra.

"Hầu gia muốn giết ta?" Ánh mắt Từ Hàn híp lại, con mèo đen trên vai hắn lười biếng cuộn mình vào trong người, tựa như chưa hề cảm nhận được sát cơ tràn ngập trong đại điện này.

"Phu quân." Người vợ ở sau lưng kêu một tiếng, bà dù sao cũng xuất thân từ gia đình giàu có, những năm này cùng theo Diệp Thừa Thai, ngụp lặn quan trường, rốt cuộc cũng đã chứng kiến chút ít việc đời. Lúc này ánh nến trong đại điện dập tắt, bà dễ dàng đoán được chồng mình lúc này chỉ sợ đã có ý giết người, tất nhiên bà không biết vì sao chồng mình lại nổi lên ý định đó, nhưng rốt cuộc bà cảm thấy có chút không ổn.

Thế nhưng Diệp Thừa Thai lại không hề đáp lại lời kêu gọi của vợ mình.

Trong bóng tối, lão híp mắt, tựa như ánh mắt có thể xuyên qua cảnh ban đêm dày đặc, thấy rõ bộ dáng của thiếu niên kia.

Lão cũng không hề cảm nhận được một chút khí cơ ở trên người thiếu niên này, nói cách khác tu vi của thiếu niên này mạnh nhất cũng không quá Bảo Bình cảnh, tuổi tác như vậy, tu vi như vậy không thể coi là bình thường hay kiệt xuất, có thể dùng từ rối tinh rối mù để hình dung.

Còn nếu làm theo lời nói trong thư của Phu tử, để cho lão đặt toàn bộ Diệp gia trên người thiếu niên kia, Diệp Thừa Thai thực sự không thể làm được.

Nếu đặt ở mấy năm trước, lão vốn đã thất thế, ngược lại còn có thể đánh cược một lần, thế nhưng con gái của lão lúc này lại được Linh Lung Các coi trọng, mắt thấy có thể một bước lên trời, Diệp Thừa Thai mặc dù là hạng người không có thế lực, nhưng cũng không muốn bởi vì chính mình mà kéo chân sau con gái mình, thậm chí cho đưa tới mối họa sát thân cho Diệp gia.

Những năm này lão đã chịu nhiều đau khổ vì liên quan đến việc Mục Vương mưu nghịch, thật vất vả mới có khởi sắc như lúc này, thực sự không muốn mạo hiểm nữa.

"Phu tử có ân với ta, Diệp Thừa Thai ta không thể coi là anh hùng, nhưng lại không nghĩ làm người lấy oán trả ơn. Nếu như lúc này ngươi rời đi, ta sẽ coi như chưa bao giờ gặp ngươi, cũng chưa từng đọc được phong thư này." Diệp Thừa Thai trầm giọng nói, trong giọng nói có chút uy hiếp.

"Nếu như tại hạ không đi thì sao?" Từ Hàn cười khẽ hỏi, thần sắc bình thản ung dung, cũng không hề bởi vì thái độ hùng hổ dọa người của Diệp Thừa Thai mà lộ ra một chút bất mãn hay sợ hãi.

Vẻ giận dữ vào lúc đó rốt cuộc nổi lên trên đuôi lông mày Diệp Thừa Thai.

"Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?" Lão nói như vậy, một tay nhanh chóng hóa thành hình dáng móng vuốt, muốn vung về phía mặt Từ Hàn.

Tốc độ của lão cực nhanh, lực lượng của Thông U cảnh vào một khắc này bị lão thúc giục đến cực hạn, người vợ ở bên cạnh thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần lại, móng vuốt sắc bén của Diệp Thừa Thai hiển nhiên đã giết tới trước mặt Từ Hàn.

Đối mặt với một trảo lăng liệt sát cơ của Diệp Thừa Thai, Từ Hàn vẫn đứng ở nguyên chỗ, khóe miệng mỉm cười, không chút di động, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.

Mắt thấy cái móng vuốt sắc bén kia đã đến trước mặt, sau một khắc sẽ xé nát gương mặt Từ Hàn.

"Cha!" Ngoài phòng chợt truyền đến một tiếng gọi mềm mại.

