Qua năm sau, Tam lão gia quả nhiên có động tĩnh, bẩm báo với Hình thị muốn nâng Hàm Hương thành thiếp hầu. Hình thị vốn dĩ mặc kệ những chuyện này, bất quá chủ mẫu tam phòng Tôn thị lại phản ứng thập phần kịch liệt. Thật ra cũng không phải không chịu, chỉ là thái độ cực kỳ không tốt, Hàm Hương còn chưa qua cửa đã nghe đồn bị Tôn thị đánh vào bàn tay, bất quá nghe nói Tam lão gia đối xử với Hàm Hương vẫn thật không tệ.
Lúc này Hàm Hương đang quỳ gối trong phòng khách ở chủ viện của nhị phòng, Vân thị ngồi một bên, Tạ Cận đứng ở trước vị trí chủ vị. Vân thị nhìn Hàm Hương thở dài, Tạ Cận khoanh tay đi dạo vài bước, Tạ Hộ nghe tin chạy tới, mặc kệ nói thế nào thì Hàm Hương cũng từ trong viện của nàng đi ra.
Hành lễ với Tạ Cận và Vân thị xong, Tạ Hộ liền đứng sau Vân thị đánh giá Hàm Hương. Một nha đầu mỹ mạo thẳng lưng quỳ gối nơi đó, dung mạo đích xác xuất sắc, thanh thuần mà diễm lệ, khó trách sẽ làm kẻ "lưu luyến bụi hoa" như Tam lão gia động tâm tư.
Tạ Cận dừng lại bước chân nói với Hàm Hương: “Hôm nay Tam gia tới tìm ta muốn ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Hàm Hương trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, cũng không có biểu tình dư thừa gì, úp hai bàn tay lên nhau dập đầu nói: “Nô tỳ nghe theo lão gia và phu nhân phân phó."
Tạ Cận trầm ngâm: “Nếu vậy thì ngươi cứ đi. Phu nhân còn định dặn dò gì không?”
Vân thị lắc đầu, nhìn thoáng qua Tạ Hộ, Tạ Hộ cũng lắc đầu, vì thế Vân thị lên tiếng: “Không có gì muốn dặn dò. Dù sao cũng là nha đầu từ nhị phòng đi ra, của hồi môn ta sẽ cho một phần, cô nương cho một phần. Tuy nói là đi làm thiếp, nhưng sau này nếu ngươi gặp chuyện khó khăn, có thể quay lại tìm ta.”
Hàm Hương nghe Vân thị nghiêm túc nói xong lại dập đầu tạ ơn. Tuy rằng Vân thị nói chỉ là lời khách sáo bình thường, nhưng vào lúc này mà chủ nhân còn có thể đối với nha hoàn nói ra lời khách sáo, cũng chỉ có Vân thị với tính tình dịu dàng mới làm mà thôi.
Sau khi dập đầu xong, ánh mắt Hàm Hương liếc nhanh về phía Tạ Hộ, thấy cô nương mặt vô biểu tình nhìn mình, Hàm Hương lại vội vàng liễm hạ ánh mắt. Hàm Hương lại dập đầu bái biệt với Tạ Cận và Vân thị, sau đó dẫn theo nha hoàn được tam phòng phái tới hầu hạ lui xuống, chờ mười ngày sau Tam lão gia phái cỗ kiệu hồng tới nhị phòng lãnh người, đi một vòng trong phủ liền tính là nạp thiếp.
Hàm Hương đi rồi Tạ Hộ cũng không ở lâu, ra khỏi chủ viện trở về Tốn phương cư. Sau khi bước vào trong phòng, Tạ Hộ liền ở bên tai Hoa Ý nói nhỏ vài câu, Hoa Ý kinh ngạc nhìn nàng, sau đó liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Mười ngày sau, quả thực Tam lão gia đưa kiệu hồng đến đón Hàm Hương. Sáng sớm tam phòng đã phái tỳ nữ đến trang điểm và thay hỉ phục cho nàng ta. Vân thị cũng không quên cho nàng ta một phần của hồi môn, Tạ Hộ cũng không keo kiệt, ngay sau đó cho một phần. Hàm Hương cứ vậy mà ngồi kiệu hoa ở trong phủ dạo qua một vòng rồi được nâng vào tam phòng. Có thể thấy Tam lão gia rất là yêu thích nàng ta, đêm đầu tiên thiếp thị nhập môn không ở trong phòng Hàm Hương nhưng những đêm sau đó chưa từng đi qua nơi khác.
