Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 65: Trần Huyền Cơ



Dịch: phuongkta1

"Tiểu tử này có cổ quái." Nam nhân ở xa xa nhìn chằm chằm vào thiếu niên đè thân thể cực lớn của Giao Long ở dưới thân thể, trong mắt hào quang lập loè.

Long khí kia là đồ vật cường đại ra sao, nó không thể là vật mà chân khí hay chân nguyên có thể sánh với, dù chỉ một chút xíu Long khí nhập vào cơ thể, ngay cả tu sĩ Đại Diễn cảnh muốn hóa giải cũng phải hao phí thật lớn khí lực.

Nam nhân cách rất xa, không thể cảm nhận chuẩn xác được Từ Hàn rốt cuộc đã thừa nhận Long khí khổng lồ cỡ nào.

Nhưng gã theo bản năng cho rằng Giao Long quý trọng Long khí trong cơ thể, cho dù đến tình cảnh này cũng sẽ không phóng thích quá nhiều Long khí chống lại Từ Hàn. Gã không hề nghĩ tới Từ Hàn có thể hấp thu thứ gọi là Long khí, chỉ cho rằng bên trong thân thể hắn có chỗ khác biệt so với người thường, cho nên có thể tạm thời đối kháng một chút Long khí.

"Bệ hạ, chúng ta" Lão giả bên cạnh hiển nhiên không nhìn ra nhiều đồ vật như vậy, trong cơ thể lão không có Long khí, đương nhiên không thể cảm nhận được, chẳng qua lão cảm thấy đám người Từ Hàn hiện tại đã nguy ở sớm tối, nếu không ra tay, chỉ sợ...

"Đi đi, là thời điểm ra tay. Dù sao Thương Hải Lưu năm đó có ân với ta, hạt giống y lưu lại, rốt cuộc vẫn phải cứu lấy một lần." Nam nhân khẽ gật đầu, khí thế quanh người đẩy ra, liền muốn ra tay.

Chích!

Nhưng cùng lúc đó, phía chân trời phương xa đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh cao vút.

Một cái điểm sáng trắng như tuyết sáng lên trong không trung đêm tối lờ mờ, tia sáng kia cực kỳ chói mắt, trong thoáng chốc che lấp ngôi sao trên bầu trời.

Nam nhân đang muốn ra tay chợt sững sờ, khóe miệng lập tức trồi lên một nụ cười khổ.

"Xem ra, chuyện cứu người ngày hôm nay không tới phiên hai ta rồi." Gã lắc đầu nói, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào điểm sáng đang sáng dần lên phía chân trời.

...

Đám người Phương Tử Ngư nghiễm nhiên giết đến trước mặt Giao Long.

Mà Từ Hàn lúc này cũng đã đến cực hạn, Long khí trong cơ thể hắn thực sự nhiều đến mức hắn khó có thể khống chế được, thân thể của hắn cũng do đó mà có chút bành trướng ra, toàn thân nhìn qua cực kỳ quỷ dị, giống như sau một giây sẽ bạo thể mà chết.

Lục phủ ngũ tạng truyền đến đau đớn cực lớn, hắn khó có thể kiềm chế chính mình, thế cho nên cánh tay phải thúc giục Yêu khí cũng có chút run rẩy. Mà Giao Long đã chờ đợi lâu vào thời khắc này cuối cùng tìm được cơ hội, Yêu khí quanh người nó lại tiếp tục tuôn ra, thân thể cao lớn đột nhiên vùng dậy, mà Từ Hàn ngay lúc Giao Long vùng dậy bị nó hung hăng vứt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp quăng xuống đất.

Hắn gian nan muốn đứng người lên, nhưng Long khí trong cơ thể vẫn còn bốc ra, khiến hắn gần như đánh mất khống chế với thân thể của mình

Rống!

Giao Long một lần nữa thoát khốn chợt gầm lên giận dữ.

Nó rất phẫn nộ.

Phẫn nộ trước đó chưa từng có.

Một con sâu cái kiến, vậy mà khiến nó tổn thất ba thành Long khí mới có thể thoát hiểm.