Thân thể Diệp Thừa Thai chấn động, móng vuốt sắc bén đã đến trước mặt Từ Hàn lại nhanh chóng thu về, thân thể cũng theo đó lui về xa xa, ngay sau đó lão vung tay lên, ánh nến trong đại điện bị dập tắt lại sáng lên lần nữa, chiếu sáng rực rỡ phủ Ninh Quốc hầu.

Két...

Nương theo một tiếng khàn khẽ vang lên, cửa lớn bị người từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người mặc váy dài màu đỏ nhạt đi vào trong phòng.

"Cha, đêm hôm khuya khoắt như thế này, vì sao lại tắt ánh nến?" Bóng người kia hỏi như vậy.

Diệp Thừa Thai vừa mới còn đằng đằng sát khí lúc đối mặt với sự chất vấn của bóng người kia, trên mặt lập tức chồng chất lên nụ cười, lão vội nói gấp.

"Gió đêm hơi lớn, không nghĩ tới đã thổi tắt ánh nến."

"Thật ạ?" Bóng người kia nhíu mày, hiển nhiên có chút nghi ngờ lí do thoái thác của Diệp Thừa Thai, nàng quay đầu đưa mắt nhìn tình huống trong một phen, lại thấy sắc mặt mẹ ruột mình có chút trắng bệch, mà một bên còn có một vị thiếu niên bộ dáng kỳ quái đang đứng đấy, trên vai có một con mèo đen đang ngồi.

"Vị này là?" Nàng cẩn thận nhớ lại một lần, xác định trước đây mình chưa bao giờ thấy thiếu niên này, cho nên hỏi.

Từ Hàn vào lúc này cũng nhìn về phía bóng người kia.

Đó là một thiếu nữ, chải thành đuôi ngựa, sợi tóc đen rũ xuống ngang thắt lưng, lộ ra cái trán trơn bóng như ngọc, đôi mắt dưới lông mày giống như chứa làn thu thủy, cặp môi đỏ mọng đi cùng với hàm răng trắng tinh, lại thêm được tô điểm bằng một bộ váy dài màu hồng nhạt lộ ra cực kỳ xuất trần, thực sự là một mỹ nhân như từ trong tranh đi ra.

Đây chính là con gái của Diệp Thừa Thai, đệ tử thân truyền của trưởng lão Linh Lung Các -- Diệp Hồng Tiên.

"Đây là..." Diệp Thừa Thai nghe vậy chỉ vào Từ Hàn, muốn tìm lí do nào đó để thoái thác, nhưng dù sao trước đó một khắc vẫn còn hướng đao kiếm vào nhau, lúc này phải nghĩ ra chút nguyên do vẫn có chút khó khăn đối với Diệp Thừa Thai.

"Tại hạ Từ Hàn bái kiến tiểu thư." Từ Hàn lại cười cười, dường như đã quên chuyện đánh nhau phát sinh lúc nãy, hắn chắp tay nói với Diệp Hồng, thái độ cung kính, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh. "ta là hộ vệ mới được Hầu gia tuyển, sau này sẽ chịu trách nhiệm hộ tống tiểu thư tiến về Linh Lung Các."

"Ngươi!?" Diệp Thừa Thai vốn đã ôm lấy thái độ thù địch khi Từ Hàn bỗng nhiên xuất hiện, giờ phút này thấy hắn tự mình chủ trương như vậy, ăn nói bậy bạ trước mặt con gái nhà mình, phẫn nộ lập tức chạy lên não, đang muốn nói cái gì đó.

"Hộ vệ?" Diệp Hồng Tiên nghe vậy nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía cha mình, Diệp Thừa Thai cảm nhận được ánh mắt của con gái mình nên không thể không thu lại tức giận trong lòng.

Người làm cha như lão rốt cuộc cũng không muốn con gái mình rơi vào trong vũng nước đục của Đại Chu lúc này.

Đây là bản năng của lão, đương nhiên cũng là trách nhiệm của lão.