Tạ gia Tam lão gia từ trước đến nay là loại người háo sắc, trong phủ vốn đã có ba thiếp thị vậy mà bên ngoài còn có thêm hai ngoại thất. Tam lão gia thuộc loại "Thỏ không ăn cỏ gần hang" cho nên chỉ muốn nạp vào nữ nhân bên ngoài, thiếp thị giống như Hàm Hương xuất thân nha hoàn trong phủ là trường hợp độc nhất, hơn nữa Hàm Hương lại còn là nha hoàn của nhị phòng, bởi vậy có thể thấy được Tam lão gia đối với nàng ta cũng coi như có thưởng thức.
Hàm Hương là người thông minh, sau khi vào cửa tam phòng liền lập một bàn thờ Phật ở tiểu viện của nàng ta. Ngày thường không có việc gì cũng không ra khỏi cửa, cứ quỳ gối trước bàn thờ tụng kinh niệm Phật, nói là cầu cho các lão gia và phu nhân trong phủ được bình an an khang. Nàng ta cũng không đến trước mặt Tam phu nhân lắc lư, chỉ tới buổi tối Tam lão gia thường xuyên đến viện nàng ta mà thôi. Tam phu nhân nhận thấy nàng ta từ thân phận nha hoàn bò lên làm thiếp thị cũng coi như là kẻ tâm cơ dày, nhưng cũng không cố tình đi "bới lông tìm vết". Không giống những thiếp thị khác nhập phủ, Tam phu nhân hoàn toàn mặc kệ Hàm Hương. Nguyên nhân phó mặc thì mọi người đều hiểu, Hàm Hương vào cửa thật ra cũng coi như giúp Tam phu nhân Tôn thị giải quyết một chút phiền toái: Trước khi nạp Hàm Hương thì Tam lão gia độc sủng một thiếp thị ở Phiêu Hương viện suốt nửa năm, linh hồn nhỏ bé của Tam lão gia dường như bị bên kia câu lấy, vào rồi thì không thể thoát ra; sau khi Hàm Hương vào cửa liền phá vỡ phần độc sủng này, mặc kệ nói như thế nào thì Tam phu nhân vẫn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
***
Đảo mắt đã đến mùng năm tháng năm, mùa lá trúc xanh mởn.
Vài ngày trước Tạ Tân truyền đến tin vui, sinh hạ một tiểu tử nặng bảy cân tám, mẫu tử bình an. Mấy ngày nay Vân thị đến ngụ tại Hách gia để chăm sóc Tạ Tân ở cữ.
Tạ Hộ vốn cũng muốn qua ở nhưng bị Vân thị ngăn trở, nói nàng là một tiểu cô nương chưa xuất giá sao có thể cứ chạy đến nhà của tỷ tỷ, huống chi hiện giờ Hách gia bận rộn, đâu có rảnh để tiếp đón nàng.
Vì thế Tạ Hộ bị lưu lại trong Hầu phủ. Tạ Cận suốt ngày bận việc ở Lại Bộ, Tạ Thiều cũng hối hả ngược xuôi. Kinh doanh của tửu lầu càng ngày càng tốt, Đa Bảo các ở Dương Châu lại càng tốt hơn, mỗi tháng Tạ Hộ đều có thể được chia hoa hồng không dưới ba ngàn lượng từ hai nơi này. Hiện tại Tạ Hộ thật sự đã trở thành một tiểu phú bà.