Mà lúc đó, đám người Phương Tử Ngư cũng vừa kịp giết đến trước mặt nó, cơn giận dữ của nó cuối cùng tìm được chỗ phát tiết, thân thể cực lớn chợt hạ xuống, uy áp của Long Tộc lập tức đẩy ra, một cỗ năng lượng màu đỏ đáng sợ lại tiếp tục được nó tụ tập ở trong miêng.

Nó muốn đuổi giết những con sâu cái kiến ở trước mặt, từ thân thể đến linh phách đều mai một!

Gần như chỉ trong nháy mắt, năng lượng màu đỏ sậm kia đã tập hợp trong trong miệng đó, sau đó kèm theo tiếng gào rú dữ tợn, vật kia liền hóa thành một đường sáng đánh tới đám người Phương Tử Ngư.

"Cẩn thận!" Từ Hàn ở bên thấy thế, cao giọng quát, nhưng cuối cùng vẫn trễ.

Quả cầu do năng lượng màu đỏ sậm kia hóa thành cầu tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã tới trước mặt đám người Phương Tử Ngư, mắt thấy sẽ nhấn chìm mọi người trong đó.

Chích!

Lúc này, thế giới lờ mờ chợt vang tiến một tiếng kiếm minh.

Thanh âm kia cực kỳ cao vút, tựa như chuông thần nơi mộ cổ, chấn nhiếp thiên địa.

Rồi sau đó trên không trung phía chân trời sáng lên một cái điểm sáng, thoáng chốc điểm sáng kia đã nhanh chóng tới, như sao băng rơi xuống đất hung hăng đâm vào quả cầu màu đỏ đang giết về phía mọi người.

Oanh!

Hai thứ này vừa mới đụng vào nhau, một tiếng nổ tung thật lớn vang lên, quả cầu màu đỏ dưới sự trùng kích của ánh sáng trắng bị đánh thành hư vô.

Lực đẩy cực lớn sinh ra khi hai thứ đó chạm vào nhau, khiến mọi người vội vàng né tránh.

Sau mấy hơi thở, chờ bụi bặm tản đi, mọi người mới đưa mắt nhìn lại, đã thấy trên mặt đất quả cầu màu đỏ đánh tới, lúc này đang cắm một thanh kiếm.

Một thanh kiếm nhìn qua rất là bình thường.

Thân kiếm trắng như tuyết, chuôi kiếm rất cổ xưa, trừ hai điều này thì không có hoa văn trang sức.

Nhưng hiện tại thanh kiếm kia lặng im cắm trên mặt đất, lại mang theo cỗ khó có thể nói nên lời.

Nó giống như một vị quân vương, quan sát chúng sinh trong năm tháng điên cuồng trôi qua.

Mặc dù mũi nhọn đã xuống đất, nhưng lại cao cao tại thượng.

Dị biến như vậy hiển nhiên vượt xa dự liệu của mọi người, mà khi đám người Từ Hàn vẫn còn ngây người, thì sắc mặt Phương Tử Ngư vào lúc đó lại trở nên vui vẻ, không còn vẻ kiên quyết trước khi chịu chết. Cô tiến lên một bước, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa vội vàng nhìn về bốn phía, cao giọng hô: "họ Trần kia, ngươi tới rồi "

Họ Trần

Trên đời này hiển nhiên có rất nhiều người họ Trần, nhưng có thể được Phương Tử Ngư xưng hô như vậy, đưa mắt nhìn toàn thiên hạ lại chỉ có một người.

Học trò đứng đầu Trọng Củ Phong của Linh Lung Các -- Trần Huyền Cơ!

Dường như vì đáp lại Phương Tử Ngư, khi thanh âm của cô vừa mới rơi xuống.

Bóng hình một người mặc áo trắng chậm rãi từ phía chân trời rơi xuống, vững vàng đứng ở trên chuôi trường kiếm kia.