"Đúng vậy, chẳng qua Từ... Từ công tử chỉ là thí sinh, dùng ai cuối cùng còn cần phải khảo hạch một phen." Diệp Thừa Thai trầm giọng nói ra, tròn trịa, thực sự không để lại chỗ trống.

Trong lá thư này nói, vị thiếu niên trước mắt này là đồ đệ của Phu tử Thiên Sách Phủ, Phu tử để lại thư này chính là muốn Diệp Thừa Thai nghĩ biện pháp đưa hắn vào Linh Lung Các.

Diệp Hồng Tiên là đệ tử nhân truyền được trưởng lão Linh Lung Các lựa chọn, nếu muốn mang một hai người vào Linh Lung Các mặc dù không thể nói là dễ dàng, nhưng chắc chắn không có quá nhiều khó khăn.

Chỉ là chuyện này về sau...

Năm đó thánh thượng mật lệnh thủ tọa Trường Dạ Ty là Chúc Hiền lấy danh tiếng mưu nghịch diệt cả nhà Mục Vương Phủ, chỉ còn lại vị thế tử nhỏ không học vấn không nghề nghiệp kia đến nay không rõ tung tích. Người ngoài nghĩ là Hoàng Đế lo lắng Mục gia có được hai mươi vạn Mục Gia quân ở Kiếm Long Quan - Ký châu, nhưng Diệp Thừa Thai lại hiểu rất rõ, hoàng thượng thực sự kiêng kị chính là này tòa Thiên Sách Phủ đã phụ tá ba vị Đế vương Đại Chu, hiển nhiên đã thâm căn cố đế.

Diệt được Mục Vương Phủ, sẽ chém đứt một tay của Thiên Sách Phủ.

Từ đó về sau, Thiên Sách Phủ bị Trường Dạ Ti vốn được thánh thượng cố ý nâng đỡ chèn ép khắp nơi, hôm nay chỉ còn trên danh nghĩa, mà vị Phu tử đại nhân kia lại từ một năm trước đã không rõ tung tích.

Không nói đến rốt cuộc Phu tử còn sống hay đã chết, vốn lấy tính tình của y, nếu như lúc này lại đưa đồ đệ của y đến Trường An, vậy chắc chắn còn có mưu đồ nào đó được chuẩn bị ở sau, thậm chí có thể là bắt đầu cuộc phản kích của Thiên Sách Phủ đối với toàn bộ Trường Dạ Ty.

Diệp Thừa Thai tự hỏi mình không thể làm được kẻ ác hãm hại người trung lương, nhưng lại không muốn đi làm thứ nghĩa sĩ anh hùng chiến đấu kia.

Lão vô tình tham dự cuộc chiến giữa hai con quái vật khổng lồ, chỉ hy vọng bảo vệ nhà mình bình yên, mà lá thư này của Phu tử hiển nhiên là muốn kéo lão lên chiến xa của Thiên Sách Phủ, Diệp Thừa Thai đương nhiên không thể cam lòng.

Lão nghĩ trước tiên cần giấu giếm con gái mình, một lần nữa ra tay xử lý Từ Hàn.

Mặc dù lão sẽ không giết chết hắn như lời nói trước kia, nhưng ít ra cũng muốn xua đuổi đi.

"Hả?" Lời nói của Diệp Thừa Thai vừa mới ra khỏi miệng, Từ Hàn ở bên cạnh lông mày chợt nhíu lại, hắn quay đầu vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thừa Thai, dường như cực kỳ hoang mang hỏi: "không phải mới vừa rồi Hầu gia đã đồng ý với tại hạ sao? Hay là nội dung viết trong lá thư này vẫn chưa đủ rõ ràng, cần phải đưa cho tiểu thư xem qua?"

Câu hỏi nhìn như lơ đễnh của Từ Hàn lại khiến trái tim Diệp Thừa Thai đập mạnh một cú, sắc mặt lập tức khó coi vài phần.

Diệp Hồng Tiên từ nhỏ đã được đưa vào cửa Thiên Sách Phủ, được Phu tử giảng bài, lại rất thân cận với y, nếu để cho nàng biết được Từ Hàn là người Phu tử phái tới đấy, hiển nhiên sẽ không khước từ, đến lúc đó Diệp Thừa Thai sẽ khó có thể đùn đẩy trách nhiệm.