Tạ Thiều còn tính khai trương thêm một Đa Bảo các ở kinh thành. Sau một năm khai trương, trang sức xuất phẩm của Đa Bảo các ở Dương Châu đã sớm lan tràn đi khắp mọi nơi, nghiễm nhiên trở thành một thương hiệu nổi tiếng trong giới trang sức, ngẫu nhiên Tạ Hộ theo Vân thị ra cửa làm khách cũng có thể nghe được các tiểu thư khen ngợi trang sức của Đa Bảo các, cũng khó trách Tạ Thiều nảy sinh tâm tư khuếch trương.
Đầu tháng sáu là sinh thần lão phu nhân của Bình Định Hầu phủ, các phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ đều phải đến chúc thọ.
Hiện giờ trong tay Vân thị cũng có chút tiền. Mỗi tháng Tạ Thiều đều đưa Vân thị một khoảng tiền lời, tuy rằng không nhiều như của huynh muội bọn họ, nhưng mỗi tháng không bao giờ ít hơn một ngàn lượng.
Tạ Hộ đương nhiên biết nguyên nhân Tạ Thiều làm như vậy. Hiện giờ Tạ Cận đang dấn thân vào quan trường, chỗ cần phải dùng tiền khẳng định rất nhiều, nếu chỉ dựa vào khoảng chi phí hàng tháng Hầu phủ phân phát thì căn bản không đủ xã giao. Nhưng nếu muốn Tạ Cận chấp nhận việc Tạ Thiều làm kinh doanh để kiếm tiền thì sợ cũng phải phí một phen miệng lưỡi, vì thế Tạ Thiều dứt khoát dùng phương thức này đưa qua Vân thị, mà Vân thị đối với Tạ Cận là yêu quý đến tận đáy lòng, sẽ không bao giờ giấu làm của riêng.
Trong tay có tiền làm cho Vân thị cũng tự tin hơn, huống chi hiện giờ bà cũng là phu nhân của quan tứ phẩm, tuy chưa được sắc phong cáo mệnh dựa vào cấp bậc tam phẩm của phu quân, nhưng lúc này Tạ Cận giống như một con hắc mã hung mãnh nửa đường xông ra, chỉ ngắn ngủn một năm mà đã thăng làm Lại Bộ Tư chính, chưởng quản một bộ phận, ai cũng nhìn ra được sau này ông sẽ còn thăng tiến, phải biết rằng chỉ cần thăng thêm một bậc là phu nhân của ông sẽ có thể "ăn theo" thành Cáo mệnh phu nhân tam phẩm.
Một đám phu nhân nhà quan trong kinh thành đều vô cùng tinh ranh, ở nhà còn được các lão gia phân tích tình thế hiện tại trên quan trường, khiến cho phu nhân nhà mình trong khi đi ngoại giao "cạp váy" có thể lưu tâm nhiều hơn -- người nào nên mượn sức, người nào nên nịnh hót, người nào không cần để ý tới. Vì thế trong vòng xã giao, Vân thị lập tức từ cấp bậc "Không cần để ý tới" được tăng lên thành "Có thể kết giao", bất quá bẩm sinh Vân thị đối với loại chuyện này không mẫn cảm, chỉ cảm thấy dạo này ra cửa mọi người dường như nhiệt tình hơn với mình.
Vân thị vừa xuất hiện đã bị vài quan phu nhân lôi kéo đi đánh bài. Tạ Hộ trước đây còn có thể đi theo Tạ Tân hóng chuyện, hiện giờ Tạ Tân đã xuất giá, tỷ phu còn chưa lên tới cấp bậc được mời vào vòng xã giao quyền quý, cho nên Tạ Tân đương nhiên không thể cùng nàng ra cửa. Nhớ tới vụ này Tạ Hộ liền cảm thấy có chút rầu rĩ, quả thực nữ nhân gả cho người chính là bất tiện như vậy, đối với mẫu gia biến thành khuê nữ đã gả ra ngoài, trước đây có thể cùng nhau làm mọi chuyện nhưng hiện tại lại không thể.