"Họ Trần kia, ngươi cuối cùng cũng cam lòng xuất quan!" Chờ bóng người kia rơi xuống, sắc mặt vui mừng trên gương mặt Phương Tử Ngư rốt cuộc không thể che lấp, cô hô lớn với bóng người kia.

"Ừ. Để cho ngươi chờ lâu." Bóng người kia quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt rất bình thường, mới chỉ hai mươi tuổi, không quá sắc bén sắc sảo, không hề có vẻ thô bạo hay là quái đản. Dường như ngoại trừ tóc trắng trên đầu được gã chải vuốt vô cùng chỉnh tề, người nam nhân trước mắt này cũng không có chỗ đặc biệt nào.

Bề ngoài gã giống như đứa bé nhà bên, tiểu nhị trong quán rượu, hoặc là người qua đường không cẩn thận đụng vào trên đường phố ngày nào đó.

Gã có thể là bất cứ kẻ nào.

Nhưng không phải là học trò đứng đầu trên Trọng Củ Phong Linh Lung Các.

Càng không phải là Trần Huyền Cơ, người được Phương Tử Ngư tâm tâm niệm niệm.

"Không có việc gì." Phương Tử Ngư híp mắt nở nụ cười.

Cô cười thật ngọt ngào, cũng rất đặc biệt.

Giống như hoa đào trong gió xuân tháng ba, tươi đẹp như lửa bùng, thanh nhu như ôn ngọc.

Từ Hàn rất ít khi nhìn thấy Phương Tử Ngư cười như vậy, hắn thầm suy nghĩ thế gian này chỉ sợ chỉ có khoai lang nướng đến vàng óng ánh và nam tử trước mặt, mới có thể làm cho Phương Tử Ngư cười như vậy.

Rống!

Giao Long mấy lần giết tới nhưng bị người ngăn lại, trong đầu nó càng trở nên điên cuồng, nó phát ra một tiếng gào rú rung trời, thân thể dài trăm trượng cuồn cuộn ở phía chân trời, Yêu khí quanh người nó vẫn còn như thủy triều tuôn ra, phía chân trời lờ mờ tầng mây cuồn cuộn, nuốt vào Lôi Xà màu đỏ sậm, cảm giác áp bách cực lớn từ trong cơ thể nó tiết ra khiến cho mọi người không thở nổi.

Trần Huyền Cơ khẽ gật đầu, "kế tiếp liền giao cho ta đi."

Gã nhẹ nhàng nói, thanh tuyến nhu hòa, giống như tướng mạo bình thường của gã vậy.

Sau đó chân gã điểm nhẹ vào chuôi thanh kiếm kia, thân thể bỗng nhiên bay lên, trường kiếm trên mặt đất vào một khắc này như có linh tính, phát ra một tiếng thanh minh rồi bay vào trong tay gã.

Gã cúi đầu cầm kiếm, bay bổng bên trên không trung, mặt hướng Giao Long.

Vào một khắc này rất nhiều kiếm ý tuôn ra từ trong cơ thể của gã, kiếm ý kia phảng phất giống như sông lớn đi về hướng đông, bành trướng mãnh liệt, liên miên không dứt.

Gã đứng thẳng người, kiếm cùng người trong khoảnh khắc này gần như hòa làm một thể, gã cũng là kiếm, kiếm cũng là gã.

Lúc này con Giao Long kia dường như cũng ý thức được bóng người trước mặt mình khó chơi, nó tiếp tục phát ra một tiếng gầm thét, cả thân thể liền hóa thành một tia chớp đen kịt, cuốn theo vạn quân Lôi Đình, đánh tới bóng người màu trắng kia.

Đôi mắt Trần Huyền Cơ nhíu lại, một đường kiếm quang hiện lên trong mắt.

Môi của gã khẽ mở, phun ra một sắc lệnh.

Thanh tuyến vẫn nhu hòa như trước, nhưng trong nhu hòa lại mang theo rầm rộ.

Phảng phất giống như lưỡi mác trảm kỵ binh, quân vương nhìn chúng sinh.

Gã nói.

"Kiếm ra phúc Sơn Hà, nhật nguyệt chiếu Đan Thanh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.