"Thư? Thư gì?"

Quả nhiên đúng như lo lắng của Diệp Thừa Thai, lời nói của Từ Hàn khơi gợi lên vẻ hiếu kỳ của Diệp Hồng Tiên, nàng quay đầu nghi ngờ nhìn cha mình, lên tiếng hỏi. Nàng vốn cũng không phải là kẻ ngu dốt, từ khi đi vào nàng đã cảm nhận được bầu không khí trong điện lớn nhìn như vui vẻ thực ra lại cực kỳ quỷ dị, chỉ là không thể hiểu được, giờ phút này nghe Từ Hàn nói như vậy, đương nhiên nghi ngờ trong lòng nặng thêm vài phần.

"A... là... là thư giới thiệu của người bạn cũ..." Diệp Thừa Thai có chút bối rối khi đối mặt với nghi vấn của Diệp Hồng Tiên, lão đưa mắt nhìn thoáng qua Từ Hàn, thấy trong mắt hắn mang theo một ý chế nhạo giống như cười mà không phải cười, biết rõ giờ phút này lão đâm lao thì phải theo lao."cha chỉ sợ Hồng Tiên con không hài lòng, cho nên vẫn chưa đồng ý."

"Thật ạ?" Diệp Hồng Tiên nửa tin nửa ngờ chuyển con mắt liếc nhìn Từ Hàn, nhưng chỉ cảm thấy thiếu niên này có chút quái dị, lại không thể tìm ra bất cứ tật xấu nào, nếu như được bạn cũ của cha mình giới thiệu, nàng cũng không hề để ở trong lòng, thuận miệng nói ra: "vậy để hắn đi là được."

Diệp Thừa Thai nghe vậy sắc mặt lập tức càng khó coi, đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng Từ Hàn vào lúc đó lại chắp tay, cười nói: "tiểu nhân tạ ơn tiểu thư."

"Ừ." Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, liền thu hồi ánh mắt của mình.

"Hôm nay đi dạo cùng công chúa muội muội hơi lâu, có chút mệt mỏi, con gái xin lui về phòng nghỉ ngơi." Nàng nói như vậy, lại thi lễ với cha mẹ mình một cái, liền dịu dàng lui ra.

Lúc này, trong điện lớn chỉ còn lại có Từ Hàn cùng vợ chồng Diệp Thừa Thai.

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên lạnh lẽo thêm vài phần, ánh mắt Diệp Thừa Thai nhìn về phía Từ Hàn hiện lên sát cơ đậm đặc, hầu như ngưng tụ thành thực chất trong không khí, vọt về phía Từ Hàn.

Người vợ ở một bên cũng lo lắng nhìn chồng mình, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu như cũ.

"Tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng Diệp Thừa Thai ta dễ bắt nạt?" Những lời này được lão cắn chữ rất nặng, giống như phun ra từ trong kẽ răng lão, hiển nhiên vị Ninh Quốc hầu này đã chuẩn bị nổi giận.

"Hầu gia còn muốn giết ta?" Từ Hàn lại vẫn giữ nguyên thái độ như trước kia, không giận không thích, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thái độ bình tĩnh này khó tránh khỏi khiến lửa giận trong lòng Diệp Thừa Thai bùng nổ.

Ngay lúc lão không thể giữ vững bản thân, muốn ra tay một lần nữa.

"Hầu gia thực sự cho rằng chuyến đi lần này của tiểu thư sẽ thuận buồm xuôi gió sao?" Thanh tuyến của Từ Hàn vào lúc đó vang lên một lần nữa.

"Chúc Hiền thật sự sẽ để mặc tiểu thư đi tới Linh Lung Các, chờ một ngày nào đó nàng học nghệ thành tài trở về bình an giải tội cho phu nhân?"

Ánh mắt Từ Hàn vào lúc đó bắt đầu híp lại, ánh mắt của hắn vượt qua Diệp Thừa Thai đằng đằng sát khí trước người mình, nhìn về phía người phụ nữ phía sau lưng lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.