Tạ Hộ rốt cuộc cũng không phải thật sự là hài tử mười ba tuổi, nàng cũng từng nghĩ tới đời này không biết mình phải gởi thân vào nhà nào? Tạ Hộ không hề cảm thấy thật hứng thú gả vào môn phiệt thế gia, nàng nghĩ đợi thêm chút thời gian nữa phải thủ thỉ với Vân thị một chút, nói sao để cha cũng tìm cho nàng một hộ giống nhà tỷ phu Hách Phong, không cầu đối phương phải đối đãi với mình thật tốt y như tỷ phu đối với tỷ tỷ, chỉ cần gia đình hòa thuận thì sống chung cũng dễ dàng hơn một chút. Tạ Hộ không cầu cao gả, chỉ cầu gả sao cho tương đối thư thái một chút, sau đó hạ sinh một hai hài tử, cứ thế mà bình bình đạm đạm thoải mái dễ chịu trôi qua cả đời này vậy là đủ rồi.
“Ngũ cô nương, sao lại ở đây một mình vậy? Tam cô nương và Tứ cô nương trong phủ đang cùng mọi người chơi đùa ở nhà thuỷ tạ bên kia. Ngũ cô nương cũng đến chơi đi!”
Tạ Hộ vốn đang tính tìm một chỗ an tĩnh đọc sách, không ngờ mới ra hoa viên liền nghe thấy một nữ tử kêu nàng, quay đầu nhìn lại hóa ra là Tiểu Quận chúa của Vinh An Quận Vương gia, Phó Song, năm nay mười bốn tuổi, là thứ nữ, nghe nói thân mẫu là một vũ cơ, địa vị của thân mẫu trong phủ không cao ngay cả thân phận thiếp thất cũng không bằng. Bởi vậy vị Tiểu Quận chúa này trên người không có ngạo khí của cô nương xuất thân Quận vương phủ, ngược lại đối với ai cũng khách khách khí khí. Nàng ta cũng ở trong số các vị cô nương trước đây Tạ Hộ theo Tạ Tân tiếp xúc, hôm ở Định Quốc Công phủ Tạ Hộ cũng đã nói chuyện với nàng ta.
Tạ Hộ tiến lên hành lễ được Phó Song vội vàng ngăn lại, tính tình Phó Song tương đối hoạt bát, không câu nệ lập tức cặp tay Tạ Hộ. Một năm nay Tạ Hộ đã cao lên rất nhiều, tuy rằng nhỏ hơn Phó Song một tuổi, nhưng là vóc dáng cũng không hề thua kém, hai người đứng cạnh nhau không thấy chiều cao cách biệt.
Phó Song ngọt ngào cười với Tạ Hộ, sau đó liền lôi kéo Tạ Hộ hướng về chỗ nhà thuỷ tạ đi đến.
Quả nhiên còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của các cô nương. Mặc kệ thân phận của Phó Song ở Quận vương phủ cao hay thấp thì cũng là xuất thận từ Quận vương phủ, chúng cô nương ít nhiều vẫn có điểm coi trọng nàng ta, thấy Phó Song tới có cô nương đứng dậy nhường chỗ. Tạ Hộ không muốn nhập bọn nên tới ngồi trên lan can dày rộng, nhìn mặt hồ sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh nắng thật diễm lệ.
Tạ Hành và Tạ Ngọc ngồi ở bàn giữa nhà thủy tạ, Thượng Thư lệnh gia Lý tiểu thư ngồi cùng các nàng, bốn năm cô nương chuyện trò vui vẻ. Đám Tạ Hành nhìn thấy Tạ Hộ cũng không chào hỏi, chúng cô nương đều biết mấy phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ cũng không hòa thuận, mà Thượng Thư lệnh gia Lý tiểu thư càng có ‘thâm cừu đại hận’ với Tạ Hộ, đương nhiên sẽ không tiến đến cùng Tạ Hộ bắt chuyện. Chúng nữ thấy vậy trong lòng cũng thầm hiểu, nguyện ý kết giao với đám Tạ Hành và Tạ Ngọc, quyết định không tới nói chuyện với Tạ Hộ, chỉ có Phó Song một lát sau sai nha hoàn tới đưa Tạ Hộ chút điểm tâm kêu nàng chọn.
“Không ngờ Lý tỷ tỷ nhanh như vậy đã đính hôn, đúng là nữ nhi nhà Thượng Thư lệnh có khác, chưa nói đến dòng dõi của Quận vương phủ cao bao nhiêu, chỉ cần nhắc đến Tiểu Quận vương cũng là tài cao bát đẩu nhân phẩm xuất chúng, Lý tỷ tỷ thật là có phúc.”
Đầu năm nay Lý tiểu thư đính hôn với đích tam tử của Vinh An Quận vương phủ Phó Thanh, tháng mười sẽ xuất giá.
“Còn không phải là có phúc sao? Hiện giờ Phó tỷ tỷ có thể xem như tiểu cô của Lý tỷ tỷ rồi.”
Lên tiếng chính là một tiểu cô nương thiên chân vô tà, trên đầu buộc hai chỏm tóc, khuôn mặt tròn tròn, trừ lúc nói chuyện thì thời gian còn lại trong miệng đều đang ăn chút gì.
Lý tiểu thư nhìn thoáng qua Phó Song, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường không nói gì. Tạ Ngọc thấy nàng ta thần sắc không tốt bèn "vuốt đuôi" nói một câu: “Ôi chao, tiểu cô thì có sao đâu chứ! Quận vương phủ lớn vô cùng, lúc trước ta có theo mẫu thân đi tới thăm rồi, thấy chủ viện ở phía đông, tiểu viện của cơ thiếp ở phía tây, Quận vương phủ lớn như vậy, chỉ sợ ở đó một vài năm cũng không nhất định có thể gặp mặt.”
Tạ Ngọc vừa nói xong thì mặt Phó Song rõ ràng cứng lại, còn Lý tiểu thư thì vẻ mặt kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng. Mọi người sao có thể nghe không hiểu, Tạ Ngọc đây là thay Lý tiểu thư đánh vào thể diện của Phó Song, bởi vì ai cũng biết thân mẫu Phó Song xuất thân vũ cơ ngay cả thiếp thị cũng không bằng, hiện giờ nói vậy còn không phải đang cười nhạo thân phận danh không chính ngôn không thuận của Phó Song sao?
Tạ Hộ lắc lắc đầu, vô cùng phản cảm đối với loại tính tình "dẫm thấp nâng cao" của Tạ Ngọc.
May mắn cũng có cô nương hiểu chuyện, thấy Phó Song bị mất mặt liền lập tức đổi đề tài, nói với Tạ Hành: “Đúng rồi, nghe nói Hành tỷ nhi mới có được một cây tiêu, nghe nói là tác phẩm của danh gia. Có thể lấy ra để chúng ta mở rộng tầm mắt không?”
Các cô nương tụ ở bên nhau, đơn giản chính là thích hóng hớt chuyện này chuyện kia, nghe nói Tạ Hành có một cây tiêu thì đương nhiên nhao nhao muốn Tạ Hành lấy ra nhìn một cái.
Tạ Hành trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, lại cũng không định giấu giếm, tháo một chiếc túi tơ vàng đeo kè kè bên hông xuống, đồ để trong chiếc túi tinh xảo như vậy có thể thấy được Tạ Hành coi trọng chiếc tiêu này biết bao nhiêu, ở trước mắt mọi người nhẹ nhàng mở miệng túi, từ bên trong rút ra một chiếc ngọc chất trường tiêu, toàn thân xanh biếc, không thấy bất luận tạp chất gì.
Chúng nữ đều đồng thanh "oa" lên một trận kinh hô. Tạ Hộ cũng giương mắt nhìn nhìn, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, đấy không phải là... cây ngọc tiêu không rời người của Lý Trăn sao? Vậy mà lại đưa cho Tạ Hành?